Đường Tiêu kinh hoàng
giật mình, hắn cảm thấy mắt mình như muốn hoa lên rồi hắn lại nhìn về
phía Tuyết Điêu kia cảm thấy cực lớn Tuyết Điêu vẫn còn mà giờ phút này
Dực Thai công chúa giống như là một con kiến đang ngồi trên đỉnh đầu của nó.
Hắn là ai là Tuyết Điêu vương sao?
Đường Tiêu mơ hồ một hồi rồi hiểu ra chẳng lẽ là Trấn Quốc hầu Đường Uyên vị phụ thân mà mình chưa bao giờ gặp mặt.
Tuyết Điêu cực lớn hạ xuống, sau đó nâng cái đầu cực lớn lên, hướng về phía bốn gã cuồng võ sĩ kịch liệt rít gào.
Một thanh âm rung chuyển trời đất thoát ra từ hư ảnh của Tuyết Điêu, hư
ảnh này xẹt qua không khí như muốn bị chèn ép, bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh
phong lập tức rung động, từng người phun ra từng ngụm máu tươi, sắc mặt
trắng bệch, sau khi cảm nhận được Tuyết Điêu cường đại bọn họ liền lục
tục bỏ chạy.
Tinh thần Đường Tiêu mơ hồ, Tuyết Điêu này tựa hồ không phải là con Tuyết Điêu ở trong Mị Ma ảo mộng.
- Lão điêu này có tới tám đạo linh phù chúng ta không thể chống lại
được, đại quân đã bị diệt chúng ta từng người vẫn nên chạy trốn thôi.
Bốn gã cuồng võ sĩ tu vi Địa Nguyên đỉnh phong nhanh chóng chạy đi.
Tên mạnh nhất trong số bọn họ cũng chỉ có tu vi là bốn đạo linh phù, ba
gã cuồng võ sĩ kia thì không bằng hắn chỉ có thực lực ba đạo linh phù,
mà đối phương lại có tới tám đạo linh phù.
- Muốn chạy trốn sao?
Một thanh âm vô cùng ngạo mạn từ phía xa xa trên không trung truyền tới, trấn nhiếm khiến cho đám võ sĩ kia phải sợ run, cùng lúc đó một điêu
trảo xé rách hư không đánh tới bọn họ.
Điều khiến cho bốn gã cuồng võ sĩ không cách nào tưởng tượng được chính
là Tuyết Điêu kia chỉ có hai điêu trảo nhưng sau lưng mỗi người bọn họ
đều bị nó xẹt qua.
Cảm hận thấy điêu trảo kia mang theo lực lượng cường đại, bốn gã đông
doanh võ sĩ đều đem nội lực thiêu đốt tới cực hạn, muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi điêu trảo của nó.
Bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong này đối với Đường Tiêu mà nói hắn căn bản
không thể chiến thắng, cho dù hắn uống liệt hồn đan làm thời gian ngưng
trệ, hóa thành thần lang vãn không cách nào phá hủy được bọn họ, nhưng
hiện tại Tuyết Điêu khổng lồ mới tới khiến cho bọ họ phải lập tức chạy
trốn.
Lúc này bọn họ liều mạng chạy thục mạng, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi điêu trảo cực lớn ở phía sau lưng.
Cực lớn điêu trảo lúc đầu xa bọn họ trăm thước, nhanh chóng tới mười thước, chín thước tám thước bảy thước...
Bất kể bọn họ điên cuồng chạy thục mạng thế nào cũng không cách nào
thoát khỏi điêu trảo, điêu trảo thủy chung như hình với bóng đuổi theo
bọn họ, trong lòng bọn họ lúc này đã mang tới sợ hãi và tuyệt vọng cùng
cực.
Rốt cuộc vài tên cuồng võ sĩ đỉnh phong cũng hiểu rằng bọn họ không thể
thoát khỏi, hiện tại Tuyết Điêu khổng lồ như đang chơi trò mèo vờn chuột bọn họ.
Sau khi hiểu ra điều này bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong càng sợ hãi và
tuyệt vọng cuối cùng một gã cuồng võ sĩ đỉnh phong hét lớn:
- Cùng nhau liều mạng nếu không không có đường sông.
- Liều mạng.
Ba gã còn lại cũng hét lớn, bọn họ biết rõ bọn họ không còn cách nào
khác, vì vậy từng người vận công ra chiêu, chuẩn bị liều chết với Tuyết
Điêu.
- Chung Cực Quyết Chiến Áo Nghĩa
Vô số đạo lam sắc đẹp mắt phóng lên trên trời, bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh
phong ngưng tụ linh phù thành một cự quyền, mang theo lực lượng hủy diệt thiên địa, hướng về phía Tuyết Điêu cực lớn phía trước mà đánh tới.
- Phi Hoàng Lưu Tinh Quyền.
Một gã cuồng võ sĩ đỉnh phong khác thừa hưởng hào quang vạn trượng, hai
tay lập tức ngưng tụ ra một quang cầu sáng loáng, quang cầu sau khi
thành hình hắn lập tức gào thét hướng về phía Tuyết Điêu mà giáng tới.
Trong lúc quang cầu bay ra hai tay của hắn vung vẩy giống như là Thiên
Thủ Quan Âm, từ bên cạnh người mọc ra vô số cánh tay dài, mỗi cánh tay
cũng ngưng tụ ra một quang cầu đẹp mắt, những quang cầu này mang theo
một năng lượng hủy diệt lớn, hướng về phía thân thể của Tuyết Điêu mà
giáng tới.
- Cuồng Bá Phong Thần Trảm.
Thiên địa dao động, ở trên không trung xuất hiện một gã cuồng võ sĩ tay
cầm huyết kiếm điên cuồng mà gào thét, hắn thét xong mấy tiếng huyết
kiếm trong tay mãnh liệt bắn ra, cực lớn huyết hồng sau khi thành hình
dùng xu thế phá diệt thế gian hướng về phía Tuyết Điêu mà chém tới, loại lực lượng cường đại này cơ hồ ngay cả thiên thần cũng có thể bị chém
thành hai nửa.
- Mị Huyễn Tả Luân Nhãn.
Bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong không dùng chiêu số công kích mà là dùng
những đồng tử thuật truyền thuyết của Đông Doanh quốc để đối phó với
Tuyết Điêu.
Loại công kích này đối với người bình thường có thể tạo ra ảo giác ma mị, không biết rốt cuộc người ta ở chỗ nào.
Trong nháy mắt bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong đã phát huy toàn bộ sở học
bình sinh của bọn họ, mưu toan thừa dịp Đường Uyên không sẵn sàng một
lần hành động tru sát tại chỗ.
Trên mặt của Tuyết Điêu lộ ra vẻ khinh thường, hắn lại thét dài một
tiếng, hai cánh điêu - trắng một lần nữa xoáy ngang, bốn gã cuồng võ sĩ
đỉnh phong ngay lập tức máu tươi đầm đìa, như lá thu trong gió, rớt
xuống mặt đất, ngay cả khí lực trốn chạy cũng không còn nữa.
Bốn lam vụ bốn huyết luân đồng tử thuật chạm vào luồng sáng trắng của
Tuyết Điêu giống như là gặp một lớp hỏa diễm vậy nhanh chóng tán thành
mây khói căn bản không thể tạo thành chút thương tổn nào với Tuyết Điêu.
Cực lớn Tuyết Điêu từ từ thu hai cánh lại từ trên không trung rơi xuống
mặt đất, dùng một đạo linh phù nâng thân thể yếu ớt của Đường Tiêu lên.
Thần trí của Đường Tiêu ngày càng trở nên mơ hồ, hắn muốn mở miệng nói
gì đó với Tuyết Điêu nhưng giờ phút này cũng không còn khí lực mà cất
tiếng nữa.
Cực lớn Tuyết Điêu phun ra một ngụm tinh khí, ngay lập tức ngưng tụ
thành một cấm chế truyền tống, đưa đến trước người cảu Đường Tiêu, ngay
lúc đó Tuyết Điêu cực lớn và Dực Thai công chúa cũng theo thế bay đến
người hắn.
Đường Tiêu đưa mắt nhìn Tuyết Điêu cực lớn này một lúc, thân thể tự động bị đưa vào trong cấm chế.
Ý thức của Đường Tiêu cũng theo đó mà ngày càng trở nên mơ hồ, Luyện Yêu Thối Ma Hồ càng điên cuồng xoay tròn không ngừng hướng về phía Đường
Tiêu phun lên chân khí, Đường Tiêu mượn những lực chân khí này thúc giục những huyết tủy bên trong hồ hóa huyết vào người của hắn.
Không biết, sau khi hoàn thành tẩy huyết rồi mình có thể tỉnh lại hay không.
- Hắc ám... vô tận hắc ám.
- Lão công lão công mau tỉnh lại đi.