Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 129: Chương 129: Có điểm giống bữa tối dưới nến




Diệc Tâm Đồng được Tote sắp xếp vào ở một quán trọ, vị trí quán trọ sát biển, hoàn cảnh nên người.

Sau khi anh ta xử lý tất cả tốt xong, không quên nhắc nhở cô:

- Cô cứ an tâm ở trong này nghỉ ngơi, có gì cần có thể đến sát vách tìm Dean hoặc tôi.

- Cảm ơn! - Cô cảm kích lên tiếng.

Thấy nơi này đã không còn chuyện của mình, Tote lui ra bên ngoài phòng, sau đó giúp cô đóng cửa lại.

Diệc Tâm Đồng đẩy cửa sổ ra, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bởi vì là trời hạ, một luồng khí nóng đập vào mặt, có chút nóng ran, có điều cảnh sắc cũng rất mê người.

Căn phòng cách vách, Dean vừa tắm rửa xong, thay một thân áo choàng tắm màu trắng, ngồi trên ghế sofa nghe lấy thuộc hạ báo cáo.

- Dean, đã giao phó xong xuôi, cô ấy hẳn là nghỉ ngơi rồi!

- Được, cậu đi xuống trước đi! - Anh giơ giơ tay, áo choàng tắm mở rộng lộ ra lồng ngực cường tráng, khiến Tote không dám nhìn thẳng quá mức. Ai nói cơ thể của đàn ông chỉ hấp dẫn phụ nữ? Ít nhất anh không cho là như vậy, người đàn ông ở trước mắt đều sát cả phụ nữ và tư cách của đàn ông, diễn ,đàn lê quý .đôn là đàn ông anh vừa ước ao vừa ghen tỵ!

Thấy anh ta hồi lâu không đi ra ngoài, anh không nhịn được ngẩng đầu kêu lên:

- Còn không đi ra ngoài?

Nhanh chóng hồi hồn, Tote cười ngây ngô một tiếng, sau đó chạy.

Dean rót cho mình một ly rượu, mở Lcd Tv ra, nhàm chán uống rượu. Trước tiên nghỉ ngơi ở đây hai ngày, đợi sau khi cơ thể cô tốt hơn một chút, khuyên cô rời đi.

Quan Hi và Phi Ưng đã đến Nhật Bản, Quan Hi mệt mỏi đến mí mắt đánh nhau, còn Phi Ưng lại tràn đầy tinh thần.

- Này, bây giờ chúng ta phải đi đâu? – Cô dụi mắt hạ thấp cửa sổ xe hỏi.

Anh liếc cô một cái, dường như đang ghét bỏ thể lực của cô:

- Cô đến khách sạn nghỉ ngơi, tôi tìm người!

- Hả? Anh cũng không nghỉ ngơi sao? Còn nữa đã sắp tối, anh đi đâu tìm người vậy? - Quan Hi bĩu môi.

Nhưng anh chỉ bỏ lại một câu:

- Lo tốt cho bản thân cô, đừng cho tôi thêm phiền phức, gặp phải phiền toái, tự mình giải quyết!

Quan Hi giận đến thiếu chút nữa giơ chân, chưa từng thấy qua đàn ông không có phong độ như vậy.

- Được được được, anh đi tìm người đi! Dù sao sống chết của tôi cũng không quan trọng, làm phiền anh đưa Đồng Đồng về! Tôi cảm ơn trời đất lạy cả nhà anh! – Hai tay Quan Hi ôm ngực, dùng giọng điệu tức giận nói với anh.

Phi Ưng nghiêng đầu nhìn cô một cái, mặc dù anh không thích cô gái này, nhưng dầu gì cô ấy cũng là bàn tốt của Đồng Đồng, vừa nghĩ như thế, anh hơi yên tâm.

- Tôi đưa cô đến khách sạn! Cô đợi ở khách sạn, tốt nhất nơi nào cũng đừng đi, chờ tôi tìm được Đồng Đồng sẽ tụ hợp lại với cô ở khách sạn đó!

Quan Hi liếc anh một cái, người đàn ông này có bệnh sao? Âm dương quái gỡ, đối với cô ân cần lại hung dữ.

Dĩ nhiên Phi Ưng không biết trong lòng cô đang phỉ báng anh như vậy, anh đối tốt với cô toàn bộ là vì Đồng Đồng.

*******

Thành phố J, hai vị khách tới biệt thự của Lục Hạo Nam, chính là cha mẹ của Mộ Dung Tuyết. Bọn họ đến thăm con gái, mặc dù Mạc Duy Dương chết đột ngột khiến quan hệ nhà họ Mạc và nhà Mộ Dung phai nhạt, nhưng họ cảm thấy con gái bị kích động mới có thể làm ra loại chuyện đó. Mạc Duy Dương vừa mất đi, hai trưởng bối nhà họ Mạc cũng di cư ra nước ngoài.

Thời gian thoáng một cái đã là một năm rồi, mà ý tứ của họ vẫn không muốn đón con gái về nhà.

Để con gái ở nhà Lục Hạo Nam, thứ nhất có thể để cho hai người bồi dưỡng tình cảm, vả lại hy vọng con gái có thể dưới tình huống không người nào quấy nhiễu, sớm ngày khôi phục bình thường.

Trong một năm nay làm cho họ thấy được Lục Hạo Nam đối với con gái không xa không rời, đồng thời họ đối với Lục Hạo Nam cũng có áy náy. Dù sao hiện tại tinh thần con gái không bình thường, lấy địa vị và diện mạo Lục Hạo Nam ở thành phố J, muốn tìm cô gái xứng đôi với cậu ấy không cần tốn nhiều sức. Nhưng cậu ấy lại không làm như vậy, có thể thấy được cậu ấy là một người đàn ông có thể tin tưởng, giao con gái cho cậu ấy, bọn họ rất yên tâm. Chẳng qua họ không rõ ràng lắm trong lòng Lục Hạo Nam nghĩ như thế nào.

Mộ Dung Thương và phu nhân của mình liếc nhau một cái, nhìn con gái ôm gối ôm ngây ngốc ở một bên, đều lắc đầu thở dài.

Lục Hạo Nam phá vỡ yên lặng trước tiên, kêu lên:

- Bác trai bác gái uống trà đi!

Mộ Dung Thương hiểu có một số lời tất yếu phải nói rõ ràng, tránh cho làm trễ nãi tương lai tốt đẹp của cậu ấy.

- Hiền chất (*), mục đích hôm nay chúng ta tới đây là muốn đưa con gái về nhà!

(*) Hiền chất: một cách xưng hô của người bề trên dùng với người lớp dưới nhỏ hơn thể hiện sự kính trọng.

Lục Hạo Nam sững sờ, ngay sau đó kịp phản ứng:

- Bác trai cảm thấy chỗ nào của cháu làm không được tốt?

Mộ Dung Thương vội xua tay:

- Không phải là cháu làm không tốt mà là làm thật sự quá tốt, tốt đến mức chúng ta cũng tự thẹn xấu hổ.

Cuối cùng Lục Hạo Nam thở phào nhẹ nhõm:

- Nếu như vậy, tại sao bác trai còn phải đưa Tuyết Nhi về nhà? Ở đây cháu cảm thấy vô cùng tốt!

Mẹ Mộ Dung Tuyết ôm mặt khóc ròng nói:

- Hạo Nam, chúng ta biết cháu là người đàn ông tốt, nhưng mà con gái bác không xứng với cháu... Cháu hẳn nên có đủ thời gian làm quen với các cô gái khác, về phần con gái của bác, các bác đưa về nuôi dưỡng. Tốt hay xấu đành xem vận mệnh của con bé thôi!

Vẻ mặt Lục Hạo Nam trầm xuống, chuyện anh lo lắng vẫn đã xảy ra. Thật ra thì tình trạng của Mộ Dung Tuyết đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, nếu như thời gian nhiều hơn chút nữa, có thể sẽ phục hồi như cũ.

Tay anh nắm chặt, giống như đang suy tư lại càng giống như ở do dự.

Mộ Dung Thương thu hết vẻ mặt của anh vào mắt, thở dài nói:

- Hiền chất, nếu như cháu cảm thấy lời bác gái của cháu có đạo lý, thì để cho chúng ta đưa con bé đi! Con bé không thể nào cả đời do cháu chăm sóc.

Lục Hạo Nam trầm tư thật lâu mới thấy anh ngẩng đầu, lông mày anh chau lại với nhau, chắp tay trước ngực, nói:

- Bác trai bác gái nếu như tin tưởng cháu hãy để cho Tuyết Nhi ở lại chỗ này, cháu sẽ làm cho cô ấy hồi phục như bình thường.

Mộ Dung Thương và vợ liếc nhau một cái, không hiểu tại sao cậu ấy chấp nhất muốn khôi phục ý thức con gái như vậy, chẳng lẽ cậu ấy để ý con gái họ là một người điên?

Lục Hạo Nam thấy sắc mặt hai người không thoải mái lắm, vội vàng giải thích:

- Hai người không nên hiểu lầm! Cháu làm như vậy là bởi vì cháu cảm thấy Tuyết Nhi biến thành bộ dạng này, cháu cũng có trách nhiệm, hơn nữa chung đụng với cô ấy một năm nay, cháu phát hiện thật ra thì Tuyết Nhi giống với một cô gái đáng yêu bình thường, cho nên cháu muốn thử yêu cô ấy.

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Thương và vợ đột ngột thay đổi, không ngờ cậu ấy sẽ nghĩ như vậy. . . . . .

Nhưng mà bọn họ hết sức vui mừng vì Lục Hạo Nam là một người đàn ông có dũng khí, dĩ nhiên bọn họ hết sức vui khi thấy cậu ấy có thể ở chung một chỗ với con gái.

*******

Lúc Diệc Tâm Đồng rời khỏi nhà họ Vũ đi Hy Lạp chỉ viết một tờ giấy, nói với người nhà họ Vũ cô đi Hy Lạp, cũng nói cho họ biết không cần tìm cô, khi đến lúc, tự cô sẽ về.

Vũ Hồng Minh gọi Vũ Lạc Trạch tới, dặn dò anh:

- Vũ Nhi, phái người đến Hy Lạp chăm sóc Đồng Đồng!

Cô là đứa con duy nhất của Vũ Thịnh Thiên, cũng là cháu gái duy nhất của ông, nếu như cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bảo ông làm sao nhìn mặt Vũ Thịnh Thiên.

Ông nội đã nói ra sắp xếp trong lòng. Vũ Lạc Trạch cũng có ý đó, không tìm Đồng Đồng về, anh cũng cảm thấy lo lắng trong lòng.

- Ông nội, vậy cháu tự mình đi Hy Lạp một chuyến đưa người về!

- Cũng tốt, công ty ông sẽ cho người thay thế, cháu an tâm đi đi! - Vũ Hồng Minh chống gậy, vuốt râu ria hoa râm gật đầu một cái.

Xế chiều hôm đó Vũ Lạc Trạch lên đường đi Hy Lạp, mà ởi phía xa Nhật Bản Diệc Tâm Đồng cũng không biết Vũ Lạc Trạch đi Hy Lạp, nếu như biết rõ anh đến Hy Lạp tìm cô rồi, cô nhất định sẽ tự trách tùy hứng của mình.

Khi dùng bữa tối thì Tote đi tới cửa phòng của cô, gõ cửa kêu lên:

- Tiểu thư, ra ngoài dùng cơm!

Diệc Tâm Đồng mới vừa tắm rửa xong lau lau đầu, lên tiếng:

- Được, Mọi người ăn trước, không cần chờ tôi!

Sấy khô đầu tóc, thay một thân quần áo sạch sẽ, Diệc Tâm Đồng mới xuống lầu dưới quán trọ dùng cơm.

Tote đưa thức ăn tới trước mặt cô, cười nói:

- Nhanh ăn đi! Cũng sắp nguội!

Diệc Tâm Đồng cười cười:

- Vâng!

Ánh mắt của cô không nhịn được len lén liếc nhìn Dean mặt không có vẻ gì, còn anh thuần thục dùng dao nĩa cắt lấy bò bít tết trong đĩa, xiên một miếng bỏ vào trong miệng, từ từ lặp lại.

Cô thu tầm mắt, nuốt nước miếng một cái, đói bụng một ngày, cô cảm thấy bò bít tết vị rất ngon, không nhịn được ăn từng miếng từng miếng.

Tote đưa rượu đỏ cho cô:

- Uống chút rượu, giữ cho ấm!

Tay cô nhận lấy, cười một tiếng mê người với anh ta:

- Cảm ơn!

Rốt cuộc tầm mắt Dean rơi vào trên mặt của cô, chỉ cảm thấy cô cười rất chói mắt, còn cả Tote ân cần làm anh cực kỳ khó chịu, hai người này coi anh là không khí?

Dùng sức bỏ dao nĩa xuống bàn, lau miệng ra lệnh:

- Tote ăn no đúng không? Giúp tôi lên phòng sắp xếp lại tài liệu!

Tote tự nhiên nghe được trong lời nói của anh vị chua, còn nữa lão đại lại đuổi anh ta đi.

Anh ta lập tức lộ ra vẻ mặt đáng đánh:

- Dean, bây giờ chúng ta ở Nhật Bản, công việc ở đâu ra? Cần gì sắp xếp lại tài liệu?

Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị nhìn tới người đàn ông sắc mặt âm trầm đối diện, hai người bọn họ đang làm gì?

- Đây là nhiệm vụ lâm thời tôi cho cậu, lập tức lên lầu sắp xếp lại tài liệu, buổi tối tôi muốn dùng! Vậy thì cậu có ý kiến? - Anh nhíu mày, thái độ uy nghiêm không thể phản kháng.

Thông minh như Tote, anh ta cười nói:

- Được, tôi lập tức đi sắp xếp lại, tiểu thư ăn nhiều bò bít tết một chút, mùi vị không tệ!

Trước khi rời đi, anh ta không quên đặt khăn giấy ở trước mặt của Diệc Tâm Đồng. Dean nhìn thấy muốn bốc lửa lên, hận không thể một cước đạp anh ta đi.

Không nhận thấy được vẻ mặt phức tạp của Dean giờ phút này, Diệc Tâm Đồng gật đầu lễ độ với anh ta:

- Được, anh đi mau đi! Không cần phải để ý đến tôi!

Tote vừa rời đi, trên bàn ăn chỉ còn lại cô và anh đối diện, mà quỷ dị chính là trên bàn trưng bày một chậu hoa cùng với mấy cây nến đỏ đang cháy, nhìn qua giống như là bữa tối lãng mạn dưới nến. Nhưng trên thực tế cô suy nghĩ quá nhiều, hoa chỉ dùng để trang trí, nến mỗi bàn đều có, không khí chỉ là linh hoạt, cùng lãng mạn không liên quan.

Cô không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí ăn bò bít tết.

Còn anh thì nhiều hứng thú nhìn cô, ngón tay vân vê ly rượu, lắc lắc dịch rượu màu đỏ trong ly, có loại dụng ý không ở trong lời mà ở cô gái nhàn hạ đối diện. Khóe miệng của anh chậm rãi nâng lên, lộ ra nét mặt quỷ mị câu hồn.

Diệc Tâm Đồng bị ánh mắt đối diện nhìn chăm chú làm cả người không được tự nhiên. Lòng không yên cô hốt hoảng lấy ly rượu bên cạnh, lại không cẩn thận đổ ly rượu xuống, ly rượu rơi trên mặt đất tan nát dưới đất.

- A!

Ly thủy tinh bị đập thành mấy mảnh, văng đến trên đùi cô, hơi đau nhói làm cô khẽ bật ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.