Đường Tiêu lướt về phía giải đất trung tâm của không gian bí cảnh, hắn rất nhanh phát hiện càng tiến vào giải đất trung tâm bí cảnh, lượng người ngày càng ít. Đường
Tiêu rõ ràng cảm giác được, không khí trung tâm giải đất cực kỳ nồng
đặc, sau khi người tiến vào đây, thể lực tinh lực tiêu hao rất lớn, cũng khó trách đại đa số mọi người tận lực ở bên ngoài giải đất biên giới
của không gian bí cảnh.
Càng tiến xuống sâu, nham thạch trên mặt đất ngày càng nhiều, giữa nham
thạch với nham thạch có vô số động đất bất quy tắc. Từ trong động đất
phụt ra một số lượng lớn yêu khí kỳ dị, tựa hồ như có huyễn lực cường
đại, nếu cường giả không có tu vi đạt đến cấp Địa Nguyên, đoán chừng sẽ
rất khó chống lại loại yêu khí này.
Trên những khối nham thạch cực lớn, có một số cường giả cao thủ cấp Địa
Nguyên mặt không biểu tình ngồi rải rác, tất cả bọn hắn đều khoanh chân
nhắm mắt, tựa hồ như đang tu luyện, hoặc đang tiến hành nghỉ ngơi ngắn
ngủi, chuẩn bị một lần nữa xâm nhập vào trong địa lao. Căn cứ vào khí
tràng những người này phát tán ra, Đường Tiêu cảm giác bọn hắn phần lớn
đều chỉ có tu vi Địa Nguyên nhất giai, nhị giai, cơ bản không nhìn thấy
cường giả có tu vi ngoài cấp Địa Nguyên tứ giai.
Đường Tiêu vốn muốn đi vào địa lao dò xét một phen, đột nhiên nhớ tới ba người Thất hoàng tử, Dực Thai công chúa và Chu Kiền không biết đã tiến
vào chưa, hắn quyết định tìm ba người bọn họ trước, nếu như không tìm
thấy bọn hắn, xuống địa lao tìm kiếm cũng không muộn.
. . . . . .
- Tiểu thư xinh đẹp, đừng chạy, ha ha. . . . . .
Một gã nam tử bạch y, tay cầm một thanh quạt sắt, cản đường Dực Thai công chúa.
- Tránh ra.
Dực Thai công chúa đang chạy khắp nơi tìm kiếm Đường Tiêu, không ngờ bị
tên nam tử bạch y này bám theo, long cốt tiên trong tay nàng lập tức
quất về phía tên nam tử bạch y.
Tên nam tử bạch y giơ tay, lập tức bắt được long cốt tiên, long cốt tiên hóa thành tiểu kim long ra sức liều mạng giãy dụa trong tay nam tử bạch y, nhưng vẫn không cách nào thoát được. Dực Thai công chúa không muốn
ném long cốt tiên đi, kết quả bị nam tử bạch y từng bước kéo về phía
hắn.
Mấy nữ tử bạch y đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đều cười âm hiểm:
- Tiểu thư, cô đã lọt vào mắt xanh của Âu Dương thiếu chủ, sau này hãy cùng chúng ta hầu hạ thiếu chủ.
Dực Thai công chúa cảm nhận được võ công tu vi của đám người kia đều cao hơn nàng, nếu không rời đi rất có thể bị bọn hắn khi dễ, lúc này cũng
đành phải buông tay từ bỏ long cốt tiên, quay người hóa thành một con
tiểu kim long bay đi.
Không ngờ tên nam tử bạch y tên Âu Dương này lập tức chộp tay vào không
trung, kéo Dực Thai công chúa về lại mặt đất, dùng khí tràng ép nàng nằm trên mặt đất không cách nào đứng dậy, sau đó từng bước ép về hướng Dực
Thai công chúa.
Tên nam tử bạch y này họ Âu Dương tên khắc, là thiếu chủ Bạch Đà tông
của Cửu Châu đại lục, một năm trước khi cùng mấy nữ đệ tử săn bắn trong
rừng sâu, vô tình xâm nhập vào không gian bí cảnh, bị giam hãm ở đây.
- Bổn công tử bị giam hãm ở đây hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên
nhìn thấy cô nương xinh đẹp như vậy, nhưng bổn công tử không thích ép
buộc, ngươi có muốn đi cùng ta không?
Âu Dương Khắc đi đến trước mặt Dực Thai công chúa, vẻ mặt nham hiểm, quan sát cơ thể Dực Thai công chúa.
- Cút.
Dực Thai công chúa dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng khí tràng của Âu
Dương Khắc quá mức cường đại, nàng căn bản không thể động đậy.
- Xem ra ngươi cũng đồng ý đi chung với bổn công tử rồi?
Âu Dương Khắc ngồi xổm xuống, duỗi tay đến trước ngực Dực Thai công chúa, tựa hồ như chuẩn bị cởi bỏ nút áo của nàng.
- Lớn mật cuồng đồ dám động thủ động cước với bổn cung, ngươi có biết đang phạm tử tội không hả?
Trong lòng Dực Thai công chúa vô cùng sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lớn tiếng trách cứ.
- Bổn cung?
Âu Dương Khắc ngây người, sau đó đong đưa quạt sắt trong tay, cười lớn:
- Lẽ nào là công chúa của nước nào đó? Lần này bổn công tử kiếm được món lợi lớn rồi.
- Cô ta là công chúa, vậy thiếu chủ chính là phò mã gia rồi.
Đám nữ tử bạch y bên cạnh Âu Dương Khắc lập tức cũng cười phụ họa theo.
- Nếu là công chúa, vậy bổn công tử ban thưởng cho ngươi tự cởi y phục,
bằng không để cho bổn công tử động thủ, công chúa sẽ chật vật đấy.
Âu Dương Khắc nhìn Dực Thai công chúa nằm trên mặt đất giống như mèo bắt được chuột, mặc dù hắn rất muốn lập tức bổ nhào lên người nàng, giật
tung y phục của nàng, hợp làm một thể với nàng, hưởng thụ thú vui hoan
lạc. Nhưng trêu chọc nàng một chút sẽ càng thú vị hơn.
- Đồ khốn khiếp, ngươi nhất định phải chết.
Mặc dù khẩu khí của Dực Thai công chúa rất cứng cỏi, nhưng trong lòng
lại vô cùng tuyệt vọng, bắt đầu lo lắng phải chăng nên cắn lưỡi tự vẫn
để bảo toàn trinh tiết của mình.
- Ha ha ha ha, ta chết chắc rồi? Cho dù bổn công tử chết chắc rồi, cũng muốn cùng ngươi vui vẻ trước, mỹ nhân của ta.
.Âu Dương Khắc cuối cùng không nhịn được, hai cánh tay chộp tới trước ngực Dực Thai công chúa.
- Dám đụng đến nữ nhân của ta, ngươi xác thực chết chắc rồi.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, cùng lúc đó, một cây kìm kích phá không lao tới, ép tới cực thấp, lướt qua bộ ngực ngạo nghễ của Dực Thai công
chúa, trực tiếp đâm về hướng Âu Dương Khắc.
- Kẻ nào dám phá hỏng chuyện tốt của bổn công tử.
Âu Dương Khắc bắn người ra sau, khó khăn lắm mới tránh được một kích
mạnh mẽ này của Đường Tiêu, quạt sắt trong tay hắn lập tức vỗ mạnh,
nghênh đón kình lực xông tới của cây kìm kích.
Âu Dương Khắc thoáng chốc phát hiện công lực của người vừa tới thấp hơn mình không bao nhiêu, trong lòng nhất thời đại định.
Đường Tiêu mượn lực của một kích này, trong cơ thể thoát ra một đạo phù
triện, cuốn về phía trước, kéo Dực Thai công chúa về cạnh người hắn.
- Muốn đoạt đồ của ta? Hừ.
Âu Dương Khắc cười lạnh, thu hồi quạt sắt, đưa một tay ra, trong hư
không liền truyền đến tiếng rít gào cực kỳ dữ tợn, một con rắn cực lớn
xuất hiện, há cái miệng đầy máu cắn về phía Dực Thai công chúa đang bị
Đường Tiêu kéo đi.
Ngay lúc đó một cái mai rùa cực lớn bay ra, chặn trước mặt con rắn khổng lồ của Âu Dương Khắc, con rắn há miệng cắn lên chiếc mai rùa lên, hàm
răng nó vỡ vụn, nhưng cũng tạo ra mấy vết cắn cực lớn trên mai rùa. Lúc
này Dực Thai công chúa dĩ nhiên đã được Đường Tiêu ôm vào trong lòng.
- Ngươi tới muộn chút nữa, ta đã bị tên dâm tặc này ô nhục rồi.
Dực Thai công chúa hờn dỗi nói, nước mắt tuôn trào, rõ ràng có ý muốn làm nũng Đường Tiêu.
- Ta tới lâu rồi, chỉ là chạy khắp nơi vẫn không thấy tìm thấy ngươi, ai bảo ngươi không lớn tiếng gọi phu quân chứ?