Sát Vương

Chương 208: Chương 208: Vạn Tiễn Toàn tâm




Dực Thai công chúa nghe thấy đám sơn tặc gào thét thì khuôn mặt trở nên tái nhợt sợ tới mức không đững vững nổi, trong lòng hắn hiện tại chỉ có hi vọng duy nhất chính là Dư công công có thể đánh bại đầu lĩnh sơn tặc kia, bằng không thì nàng chỉ còn cách rút kiếm tự vẫn.

Những lời của Nhung Thương đã triệt để chọc giận Dư công công hắn tuy ở trong hoàng cung nhưng mọi người ở bên ngoài cũng không có ít người cười nhạo chuyện thái giám không có thứ duy trì nòi giống, lúc này Nhung Thương ở trước mặt mọi người làm nhục, Dư công công làm sao có thể chịu đựng được.

- Tiểu tặc nạp mạng đi.

Lão thái giám run cả người phun ra một đống cát kèm theo một ngụm tinh khí rất nhiều cát vàng óng ánh liền bắn ra.

- Muốn liều mạng già sao? Thử xem Vạn Tiễn Toàn Tâm của ta.

Nhung Thương cười lạnh một tiếng đột nhiên hai tay lộ ra một bộ cung tiễn mạnh mẽ uy vũ đánh ra.

Bị chân khí của lão thái giám thúc giục Vạn Tiễn Toàn Tâm giống như khí cầu từng bước từng bước tấn công.

- Đi.

Lão thái giám gân xanh nổi lên hai đạo phù triện ở trong cơ thể bay ra mang theo chân khí mạnh mẽ quét ngang lập tức đem hơn mười mũi tên triệt để quét sạch.

Mũi tên tan hết Nhung Thương lại từ phía sau lao lên hai đạo phù triện cũng tạo thành hai lợi búa song song dùng thế bài sơn đảo hải chém về phía lão thái giám, hai đạo phù triện của lão thái giám mới thu hồi vội vàng không kịp chuẩn bị tránh né cũng không kịp bị lợi búa này chém tan hộ thể cương khí nặng nề chém tiếp về phía bả vai đứt một cánh tay lùi lại vài bước mới ổn định thân thể.

Một chiêu này đã cho thấy uy lực cao thấp của hai bên, đồng thời cũng cho thấy kinh nghiệm lâm chiến của bọn họ đều là Địa Nguyên nhị cấp nhưng Nhung Thương một lần hành động đã làm đối phương bị thương nặng.

Hồ Nhuận và mấy trăm người của Phượng Lâm quân thấy đại thế đã mất binh lính phía trước liên tục đầu hàng để tự bảo vệ mình, thế trận phòng thủ lập tức rối loạn.

- Đại ca hoàng tử thì cầm lấy để đổi lấy đường tiêu còn công chúa thì cho các huynh đệ thoải mái một đêm.

Thiết Vũ chỉ vào Dực Thai công chúa mà nói với Nhung Thương.

Dực Thai công chúa lộ ra vẻ tuyệt vọng nàng cầm lấy đoản kiếp kề cổ mình định cắt thất hoàng tử và công chúa một trái một phản nhìn nàng tự tận cũng không khuyên bảo.

- Thô bỉ

Nhung Thương cười trách cứ Thiết Vũ một câu, sau đó Phù Triện Kính ra, cưỡng ép đánh rớt đoản kiếm trong tay công chúa Dực Thai:

- Thất hoàng tử điện hạ, công chúa Dực Thai, sự việc hôm nay đã đắc tội nhiều, tuy nhiên bổn Đại Vương lại không có ý làm khó dễ nhị vị, chỉ hận Đường Tiêu đó đã giết huynh đệ nhà ta, hiện tại cho mời hoàng tử công chúa và bổn đại vương đi núi Đại An một chuyến, cho dù nhị vị ăn uống no say trên núi, chỉ cần Đường Tiểu đó mang theo tiền chuộc và cái đầu của hắn tới, Bổn Đại vương cam đoan, nhất định lập tức đưa về Thành Hoa Liên mà nguyên vẹn.

- Đầu của ta, cũng dễ có được sao?

Một giọng nói cực kỳ hùng hồn từ xa truyền lại, giọng nói khiến ý chí đè nén rất mãnh liệt, thoáng qua. Một số võ học võ cấp bậc không cao trong võ đài, dĩ nhiên sắc mặt trắng bạch, có chút đứng không vững vàng.

- Là Đường công tử.

Dực Thai công chúa có phần kích động hô lên, giọng nói này cô ta đã quá quen thuộc rồi.

- Hắn qua đây há chẳng phải tự chui đầu vào dọa sao?

Thất hoàng tử nói thầm một câu, sau đó vội vàng hô lớn lên

- Đường công tử bọn họ đông người, cậu lo cho mình trước đi, những sơn tặc này không dám làm gì chúng ta.

- Có người đập phá võ đài của ta, lừa gạt huynh đệ chúng ta, còn muốn chiếm lấy vợ ta, chẳng lẽ ta có thể đi một mình?

Khi mấy câu nói đó hô lên sau lưng Đường Tiêu, đương nhiên giọng nói rất rõ, tiếng gào uy lực mạnh hơn, một số võ giả cấp bậc thấp trong võ đài đã không thể kiên trì nổ, ôm đầu quỳ trên mặt đất.

- Có bản lĩnh thì đừng giấu đầu hở đuôi, ra quyết một trận với bổn Tông chủ.

Nhung Thương không dấu nổi rất vẻ kinh hãi, hắn nghe ra việc tu vi của Đường Tiêu dường như không phải cấp nhân nguyên đã nghe nói trước đó, nhưng một thiếu niên mười sáu tuổi, thì tiến đến cấp nguyên địa, cũng thực sự quá khó.

Tuy nhiên nghĩ đến tiểu tử này nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới tiến lên cấp nguyên địa mà thôi, có một nghìn sơn tặc của Thiết Vũ ở bên cạnh, Nhung Thương không đến mức phải sợ Đường Tiêu.

- Giấu đầu hở đuôi sao?

Ngươi quá đề cao bản thân rồi.

Theo tiếng cười lạnh này của Đường Tiêu, mấy mười tên sơn tặc bị ném lên tận mây xanh, khi ngã trên mặt đất trước mặt Nhung Thương, dĩ nhiên tay chân bị gãy đã cắt đứt đi tất cả nguyên khí.

Lại là một trận kêu gào thảm thiết truyền ra, hơn một nghìn tên sơn tặc xúm lại gần võ đài, cứ như vậy mở ra một con đường máu, Đường Tiêu mặc một áo bào trắng, bên cạnh có tám tên mặc đồ đen đi theo, với cao thủ cấp địa nguyên dùng vải đen che mặt, thì cứ như vậy giết người.

Nhìn thấy Đường Tiêu đột nhiên xuất hiện, còn có tám tên cường giả dùng vải đen che mặt, sắc mặt Nhung Thương trở nên âm u bất ổn, hắn đã cảm nhận được, vị Đường công tử này đến có mục đích, chắc chắn là có chổ dựa nên không sợ, cho nên mới dám xuất hiện với cách bá đạo này.

- Tiếu súc sinh ngươi sử dụng gian kế giết huynh đệ tao, dám một đấu một với tao không?

Thiết Vũ đột nhiên xuất hiện, dùng tay chỉ Đường Tiếu ở phía xa, dường như là kiêng kị tám tên cao thủ áo đen bên cạnh Đường Tiêu, cho nên nói kích hắn.

- Đấu một? Không cần, hai huynh đệ các người cùng xông tên đi.

Sau khi Đường Tiếu quan sát một hồi, trực tiếp thu hai con rối cảnh giới thứ nhất địa nguyên vào luyện dược đỉnh trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, giữ lại sáu con rối áo đen ở tại chổ, tự hắn bay đến chổ Thiết Vũ và Nhung Thương đang đứng cách đó mười mấy mét, với vẻ mặt ngạo nghễ.

- Đường công tử, bọn họ có ý kích công tử, đừng để bọn họ đạt được mục đích.

Thất hoàng tử vội vàng cao giọng nhắc nhở Đường Tiêu một tiếng, hắn nhìn ra được những người áo đen đi theo sau Đường Tiếu đều không phải hạng người bình thường, nhưng Đường Thiếu dấn thân hiểm mình, thoát ly khỏi sự bảo vệ của bọn họ, một mình bay tới trước mắt Thiết Vũ và Nhung Thương.

- Hoàng tử, Chu huynh đường xa đến đây, Đường Tiếu không đón tiếp từ xa, đợi huynh thu xong bọn phỉ này, lại cùng uống rượu mừng với các huynh.

Đường Tiếu hành lễ với Thất công tử, Chu Càn nói mây câu, không để ý đến Nhung Thương và Thiết Vũ. “Thu” chữ này, càng hiện rõ hắn cơ bản không để ý đến hơn một nghìn sơn tặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.