Nhưng rõ ràng ý thức đề phòng của cô còn chưa đủ mạnh, Lăng Xảo Xảo lại
bảo lái xe đưa các cô đến một cái ngõ hẻm nhỏ tối đen, cô mới chú ý rằng tất cả đều không bình thường.
- Xảo Xảo, cậu dẫn tớ tới nơi này làm gì? - Phản ứng đầu tiên của cô là
muốn xuống xe, nhưng hai tay bị Lăng Xảo Xảo đè lại, cô hoảng hốt kêu
lên – Làm phiền dừng xe, tôi muốn xuống!
Trong nháy mắt mặt của Lăng Xảo Xảo trở nên âm hiểm, lấy khăn mặt ở sau
lưng ra bịt miệng cô lại. Trong lúc giãy giụa, cô trợn tròn mắt nhìn
thấy trên mặt Lăng Xảo Xảo hiện ra nụ cười đạt được ý xấu. Trong tích
tắc mọi thứ trước mắt trở nên rất mơ hồ, trước lúc ngất đi, cô nhớ ngày
mai sẽ là tiệc đính hôn của Mạc thiếu gia, cô không thể vắng mặt. . . . . .
Mạc Duy Dương tắm xong, cầm lấy điện thoại di động trên giường, theo
thói quen kiểm tra tin nhắn, nhưng làm anh cảm thấy ngoài ý là hôm nay
đã trễ thế này mà còn chưa nhận được tin nhắn của nha đầu kia.
- Diệc Tâm Đồng về đến nhà chưa? – Anh hỏi quản gia.
Trong lòng quản gia kinh sợ, có chút khó hiểu chột dạ. Bây giờ ông đang ở nhà, hoàn toàn không biết gì về tình hình của Diệc Tâm Đồng, nhớ cô đã
bảo đảm với ông cô sẽ đi nhờ xe bạn học trở về biệt thự, ông nghĩ tiểu
thư chắc đã về đến nhà rồi! Liền nói dối:
- Mạc thiếu gia, tiểu thư đã đi ngủ rồi!
Mạc Duy Dương nhíu nhíu mày, ngủ sớm như vậy sao? Cũng trách anh đã bảo
cô đến nơi trước tám giờ sáng, chắc hẳn là cô sợ ngủ quên nên mới đi ngủ sớm! Vừa nghĩ như thế, anh liền yên tâm.
******
Đầu rất nặng rất khó chịu, Diệc Tâm Đồng cảm giác đỉnh đầu và cơ thể đều đang lắc lư, mà cô thì bị nhét trong một cái bao đen to, giờ khắc này
cô đang ở trên một chiếc xe.
Trên xe? Bây giờ cô đang ở đâu?
Cảm giác xe đột nhiên ngừng lại, một bàn tay sờ soạng qua lại trên người cô, sau đó cô bị người ta ôm từ trên xe xuống, ngay lập tức bên tai
truyền tới cuộc đối thoại của hai người.
- Tôi muốn kiểm nghiệm chất lượng hàng!
- Được!
- Sột soạt. . . . . . – Miệng bao đen trên đỉnh đầu bị vạch ra, một tia
sáng từ bên ngoài chiếu vào, cô ngẩng đầu nhìn thấy một nhóm người đang
nhìn cô chằm chằm. Một người trong đó có bộ dạng cực kỳ giống má mì nhà
chứa (tương tự kỹ viện), khom lưng cầm giữ chặt mặt của cô một cái, môi
đỏ mọng nhếch lên, hài lòng gật đầu một cái – Hàng đưa tới lần này so
với hàng trước đây được hơn, nếu như ngoan ngoãn, càng tốt! Người đâu,
dẫn cô ta vào!
Cô chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, một người đàn ông dáng dấp to con một tay bế cô lên, cô bị dọa sợ đến thét ra tiếng chói tai, hai
chân ra sức đá đối phương, hoảng hốt kêu lên:
- Buông tôi ra! Các người là ai? Buông tôi. . . . . . ra! Á. . . . . .
Cô bị ném ở giữa một đám phụ nữ, nhếch nhác bò dậy, bốn phía đều là phụ nữ, cô bị mắc ở giữa, dáng vẻ non nớt, nhỏ nhắn.
Diệc Tâm Đồng run rẩy hai vai, lo lắng cắn môi, nơi này là nơi nào? Tại
sao lại có nhiều phụ nữ như vậy, lại còn hàng trong miệng bọn họ là chỉ
cài gì? Chẳng lẽ cô bị bán sao? Cô hoảng sợ, lo lắng vòng chặt cánh tay
của mình, nước từ hốc mắt tràn ra ngoài.
Diệc Tâm Đồng và một đám phụ nữ bị giam trong một cái phòng, cả đêm cô
đều không ngủ. Mấy người phụ nữ bên cạnh không phát ra tiếng mê sảng thì cũng là tiếng ngáy ngủ, làm cho cô chỉ có thể nhắm mắt tựa vào vách
tường, suy nghĩ vài vấn đề.
Buổi sáng vừa đến, những người bị giam trong phòng đều có vẻ bất an,
Diệc Tâm Đồng cũng cảm thấy rất hoảng sợ. Cửa lớn bị mở ra, người đàn bà giống má mì dẫn một đám đàn ông đi vào. Bà ta phân phó với thuộc hạ sau lưng mình:
- Cho mỗi người uống một viên!
Diệc Tâm Đồng mơ hồ cảm thấy ăn thứ kia sẽ đánh mất lý trí, nên cô liều
mạng giãy giụa, không muốn uống thuốc, nhưng hai tay bị người đàn ông
vạm vỡ giữ chặt, cằm bị giữ, một viên thuốc rất nhỏ được nhét vào trong
miệng cô, bàn tay vừa thả, cổ họng cô buồn nôn một hồi, nuốt thuốc vào.