Thấy khóa cửa lớn chậm rãi chuyển động, sau đó phát ra hai tiếng vang nhỏ “khách khách”, tiếp theo khóa thứ hai trên cửa cũng bắt đầu chuyển động, lần nữa kêu lên rồi mở ra.
Hai cái khóa ở ngoài cửa đều có ổ khóa, cho nên mặc kệ dùng chìa hay những công cụ đặc thù khác cũng có thể dễ dàng mở ra. Vấn để là ở cái khóa thứ ba, đó là khóa bên trong, ngoài cửa không hề có ổ, xem anh ta dùng cách nào để mở nó ra?
Liên tục ba ngày đang ngủ bị anh chiếm tiện nghi, Vu Hàn trăm mối lo không thể giải tỏa, cô phi thường xác định là mình đã khóa cửa rất kỹ, nhưng anh vẫn có biện pháp chuồn êm đi vào.
Mất mấy ngày suy nghĩ, nghi hoặc, cô hôm nay uống ba ly cà phê, quyết định ôm cây đợi thỏ rình cho được xem rốt cuộc anh ta làm sao vào nhà.
Cô trợn to hai mắt nhìn chòng chọc vào cái khóa thứ ba, chuyện thần kỳ đã xảy ra, nói là khóa ở bên trong nhưng không biết bị cái gì bên ngoài tác động, trước mặt cô chậm chạp rớt ra, sau đó “rắc” một tiếng, ba cái khóa trên cửa đã hoàn toàn bại trận.
Cửa nhẹ không một tiếng động bị người ở ngoài chậm rãi đẩy ra, Vu Hàn đứng bên trong cửa một bụng khí giận không thể xả, bỗng nhiên dùng hết sức giơ chân đạp cái cửa đang mở đó đóng lại.
Rầm một tiếng, truyền đến một chuỗi tiếng mắng đặc sắc cùng rên rỉ.
Đầu của anh ta nhất định đập vào cửa, đáng đời!
“Khách khách, rắc rắc!”. Cô lần nữa khóa cửa lại, cả ba cái khóa đều khóa không sót cái nào.
“Cộc cộc!”. Trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ.
Không để ý đến anh ta!
“Bà xã mở cửa, bà xã, bà xã”.
Lúc này vang lên không chỉ có tiếng gõ cửa nữa mà còn có tiếng kêu gào lớn giọng của anh.
Muốn đánh thức toàn bộ người trong cái nhà trọ tám tầng này sao? Muốn làm loạn cũng phải nhìn giờ giấc nha, hiện tại đã một giờ sáng!
“Bà xã mở cửa, Tiểu Hàn, Vu Hàn”.
Còn gọi đầy đủ tên của cô ra, anh là đang lo cô chưa đủ nổi tiếng sao?
Vu Hàn giận không kiềm được đem toàn bộ khóa mở ra, sau đó kéo cửa. “Anh rốt cuộc muốn làm sao? Tránh ra!”. Cô đè thấp tiếng rống giận vào anh.
“Anh muốn ngủ”. Anh nhìn cô cười ngây ngô lấy lòng.
“Về nhà anh mà ngủ!”. Cô trợn mắt cự tuyệt.
Trời mới biết vì sao bây giờ anh ta đến đây, còn chuyển vào nhà trọ ở tại lầu năm.
Xem ra cô cần tìm cơ hội cùng Tiểu Dư nói chuyện, kêu cô ấy tốt nhất đổi điều kiện cho thuê, không cho phép cò nhà, không hoan nghênh người có rắp tâm khác. Quan trọng nhất là, không cho ai nửa đêm đến nhà người khác gõ cửa quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta. Cái tên đại hỗn đản này!
“Em ở chỗ này thì chỗ này là nhà anh, là nơi anh về”.
“Anh làm ơn nói chuyện bớt ghê rợn đi có được không”. Cô trừng trừng mắt nhìn anh.
“Không ôm em trong lòng, anh không ngủ được, thiếu em bên người, tính mạng của anh như *mặt trời không ánh sáng (nguyên văn *nhật nguyệt vô quang), em là không khí của anh, nước của anh, mất em anh mất tất cả”.
Những lời này anh ta học từ đâu nha, thật là mắc cười!
“Còn gì nữa không? Có muốn thuận tiện ca ngợi tôi một chút không?”.
“Em là nữ thần hoàn mỹ trong lòng anh, là mặt trăng trong sáng rực rỡ, như ánh sao trong đêm. Mỗi lần nhìn em anh đều không nhịn được phải nín thở, tức ngực. Mỗi lần chạm vào em đều làm cho tim anh đập rộn lên, hô hấp dồn dập, máu sôi trào, hận không thể lập tức vùi vào trong cơ thể em, hung hăng giày xéo em, để em rên rỉ cầu xin—”.
“Im miệng! Anh… anh, hạ lưu!”. Vu Hàn đỏ mặt kêu lên.
“Nhưng anh chỉ hạ lưu với một mình em”. Anh mỉm cười tà nịnh.
“Anh là đồ không biết xấu hổ!”.
“Cũng chỉ không biết xấu hổ với một mình em thôi”.
“Anh… anh hỗn đản!”. Cô vừa thẹn vừa giận lùi về bên trong cửa, dùng sức đạp, muốn đóng kín nó lại, không nghĩ tới anh liền dùng cánh tay cản trở cô dùng hết sức.
“Buông tay!”. Cô lớn tiếng ra lệnh.
“Anh cũng muốn vào”. Anh da mặt dày nói.
“Không cho phép!”.
“Không vuốt ve em, anh không ngủ được”.
“Đó là việc của anh!”.
“Việc của anh không phải cũng là việc của em sao? Vợ chồng vốn là chim cùng một tổ”.
“Là chim cùng một rừng!”. Cô không nhịn được sửa lưng anh. “Còn câu sau là lúc gặp đại nạn riêng mình chịu!”.
“Anh không biết”. Anh nghiêm trang ngắm nhìn cô. “Bất kể tương lai phát sinh cái gì, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại”.
Đúng là tú tài gặp binh, hữu lý nói không rõ!* (giống ‘nước đổ đầu vịt’, nói một chuyện người kia lại hiểu một nẻo, có lý đến mấy cũng không nói hiểu được)
“Buông tay!”. Cô kêu lên lần nữa.
“Buông tay thì em cho anh vào sao?”.
Cô trừng anh.
“Không cho? Vậy anh không buông”. Vẻ mặt anh giống hệt đứa trẻ bị giật kẹo.
“Anh không buông, tôi la to ‘cứu mạng’ bây giờ”. Cô bị buộc phát hỏa, lớn tiếng uy hiếp anh.
“Tốt thôi, anh cũng nhân cơ hội này cho hàng xóm biết hết, thuận tiện giới thiệu chúng ta là vợ chồng, nhất cử lưỡng tiện”. Anh lộ ra vẻ mặt hoan nghênh.
Vu Hàn trừng mắt nhìn anh, thực mau bị tức đến chết!. “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”. Cô tức giận hỏi.
“Cho anh vào”.
“Sau đó để tôi với anh ngủ chung, ân ái với anh luôn?”. Cô thay anh nói hết.
Anh đột nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn xinh đẹp, mãnh liệt gật đầu. “Đúng a”.
“Đúng cái đại đầu quỷ nhà anh!”. Nếu như trên tay có cái gì, nhất định cô sẽ đập ngay vào cái mặt tươi cười của anh ta.
“Anh nghe rõ lời tôi nói đây, chúng ta còn đang cãi nhau, tôi không tha thứ cho anh, anh có nghe thấy không? Nghe được thì rút tay ra, đừng đến phiền tôi nữa!”.
Khuê Thú Chi bỗng nhiên hít thở thật sâu thành tiếng, che giấu vẻ cợt nhả trên mặt, sửa thành vẻ mặt chăm chú thành thật ngắm nhìn cô.
“Tiểu Hàn, em và anh đều biết kỳ thật em đã sớm tha thứ cho anh, cũng không trách anh, vì sao còn hờn dỗi ra vẻ không để ý tới anh?”.
“Anh tự cho mình là đúng thôi!”.
“Nếu em không tha thứ cho anh, em sẽ không để anh chạm vào em, không để anh ôm em, để anh yêu em, không phải sao?”.
“Đó là vì anh thừa dịp tôi mơ mơ màng màng mà làm bậy!”.
“Chẳng lẽ chỉ cần thừa dịp em mơ mơ màng màng, bất luận kẻ nào cũng có thể làm bậy với em sao?”.
Vu Hàn lập tức trợn to hai mắt. “Anh là có ý gì? Tôi không phải loại đàn bà hư hỏng đó!”. Cô kích động rống giận, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên. Anh làm sao có thể nói với cô như vậy chứ?
Khuê Thú Chi vội vàng đẩy cửa ra, gắt gao ôm cô vào lòng.
“Thực xin lỗi, anh hoàn toàn không có ý này”. Anh vội vàng nói.
“Ngược lại, anh là đang nói em tuyệt đối không phải là một nữ nhân tùy tiện, không có nguyên tắc. Chính vì em biết đó là anh, hơn nữa còn tha thứ cho anh, mới để anh yêu em, không phải sao? Nếu đổi thành người khác, em đã sớm đạp cho một cước bay từ lầu tám xuống lầu một đi, đúng không?”.
“Mới là lạ đó, anh căn bản không phải có ý này”. Cô một bên chùi nước mắt, một bên dùng sức đẩy anh. “Tránh ra, đừng đụng vào tôi”.
“Việc đó là không có khả năng, trừ phi anh chết, nếu không mỗi ngày đều phải chạm vào em”. Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
“Tôi chán ghét anh”. Cô nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, khóc nức nở nói.
“Đừng nói dối, em thích anh”. Anh nâng mặt cô nên, lần nữa cúi đầu hôn cô.
Cô muốn tránh khỏi anh, nhưng mặt lại bị anh giữ chặt, căn bản là không có chỗ trốn. Đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc giữ lấy lời của cô, càng hôn càng sâu, càng hôn lửa nóng càng kích tình, đem cả thân người cọ xát vào anh.
Phản ứng của cô bật đèn xanh cỗ vũ anh ‘được phép chiếm đóng’, anh ngay lập tức xoay người ép cô vào cánh cửa sau lưng, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người cô. Chiếc áo ngủ mỏng manh ngay lập tức bị anh bóc trần, một tay âu yếm bộ ngực căng tròn, một tay đi xuống dưới xoa nắn dục vọng của cô, đốt lên lửa tình của cô.
Cô bất giác ở trong lòng anh run run, khẽ rên rỉ.
“Nói em yêu anh”. Anh hôn lên vành tai cô, khàn giọng yêu cầu.
Vu Hàn ý loạn tình mê mãnh liệt ôm lấy anh, hai tay khẩn cấp tháo bỏ quần áo trên người anh, âu yếm vòng ngực rắn chắc cùng cánh tay anh, sau đó kéo dần về giữa thắt lưng quần…
Khuê Thú Chi đột nhiên phát ra tiếng gào thét trầm thấp, vội vàng đưa tay nắm lấy tay cô, không cho cô tiếp tục bức điên mình.
“Nói em yêu anh”. Anh chăm chú nhìn cô, kiên trì yêu cầu.
“Anh rốt cuộc có muốn làm không? Không làm thì dẹp!”. Dục vọng không được thỏa mãn, cô giận không kiềm được dùng sức đẩy anh.
Khuê Thú Chi suýt chút nữa bật cười, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận sự thật cả hai người trong lòng đều biết.
“Tiểu Hàn, nói em yêu anh đi”. Anh cúi đầu liếm môi cô, thanh âm khàn khàn dụ hoặc.
Cô tức giận há miệng cắn anh một cái.
Anh co rụt người lại, khó có thể tin trố hai mắt. “Em cắn anh?”.
“Thì sao nào?”. Cô không cam lòng yếu thế, hai mắt mở to trừng anh.
Đôi mắt cô tròn to long lanh, cằm giương cao khiêu khích, Khuê Thú Chi nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
Anh thật sự thích bộ dáng không chịu chua của cô, tràn ngập sức sống cùng ánh mặt trời, như có thể giúp anh đuổi đi mọi bóng đêm tồn tại.
Không hề cố chấp muốn nghe cô thừa nhận yêu anh nữa, dù sao về sau vẫn còn nhiều cơ hội. Anh lại lần nữa cúi xuống hôn cô, không kiềm nén nhiệt tình cùng kích tình nữa, cuồng dã mà hung mãnh muốn cô, làm cho cô rên rỉ, thét lên, rốt cuộc vô lực bộ dáng mạnh mẽ trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Nữ nhân trên giường khi thân thiết, vẫn là bộ dáng ôn thuần nhu nhược đáng yêu nhất. Anh thầm nghĩ.
Anh thật là gian trá, thật là mặt dày mày dạn, thực làm cho người khác tức chết. Cô lúc trước mắt để đâu mà khi nhìn anh lại cảm giác anh rất đàng hoàng, hiền lành chứ? Cô thật muốn móc mắt mình ra a~
Mặc kệ Vu Hàn có khóa bao nhiêu cái khóa chống trộm, buổi sáng ngày hôm sau vẫn có một nam nhân nằm tứ bình bát ổn nằm trên giường cô, hoàn toàn không biết phải làm sao với tên này bây giờ.
Cô vẫn cảm thấy chính mình lúc trước chắc là mù rồi, bằng không sao lại tin tưởng lời nói dối của anh ta là nhân viên công sở bình thường làm từ chín giờ tan việc năm giờ chứ?
Anh ta bình thường chỗ nào?
Không chút tiếng động, hàng đêm đột nhập vào nhà người ta, nằm trên giường người ta, làm sao mà bình thường?
Càng miễn bàn tới trong khoảng thời gian này, anh ta hoàn toàn lộ ra con người thật trước mặt cô.
Không biết có phải cố ý hay không, trừ bỏ thái độ sủng nịch yêu thương vẫn không thay đổi thì từ cuộc sống đến thói quen, phong cách làm việc đều làm cho người ta liên tưởng là có hai anh ta cũng nên.
Anh ở trước mặt cô tập thể hình, hít đất liền một lúc năm trăm cái mà nói với anh thì như cơm bữa. Hiện tại cô rốt cuộc biết dáng người hoàn hảo của anh đến từ đâu.
Trừ việc vận động ra, anh còn thích lắp ráp máy móc linh kiện, ban đầu cô không biết cái thứ linh tinh toán loạn này là gì, khi anh đem vài thứ lắp lại thành sản phẩm, cô mới phát hiện ra, là súng! Cho nên nhờ phúc của anh, cô mới có thể dễ dàng nhận ra đâu là súng lục, súng trường, súng máy cùng máy nghe trộm này tuyệt đối không phải đồ bình thường!
Ngoại trừ súng, anh còn sử dụng thành thục dao, vật lộn cũng rất lành nghề— người đó sau này cũng nói rõ với cô vì sao lúc người đó làm bậy với cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của anh. *Muahahaha…*
Mơ hồ biết là anh đang ám chỉ về sau tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô bất cứ chuyện gì! Cũng là cầu xin sự tha thứ của cô, nhưng cô không muốn tha cho anh dễ dàng như vậy.
Thật ra cuộc sống như thế cũng không tồi, anh vẫn là đối tốt với cô như trước, cô lúc nào tâm tình không tốt có thể mượn cớ tìm anh cãi nhau một trận cho bõ tức. Song cô có thể thấy, anh vẫn rất nhớ việc hai người ở chung một nhà trước kia, nhưng hiện tại cô còn có chị em kết nghĩa cùng công việc nữa, tuyệt không muốn rời khỏi nhà trọ tám tầng này.
Cho nên duy trì tình trạng hiện nay đi, ít nhất nếu cô không mở miệng nói tha thứ cho anh, anh cũng sẽ không ép cô đi với mình.
Ngắm anh lần nữa, cô tung chăn bước xuống giường chuẩn bị đi làm.
Lúc trước chỉ một mình cô xoay sở mọi việc, vất vả nhịn đến lúc Tiểu Cương xuất viện, Thiến tỷ lại trở về làm đầu bếp trong quán ăn, lại có anh tỷ phú chồng trước của Thiến tỷ giúp đỡ, làm cho tiểu nhị là cô tưởng có thể lười biếng được đôi chút, không ngờ trợ thủ tỷ phu có việc đột xuất phải về Anh quốc, khiến cô muốn lười một ngày cũng không được, thật là oán thán.
Bất quá oán thán thì oán thán, cô có thể để một mình Thiến tỷ bận rộn trông quán, mà không đi giúp đỡ gì? Cô làm gì ác tâm thế được, đừng nói đến Thiến tỷ lại có ân với cô, giống như chị em ruột thịt vậy.
Dọn dẹp mặt trước của cửa hàng xong, liền đi đến quán ăn nhỏ cách nhà trọ không xa báo danh.
Có lẽ là do đưa Tiêu Tư ra sân bay, Thiến tỷ đến quán muộn hơn mọi khi, chị mở cửa quán, một tay dắt Tiểu Cương, một tay nhấc nguyên liệu nấu ăn mới vừa mua đi vào trong.
“Thiến tỷ, chào buổi sáng”. Vu Hàn mỉm cười.
“Vu Hàn, là em thật sao?”. Mặc dù đã sớm ngờ tới, nhưng khi thấy cô, Khúc Thiến vẫn không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Sao em lại tới đây? Không phải em nói về thăm nhà mấy ngày sao? Tại sao lại đến quán?”.
“Làm gì có cách khác? Tiêu ca trở về Anh quốc, sẽ không có ai giúp chị được, em biết chị bận rộn một mình làm sao không giúp? Huống hồ về nhà lúc nào cũng được, chỉ là trễ hơn mấy ngày thôi”. Vu Hàn tiến lên, đón túi đồ ăn nặng trịch trên tay chị.
Tiêu ca tên đầy đủ là Tiêu Tư Linsey (Haran đã đề cập tới Tiêu Tư trong những chap trước), cũng không phải thật mang họ Tiêu, anh ấy là con lai Trung – Anh, bề ngoài có tám phần tương tự người Hoa, còn nói tiếng Trung rất giỏi, nên anh ấy cũng xem mình làm người bản xứ, còn dùng chữ thứ nhất trong tên phát âm mà gọi. Thân phận của anh ấy bây giờ là chồng trước kiêm thêm ông xã hiện tại của Thiến tỷ.
“Cám ơn em, Vu Hàn”. Khúc Thiến cảm kích nói.
“Ai, còn khách khí”. Vu Hàn bất giác liếc chị một cái. “Tiêu ca lên máy bay rồi sao?”.
“Máy bay lúc mười hai giờ, bây giờ hẳn là đã vào trong máy bay rồi”.
“Lần này anh ấy đi bao lâu?”.
Khúc Thiến lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ cô đơn. “Anh ấy nói làm xong công việc, sẽ sớm gấp rút trở về”.
“Thiến tỷ, sao chị không đi cùng Tiêu ca?”. Cô không nhịn được, tò mò hỏi.
“Anh ấy đi làm việc, không phải đi nghỉ phép, chị đi cùng làm gì? Huống chi Tiểu Cương mới phẫu thuật không lâu, không thể đi máy bay đường dài được”.
“Thật ra chị rất muốn đi cùng đúng không?”. Cô nheo mắt.
Khúc Thiến ngẩn ra, lúc này mới phát hiện chị rất muốn đi cùng anh đến Anh quốc, đáng tiếc là anh từ đầu hoàn toàn không có hỏi ý chị.
“Hảo cô đơn vẻ mặt nha, Thiến tỷ”. Vu Hàn nháy mắt ra hiệu với chị, không muốn thấy vẻ mặt như đưa đám đó, chế nhạo chị. “Tiêu ca trở về Anh quốc, chị nhất định cảm thấy rất cô đơn, rất tịch mịch đúng không? Gối đầu một mình khó ngủ đó chị ơi!”.
“Em nói bậy gì đó”. Khúc Thiến không khỏi đỏ mặt.
“Hmm, chị cũng đỏ mặt cơ à, Thiến tỷ”. Vu Hàn bỗng nhiên vỗ tay cười to.
“Đừng lộn xộn”. Khúc Thiến xấu hổ cầu xin.
Thấy chị đã mắc cỡ đến muốn đào hố chui xuống đất, Vu Hàn đành phải thả cho chị một con ngựa*. (*tha cho một đường sống)
“Được rồi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng. Chị có muốn quay lại lầu tám ở không? Chúng ta có thể cùng nhau làm bạn như trước”.
“Cái này không thể được”. Khúc Thiến do dự nói.
“Ơ? Sao lại không được?”. Vu Hàn sửng sốt hỏi.
“Ông xã em không phải đang ở cùng trong lầu tám sao?”. Khúc Thiến cẩn thận nhìn cô hỏi.
Vu Hàn hai gò má trong nháy mắt đỏ lên.
“Thiến tỷ, chị… chị làm sao…”.
“Làm sao biết chứ gì?”. Hiếm khi thấy bộ dáng cô há hốc mồm, cứng lưỡi, xấu hổ, Khúc Thiến nở nụ cười. “Tiêu Tư thường làm việc tới nửa đêm, có đôi khi thèm thuốc lá sẽ ra ngoài cửa đứng hút, thỉnh thoảng nghe thấy vợ chồng em đấu võ mồm trên lầu tám”.
Vu Hàn ngây ngốc nhìn chị, vẻ mặt không biết phản ứng ra sao.
Khúc Thiến cười cười, nói. “Nói cho em biết luôn, Tiểu Dư cũng biết em làm lành với Khuê tiên sinh ở lầu năm rồi. Khương Khắc và ông xã em hình như là bạn bè lâu năm. Cho nên lần sau em không cần gạt dấu hôn trên cổ mình là muỗi đốt nữa”.
Xẹt! Khúc Thiến nói chuyện như sét đánh ngang tai, Vu Hàn bị thiêu cháy hết cả người.
Trời ạ, thì ra mọi người đều biết cô nói xạo, thì ra mọi người đều biết cô cùng Khuê Thú Chi…
A trời a! Tiêu rồi, tiêu rồi!
“Em… Ờ… Này… Tiểu Cương không phải nói muốn đi toilet sao? Em đi xem thằng bé thế nào”.
Mất mặt quá, thật sự rất mất mặt! Cô không thể nào đối mặt với Khúc Thiến được. Vu Hàn cố nói đông nói tây, sau đó liền chạy mất dép không dám quay đầu lại.
Trốn vào trong phòng nghỉ phía sau, Vu Hàn đột nhiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kiến thiết tâm trạng mình.
Cô không ngừng nói với bản thân, dù sao mình và Khuê Thú Chi cũng là vợ chồng, mà vợ chồng ân ái là chuyện bình thường, cái này căn bản không có gì thẹn thùng xấu hổ. Nếu như Thiến tỷ và Tiểu Dư dám trêu cô, cô cũng có thể nhạo lại, không tin các nàng ấy không làm chuyện đó giống cô.
Rốt cuộc cũng có đủ dũng khí, Vu Hàn chuẩn bị ra đằng trước phụ giúp, đột nhiên nghe Khúc Thiến gọi lớn, nhất thời không nghe rõ còn tưởng chị ấy đang gọi mình, liền mở cửa thò đầu ra.
“Thiến tỷ, tỷ gọi—”. Chữ ‘em’ còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến thiếu chút nữa hồn bay phách tán.
Một người đàn ông cầm súng đang chỉa vào Thiến tỷ — không, người đó nghe thấy tiếng cô xong liền lập tức chỉa súng vào cô.
“Không được!”. Thiến tỷ thất thanh kêu to. “Tôi lập tức gọi điện, không được làm hại cô ấy! Không được!”.
Vu Hàn cứng đờ cả người, mặt không còn chút máu chết trân tại chỗ, nhìn người đàn ông kia móc điện thoại trong túi ra quăng cho Khúc Thiến.
Hiện tại là tình huống gì đây? Cướp giật sao? Giữa ban ngày ban mặt sao? Nhưng tên cướp sao lại muốn Thiến tỷ gọi đến hãng máy bay? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Cô vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, trong đầu một mảnh rối loạn.
“Tiêu…”.
Chỉ thấy điện thoại trong tay Khúc Thiến đã gọi thông, nhưng chị mới chỉ nói một chữ, điện thoại di động liền bị tên đàn ông mang súng giật lại.
Tên đó lạnh lùng mở miệng nói vào di động. “Nếu muốn vợ ngươi bình an vô sự, đem mạng tới đây mà đổi”.
Mục tiêu của hắn là Tiêu ca! Vu Hàn bừng tỉnh nhận ra, nhưng tại sao? Cô còn chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề này, chỉ thấy hắn giơ tay cầm dao lên hung hăng bổ xuống trên Khúc Thiến.
“Ngươi làm gì đó?”. Cô kinh hãi kêu to, không tưởng tượng được tên đó lại xoay người đi về phía mình.
Cô không chút nghĩ ngợi liền đóng kín cửa, sau đó khóa lại. Làm sao bây giờ? Tim cô đập loạn lên, tay chân bất giác nhũn ra.
Đúng rồi, cầu cứu! Ông xã nhất định có cách cứu hai cô, chỉ cần cô lập tức gọi điện cho anh.
“Rầm!”.
Cửa vốn đang khóa đột nhiên bị đá văng, đập vào vách ’rầm’ một tiếng.
Cô hoảng sợ quay đầu lại, căn bản không kịp thét lên, chỉ thấy một cái bóng lướt qua trước mắt mình, tiếp theo bả vai liền nhói lên. Cô rơi vào bóng tối, bất tỉnh nhân sự.