Satan Dịu Dàng, Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 123: Chương 123: Diện mạo anh và anh ấy rất giống




Diệc Tâm Đồng theo bảng chỉ dẫn tìm được toilet. Bồn rửa tay ở bên ngoài toilet, đi vệ sinh xong cô đứng ở bồn rửa tay rửa tay, mà từ bên cạnh lướt qua một đám người áo đen, cô cúi đầu sửa sang lại áo trước ngực, không hề chú ý tới người cô muốn tìm đang từ bên cạnh cô lướt qua.

Quan Hi uống một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa phòng, người đàn ông xem mắt không tới, Đồng Đồng đến nhà vệ sinh cũng còn chưa trở lại, vừa mới chuẩn bị thu hồi tầm mắt, một đám người đàn ông mặc âu phục màu đen đi qua cửa phòng, Diễn đ:àn lê quý đ;ôn bóng dáng đi đầu kia làm trà trong miệng cô phun ra ngoài:

- Mạc thiếu gia?

Cô vội tìm kiếm điện thoại của mình trên bàn, chuẩn bị gọi Đồng Đồng mau trở lại, nhưng điện thoại vừa thông thì nghe thấy chuông điện thoại từ trên ghế sa lon truyền đến, khẽ nguyền rủa một tiếng:

- Cô nàng Đồng Đồng lại có thể không mang điện thoại theo!

Thật là gấp gáp, thế nào còn chưa trở lại.

- Hi, người đàn ông xem mắt còn chưa tới? - Diệc Tâm Đồng từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt ly trà còn bốc khói trên bàn tò mò hỏi.

- Đồng Đồng, sao bây giờ cậu mới trở lại. mới vừa rồi tớ thấy được Mạc thiếu gia!

- Cái gì? - Diệc Tâm Đồng cho là mình nghe lầm, sắc mặt có phần căng thẳng.

- Mạc thiếu gia! Mới vừa cùng một đám đàn ông đi qua cửa phòng. . . . . . Này, Đồng Đồng. . . . . . – Lời cô còn chưa nói hết, Diệc Tâm Đồng đã chạy ra khỏi phòng, Quan Hi sợ một mình cô không ứng phó được, vội vàng đuổi theo.

Diệc Tâm Đồng liều mạng nhấn nút bên ngoài thang máy. Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia thật sự xuất hiện! Cô một lòng cuồng loạn không ngừng, theo mũi tên màu đỏ luôn không dừng lập lòe, diễn đ[àn lê quý đ[ôn mí mắt cô chớp càng lúc càng lợi hại.

- Đồng Đồng, cậu chờ tớ một chút đi! - Quan Hi đuổi theo, vẫn không ngừng thở, sau đó cùng cô vào trong thang máy.

Cả đầu Diệc Tâm Đồng đều là bóng dáng của Mạc Duy Dương, Quan Hi ở bên cạnh cô nói cái gì, một chữ cô cũng không nghe vào, chỉ biết là cô muốn gặp anh, thật sự muốn thấy anh.

- Đồng Đồng! Cậu. . . . . . - Quan Hi phát hiện tay của cô ấy đang run, vội đè tay của cô ấy lại, khẩn trương theo - Đồng Đồng, cậu đừng khẩn trương như vậy có được không? Có lẽ anh ta không phải Mạc thiếu gia, chỉ là dáng dấp có hơi giống với Mạc thiếu gia. . . . . .

Diệc Tâm Đồng run rẩy khóe miệng, cả người lạnh lẽo một hồi:

- Sẽ không. . . . . . tớ tin tưởng anh ấy vẫn còn sống.

Dean được mấy thuộc hạ hộ tống vào một căn phòng, hơn mười người đàn ông mặc âu phục màu đen nghiêm chỉnh đứng ở cửa, đôi mắt sắc bén chuyển động chung quanh, ngay cả con ruồi cũng không để bay vào.

- Dean, anh đã đến rồi! - Một cô gái người mặc quần áo bó màu đen đứng dậy đi về phía anh, khuôn mặt mỉm cười cung kính mà kêu lên với anh.

- Chuyện tiến triển như thế nào? Thứ tôi muốn có lấy được không? – Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài nghiêng tựa trên ghế sofa, hai tay đặt trên thanh vịn của ghế sofa. Âm thanh có lực xuyên thấu để lại cho cô gái một cái quay mặt hoàn mỹ, sống mũi cao, môi mỏng nhấp nháy, làm cô gái bên cạnh có chút không thể dời đôi mắt.

Cô gái lấy từ trong nội y thấp ngực ra một phần tài liệu dùng da dê gói kỹ, đi giày cao gót tới trước mặt anh, hai tay dâng lên:

- Đây là thứ anh muốn!

- Rất tốt! - Hai ngón tay người đàn ông kẹp lấy tài liệu, sau đó ném lên bàn trà, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười tà mị, cô gái thấy phải lòng cũng rung động vui vẻ.

Diệc Tâm Đồng và Quan Hi tựa vào vách tường ở chỗ rẽ, Diệc Tâm Đồng cau mày nói:

- Hi, nhiều người canh giữ ở bên ngoài như vậy, chúng ta phải làm sao để có thể vào được!

Quan Hi cũng rất nhức đầu nhìn vào mười cái người áo đen này, bàn tay đặt trên trán, liều mạng nghĩ biện pháp giải quyết.

- Có, đợi. . . . . . – Cô ấy ghé vào bên tai của cô nhỏ giọng nói ra.

Diệc Tâm Đồng có chút lo lắng nhìn cô ấy:

- Hi, như vậy quá nguy hiểm, nếu như bọn họ không buông tha thì cậu làm sao đây? - Cô cảm thấy quá mạo hiểm rồi.

- Không có việc gì! Đừng lo lắng cho tớ, bây giờ cậu nên suy nghĩ lát nữa gặp anh ta nên nói cái gì mới phải? - Cô vỗ bả vai Diệc Tâm Đồng, sau đó nháy mắt ra hiệu với cô, bảo cô trốn kỹ ở chỗ này, còn cô lại là hít vào một hơi thật sâu, đưa tay xé áo trước ngực ra, làm rối tóc, khiến cho mình có vẻ vô cùng chật vật rồi chạy tới đám người áo đen kia.

- Cứu mạng! Tôi bị người khác gây rối! – Cô xông thẳng đến trước mặt mấy người đàn ông, đẩy lung lung vào bọn họ.

Mười người đàn ông bất thình lình bị cô gái nhỏ làm sợ hết hồn, nhưng trải qua huấn luyện đặc biệt bọn họ cũng luyện thành bản lĩnh không chút cử động, cho nên họ cũng chỉ nhìn cô một cái, tiếp tục làm người đầu gỗ.

Quan Hi có loại cảm giác diễn không được, cắn môi, quyết định mạnh tay một lần.

Cô lập tức chuyển phương hướng, đi tới cửa phòng dùng sức gõ cửa, hô lớn:

- Mở cửa! Tôi muốn đi vào thay quần áo, tôi bị người ta gây rối!

Nam nữ tròng phòng bao lập tức bị âm thanh bên ngoài quấy rầy.

- Ai? – Cô gái nhạy bén đi về phía ngưỡng cửa, sau đó rút ra một khẩu súng từ trong ủng, giơ cao về hướng cửa, đang muốn bóp cò lại bị một cánh tay của người đàn ông cản lại – Cô đi trước đi!

- Dean, em. . . . . .

- Không muốn bại lộ thân phận thì đi mau! - Giọng nói người đàn ông không có phập phồng quá lớn, nhưng cô gái biết rõ tính cách cảu anh rút súng lục về, sau đó nhớ nhung không thôi nhìn anh một cái, đi tới cửa sổ, cơ thể nhảy một cái từ vị trí cửa sổ lộn xuống.

Mấy người đàn ông ngoài cửa lập tức kép Quan Hi qua một bên, ấn cô lên vách tường, một người đàn ông dẫn đầu nhìn cô chằm chằm:

- Câm miệng cho tôi, muốn thay đồ thì đi phòng khác!

- Anh dữ cái gì hả, tôi chính là muốn vào phòng đó thay quần áo. . . . . . Đám người các anh đừng lấy ít hiếp nhiều, tôi là một cô gái nhỏ, chẳng lẽ các anh muốn làm gì tôi? Tôi sẽ báo cảnh sát. . . . . .

Trán mấy người đàn ông liên tiếp trợt xuống ba vạch đen. Thần kinh cô gái này có vấn đề sao? Bọn họ không hề đụng một cọng tóc gáy của cô ta.

- Đi đi đi, đừng ở chỗ này mù quáng quấy rối, quấy nhiễu đến Dean, cẩn thận tôi đưa cô đi tây thiên! – Người đàn ông chuyển động dưới cổ, trong giọng nói mang theo một chút khí phách và âm trầm, đây chính là tấm gương của hỗn hắc đạo.

Quan Hi nhìn lại Diệc Tâm Đồng ở chỗ đứng, cô thật sự đã tính sai! Một mình cô hoàn toàn không có cách nào giải quyết mười người nhân, mà ở cửa còn hai người đàn ông đứng đấy, thế này bảo Đồng Đồng làm sao đi vào!

Cô đang gấp rút nghĩ biện pháp giải quyết, đột nhiên điện thoại người đàn ông đứng trước mặt cô vang lên. Người đàn ông liếc nhìn hiển thị gọi tới, giọng nói thấp bé nói:

- Dean có mệnh lệnh gì?

Mắt Quan Hi liếc điện thoại trên tay người đàn ông, nghĩ thầm: “Hiện tại có phải anh ta đang nói chuyện với ‘Mạc thiếu gia’”. Cô thừa dịp người đàn ông không chú ý giành lấy điện thoại trên tay người đàn ông, quát lên với người ở bên kia điện thoại:

- Mạc thiếu gia, anh mau ra đây, Đồng Đồng tới gặp anh!

- Cô gái đáng chết, cô lại có thể cướp điện thoại của tôi! – Người thuộc hạ nhắm vào mặt cho cô một cái tát, Quan Hi bị một tát hoa mắt, sau đó thân mình khẽ nghiêng ngã vào vách tường.

Diệc Tâm Đồng trốn ở xa thấy một màn như vậy, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, cũng không băn khoăn được nhiều nữa, cô vội chạy thật nhanh tới, quỳ gối trước mặt Quan Hi, khóc nói:

- Hi, cậu sao không? Thật xin lỗi. . . . . .

Quan Hi lau khóe miệng một cái, phun một miệng máu vào người thuộc hạ, mắng:

- Cái tên đàn ông cặn bã này, không có phẩm chất, ngay cả phụ nữ cũng đánh. Thứ hèn nhát anh, mẹ anh biết anh đánh phụ nữ, nhất định hận mình không thể bóp chết anh!

Thuộc hạ làm bộ muốn giải quyết xong họ, chẳng qua còn chưa kịp ra tay, cửa phòng bao đột nhiên mở ra, người đàn ông mặt mang mặt nạ nửa bên xuất hiện ở trước mặt mọi người, tất cả người áo đen đều nhìn khuôn mặt tràn đầy sức quyến rũ của anh kêu lên:

- Dean!

Ánh mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông bắn về phía bọn họ, lại nhìn hai cô gái vì họ vây ở giữa, ánh mắt ngừng ở trên mặt của cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười khêu gợi:

- Đây là xảy ra chuyện gì?

- Hai cô gái điên! – Người thuộc hạ vội trả lời.

Toàn thân Diệc Tâm Đồng mềm nhũn, không biết hơi sức ở đâu ra đẩy người áo đen ra đi tới trước mặt của anh ta, hai chân mềm nhũn, ngồi xổm trước mặt của anh ta, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta khóc nói:

- Mạc thiếu gia! Mạc thiếu gia anh thật sự không có chết! - Tay của cô duỗi ra phía trước một cái, bắt lấy quần tây của anh ta, dịch nữa người dưới tới, ôm chặt bắp đùi của anh ta, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. (thật là mất mặt!!)

Thuộc hạ đứng đầu sờ tới súng bên hông, đang muốn rút ra, lại bị một ánh mắt của người đàn ông ngăn lại.

Dean cúi cơ thể xuống cao lớn tiến tới trước mặt cô, nâng cằm của cô lên, con mắt đen như mực lướt qua mặt cô, trên ngón tay dính nước mắt của cô, khóe miệng của anh chứa đựng nụ cười làm cho người ta nhìn không thấu. Một giây kế tiếp, cả người cô bị bắp đùi anh gạt ra, nói năng có khí phách với đám người:

- Cần mở phòng cho mọi người chơi phụ nữ thất tốt không?

Sắc mặt mọi người cứng đờ, không hiểu Dean đang có ý đồ gì.

Toàn thân Diệc Tâm Đồng và Quan Hi chấn động, khó có thể tin nhìn người đàn ông mang mặt nạ, Diệc Tâm Đồng hoàn toàn không tin tưởng lỗ tai mình nghe được. Mạc thiếu gia không thể nào nói ra những lời này, Mạc thiếu gia sẽ không đối với cô như vậy. Anh ta hẳn không phải là Mạc thiếu gia, anh ta chỉ có bộ dạng giống như Mạc thiếu gia, hơn nữa hơi thở trên thân người đàn ông này không giống như Mạc thiếu gia một chút nào, anh ta không phải Mạc thiếu gia, anh ta nhất định không phải Mạc thiếu gia.

Khóe miệng người đàn ông mang theo nụ cười đùa giỡn, sau đó xoay người vào trong phòng, cửa cũng không đóng. Diệc Tâm Đồng từ dưới đất bò dậy, bước chân lảo đảo vài bước, Quan Hi vội dìu cô, khuyên nhủ:

- Đồng Đồng, chúng ta đi, người đàn ông đó căn bản là người điên. Sao anh ta có thể là Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia so với anh ta tốt hơn gấp trăm lần, anh ta ngay cả một sợi tóc của Mạc thiếu gia cũng không sánh nổi.

- Dẫn các cô ta vào đi! – Giọng người đàn ông kia đột nhiên vang lên, dọa đến Quan Hi và Diệc Tâm Đồng liếc nhau một cái.

- Đi vào, không nghe thấy lão đại của chúng tôi ra lệnh sao? Lo lắng cái gì? Đi vào! - Một người đàn ông đi lên đẩy các cô vào.

Quan Hi quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông đó:

- Tên thô lỗ, không học thức không có tư cách!

Diệc Tâm Đồng tái mặt, cùng Quan Hi vào trong phòng.

Người đàn ông đó đưa lưng về phía họ ngồi ở trên ghế sa lon, cũng không quay đầu lại nói:

- Cởi quần áo!

- Cái gì? - Diệc Tâm Đồng và Quan Hi trăm miệng một lời kêu lên.

Khóe miệng của anh bất chợt gọi lên một nụ cười làm cho người ta phát rét:

- Không cởi quần áo, làm sao tôi biết hai người các cô ai hấp dẫn tôi hơn? Cởi đi, đừng làm mất thời gian!

Nước mắt Diệc Tâm Đồng trong nháy mắt hiện ra ngoài. Cô không tin Mạc thiếu gia sẽ tàn nhẫn như vậy, anh ta nhất định không phải Mạc thiếu gia. Cô xã định rõ trong lòng tự nói với mình, anh ta không phải Mạc thiếu gia, cho nên lúc này cô phải dẫn bạn tốt rời đi thôi.

Quan Hi tức giận nắm chặt thành quả đấm, hận không được tiến lên cho người đàn ông kia một quyền, anh ta thật không bằng cầm thú! Thiệt thòi cho Đồng Đồng nhớ thương tìm kiếm ‘anh ta’, cũng không biết hắn phải Mạc thiếu gia không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.