- Hắc hắc, từ từ đã, ta rất thích.
Đường Tiêu đánh giá Chung Lam đang ngẩn người, phát hiện cái loại phụ nữ càng bị áp lực thì lại càng bạo phát đến điên cuồng.
Nhưng Chung Lam điên cuồng cũng chỉ đạt đến mức đó. Nàng chỉ trừng mắt
nhìn cái “yêu thú dị hình” của Đường Tiêu đến ngẩn người, nhưng không có bất luận một động tác nào thêm nữa.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tiêu có chút không chịu nổi, thú tính hoàn
toàn đã bị Chung Lam khơi dậy lại. “Yêu thú dị hình” cũng đang hừng hực
chờ nàng thiêu đốt. Kết quả khi tới bước này mà lại chẳng tiến hành gì
cả? Chẳng phải là quá mất hứng sao?
Chung Lam đã chủ động cởi quần của hắn, Đường Tiêu cảm giác mình nếu
tiếp tục giả bộ đứng đắn nói chuyện thì chẳng có ý nghĩa gì. Vì vậy, hắn nghiêng người đè Chung Lam nằm xuống dưới cơ thể của mình. Hơn nữa, cái “côn sắt” kia chọc thẳng vào mặt nàng.
Chung Lam trong đầu hoàn toàn rối loạn. Nàng cố gắng kềm chế sự bực bội, không để cho mình ngửi được khí tức của cái vật kia. Nhưng Đường Tiêu
một mực không đem cái “côn sắt” lấy ra. Chung Lam nín thở thật lâu,
ngược lại nhịn không được phải hít thở mấy cái. Sau khi ngửi quen mùi,
Chung Lam lần nữa có loại cảm giác như ảo mộng. Sự đau đớn ở phần bụng
cũng giảm bớt không ít.
Điều này tựa như hút thuốc phiện. Không thể không nói, Chung Lam rất ưa
thích loại khí tức của nam nhân, cũng rất hưởng thụ nó vì nó sẽ khiến
cho sự đau đớn ở phần bụng của nàng giảm bớt. Nhưng trong nội tâm của
nàng lại rất rõ ràng, loại hành vi này sẽ phá hủy tư tưởng và thân thể
băng thanh ngọc khiết của nàng. Dù cho Đường Tiêu không có tiến vào thân thể của nàng, nhưng khí tức của người nam nhân, đặc biệt là cái khí tức mà nàng đã hút vào trong cơ thể thì cũng giống như bản thân đã bị hắn
xâm phạm.
Chung Lam đột nhiên nghĩ đến, mới vừa rồi mình còn chủ động hôn hắn, cắn hắn, bây giờ lại tính toán đến cái gì?
Chung Lam trong nội tâm có chút khó chịu mà bắt đầu nhịn không được lần nữa rớt nước mắt, làm ra bộ dạng đáng thương.
- Ta giúp nàng trị bệnh đau bụng, nàng khóc cái gì?
Đường Tiêu nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Chung Lam hừ lạnh một tiếng. Một khi hỏa khí đã bị đốt lên thì rất khó dập tắt.
Trong lòng hắn, ý niệm muốn đem cái vật hùng tráng kia nhét vào trong
cái miệng của Chung Lam càng ngày càng mãnh liệt.
Nhưng khiến cho Đường Tiêu có chút đau đầu chính là, nếu quả thật nhét
vào, hắn khẳng định không có khả năng khống chế việc làm ra một chút
động tác nào đó với thân thể Chung Lam. Như vậy thì không thể trải qua
được cảm giác sung sướng. Chẳng phải giống như mình cắn vào chính mình?
Thật sự là buồn nôn! Nhưng nếu như không khống chế được Chung Lam, vạn
nhất cô gái này ngoạm một cái, khiến cái “vận mệnh” của hắn bị đứt lìa
thì lại càng phiền toái.
Đường Tiêu cũng không biết với tu vi võ công hiện tại của hắn cùng năng
lực trị liệu, bảo bối của hắn đột nhiên bị cắn đứt, thậm chí còn bị nhai thì còn có thể sau này tiếp tục được nữa hay không. Nhưng loại này hiếm lắm, không bốc lên thì tốt hơn.
Chung Lam không nói một tiếng nào, tiếp tục ngồi một chỗ khóc nỉ non, tựa hồ như muốn che giấu cái gì.
- Đầu óc của nàng bên trong cứ một mực suy nghĩ về bảo bối của ta. Hiện
tại, đã thấy nó rồi thì phải cao hứng mới đúng. Làm gì mà giống như có
tâm sự không nói ra lời vậy?
Đường Tiêu nói tiếp với Chung Lam vài câu, rồi vỗ vỗ vào má của Chung Lam.
- Ta nào có?
Chung Lam bị Đường Tiêu vạch trần suy nghĩ thì trong nội tâm sự giận dữ
và xấu hổ đã dâng đến cực điểm, nhưng ngoài miệng lại ra sức phủ nhận.
- Nàng có nhớ nó hay không làm sao mà ta không biết?
Đường Tiêu lập tức vạch trần Chung Lam lần nữa.
Ah! Ah! Ah!!
Chung Lam một lần nữa phát điên mà kêu lên, khó lòng giãi bày, cũng
không có biện pháp nào khác. Cảm giác so với bị giết còn khó chịu hơn.
Hơn nữa, những gì Đường Tiêu nói lại là sự thật.
Khi Chung Lam phát điên mà kêu la xong, khi ngậm miệng lại, thì phát
hiện miệng mình không ngậm lại được, dường như là bị đút cái gì vào.
Trợn mắt xem xét, Chung Lam lập tức cái gì cũng minh bạch, vội vàng đẩy
cái đó ra ngoài, nước mắt ngăn không được lại trào ra, tuyệt vọng mà
chất vấn Đường Tiêu một câu:
- Đường công tử, sao ngươi lại có thể như vậy?
Trước kia vẫn chỉ là nhìn, nghe thấy được. Nhưng vừa rồi, cái vật hùng
tráng đó thật sự tiến vào trong miệng nàng. Tính chất lần này không
giống như lúc trước. Bởi vì điều này có nghĩa Đường Tiêu đã chính thức
là ô nhục thân thể nàng, tiến nhập vào cơ thể nàng. Điều này làm sao mà
Chung Lam chịu nổi.
- Ta một mực không nhúc nhích, chính là muốn nàng chủ động cắn lên đấy đấy.
Đường Tiêu rất vô sỉ mà rút cái đó ra. Vừa rồi, tình hình thực tế là,
Đường Tiêu thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng há to ra, nhịn không được
nên làm vậy.
Chung Lam lập tức im lặng. Nàng vừa rồi mắt nhắm lại, không cách nào
biết rõ rốt cuộc là nàng trong lúc vô tình cắn lên đó, hay là Đường Tiêu thừa cơ nhét vào. Nhưng khi nàng phát điên lên, không bài trừ khả năng
nàng chủ động cắn lên đó.
Mặc kệ chân tướng sự việc như thế nào, bị cái dị vật kia xâm nhập vào cơ thể, xác thực là thật sự xảy ra. Hết thảy giống như đã không còn chỗ
trống vãn hồi.
- Nàng không cần nghĩ nhiều như vậy. Nếu như ta muốn xâm phạm nàng, nàng cũng không cách nào phản kháng. Ta hiện tại làm vậy, chỉ muốn giúp nàng trị đau bụng kinh mà thôi. Hơn nữa, loại bệnh này cũng chỉ có thể trị
như vậy.
Đường Tiêu thấy Chung Lam tuyệt vọng thương tâm, thì vội vàng khích lệ vài câu giả dối với nàng.
Chung Lam không nói gì. Đường Tiêu nói rất đúng. Nếu như hắn muốn xâm
hại nàng, nàng xác thực không có chút năng lực phản kháng nào, nhưng hắn vẫn không có làm vậy. Nếu như không phải vừa rồi trong đầu nàng nghĩ
ngợi lung tung. Hơn nữa còn xé rách quần của hắn, thì cái bảo bối kia
cũng không nhét vào trong miệng nàng.
Nói cho cùng, Chung Lam ngược lại cảm thấy chính tâm lý của cô ta dơ bẩn chứ chẳng trách Đường Tiêu được.
- Nàng cuối cùng có muốn chữa bệnh không? Dù sao vừa rồi nàng cũng cắn
qua, thân thể cũng không còn băng thanh ngọc khiết nữa, dứt khoát trong
lúc này cần uống thuốc, triệt để chữa căn bệnh của nàng cho khỏi. Hơn
nữa, Đường Tiêu ta trước sau làm người như một, quang minh lỗi lạc. Đối
với việc nàng làm cái gì, muốn làm cái gì, tuyệt sẽ không phủ nhận. Về
sau sẽ chịu trách nhiệm với nàng.