Satan’S Diyu

Chương 2: Chương 2: Ác quỷ? “Ác quỷ”




… Thiên thần mình nhận! Vậy ác quỷ thì ai diễn? Nếu cậu thật sự tìm tới một người… nam tính, thì… xin lỗi, mình không thể trình diễn tiết mục nhìn nhau đắm đuối của Lương Sơn Bá và “Chúc Anh Đài” đối với người có cấu tạo thân thể đồng dạng với mình.”

“Uhm… Bây giờ còn chưa có đối tượng phù hợp!” Hình Ảnh Ly mập mờ đánh trống lảng. “Mặc dù có một mục tiêu cực kỳ hoàn mỹ.”

Thiếu nữ tóc đen nhìn ra cửa sổ, nắng chiều thu chiếu lên làn da mạnh khỏe của thiếu nữ, khiến nó có vẻ bóng tốt.

Cô nói.

“Thích hợp diễn ác quỷ nhất, đương nhiên phải là “ác quỷ”.”

Một sự tĩnh lặng bất ngờ đổ đầy giữa hai người, nặng nề ép xuống thân thể. Ngoài cửa sổ cách đó không xa, ve sầu trên cây cần cù kêu vang không biết chán, vô số sợi li ti du đãng trong bầu không khí có chút trầm nặng giữa hai người. Lời của Hình Ảnh Ly cũng không phải nói nhảm, Hạ Nhị biết ý của cô, chính vì biết, cho nên mới cảm thấy có chút không rét mà run.

Không sai, thích hợp diễn ác quỷ nhất, chỉ có thể là “ác quỷ”. Nhưng, “ác quỷ” này cũng không phải giả tưởng hư cấu, mà thật sự tồn tại trong hiện thực, thở cùng một bầu không khí với bọn họ.

No.4 NP101100, mật danh “ác quỷ”, tội phạm giết người nổi tiếng nhất hiện nay. Toàn bộ tư liệu, không rõ. Không ai có thể nói rõ rốt cuộc có bao nhiêu người chết dưới tay hắn, vì kẻ đó cũng không để lại dấu vết đặc biệt gì —— ngoại trừ kỹ thuật “khai đao” trước giờ không ai bì kịp. Hơn nữa, còn thêm một đám tội phạm mạo danh liên miên không dứt, đám tội phạm này đều nhất trí ôm tâm lý “chỉ cần đổ trách nhiệm lên người “ác quỷ” là được”, “dù sao cảnh sát cũng chỉ nghĩ là do “ác quỷ” làm” mà liên tục gây án —— dù bọn chúng cuối cùng đều sa lưới, nhưng đó cũng chỉ là quẹt vài nét cỏn con không đáng kể lên ghi chép màu máu của kẻ kia.

Không ai biết mục đích của “ác quỷ”, không phải vì tiền tài, không phải vì quyền thế, không phải vì sắc dục, chuyện này gia tăng khó khăn trước nay chưa từng có cho các cảnh sát buộc phải khổ sở truy nã hắn, họ cũng chỉ có thể hết lần này đến lần khác thán phục thủ đoạn và kỹ thuật điêu luyện của kẻ đó, rồi cảm thấy sợ hãi —— cái kiểu coi sinh mạng là đồ chơi đó, là sự hờ hững chỉ thuộc về thần.

Không ai biết tên hắn, tư liệu về hắn, tất cả của hắn, ngay cả những cảnh sát đang dùng mọi thủ đoạn truy xét cũng không chút manh mối trên tay. Họ chỉ có thể đuổi theo bước chân kẻ đó, và tiếc nuối hết lần này đến lần khác trình báo cáo “Phạm nhân chưa bị bắt” ra cho thân nhân người bị hại hoặc boss của họ.

Lên quá thì cũng phải xuống, xuống quá thì cũng phải lên. Dù đa số người đều căm ghét và muốn cách xa “ác quỷ”, cách xa cái thứ khủng khiếp biến thái kia, nhưng vẫn có người tỏ ra hữu nghị với hắn. Nghe đồn có một chính trị gia nào đó sẵn lòng trả một cái giá rất cao để mời “ác quỷ” đến làm khách, càng khiến người ta khó hiểu chính là: nhiều nơi trên thế giới còn xuất hiện tôn giáo thờ phụng “ác quỷ”. Nghe nói, những người cực kỳ danh tiếng tự xưng là tín đồ trung thành trong đó, không biết là vô tình hay cố ý, đều bị kẻ kia xử lý, sự thật là, việc làm này chẳng những không khiến hắn bị tẩy chay, ngược lại khiến đám người tự xưng là tín đồ kia càng lúc càng điên cuồng. Họ thành quần kết đội vô cùng si dại diễu hành khắp nơi trên trái đất, thâm tình cuồng nhiệt kêu gọi ác quỷ kia: Tới giết tôi đi, để tôi chết dưới tay của ngài đi, để tôi tiến vào địa ngục của ngài đi! Hạ Nhị vô tình thấy một bức ảnh trên bài báo, vẻ mặt đam mê của cô gái Ả Rập kia, làm Hạ Nhị kháng cự và sợ hãi đến mức buồn nôn.

Bất kể quốc tịch nào, bất kể lứa tuổi nào, bất kể giới tính nào, bất kể chủng tộc nào, bất kể nghề nghiệp nào, bất kể lý do gì, dường như kẻ kia chính là giết người để hưởng thụ. Đối với một thứ kinh khủng như thế, kẻ nhát gan chỉ có thể kính sợ gọi là —— ác quỷ. Kẻ kia, đã trở thành thiên tai, cũng không ai biết sau đó có thể tới lượt mình hay không. Chính phủ sớm đã thông báo sự tồn tại và tính nguy hiểm của “ác quỷ” trên truyền thông to to nhỏ nhỏ —— không có khả năng ngăn chặn hành động của kẻ kia, giống như con người chỉ có thể biết trước sự nguy hại của thiên tai chứ không thể ngăn cản. Lúc đầu, chính phủ tận lực giấu giếm chân tướng sự việc, họ nói rằng không muốn làm dân chúng hoang mang, mà sau khi mọi chuyện bại lộ, những người phê phán có chút cay độc thẳng tay mỉa mai tầng lớp trên: “Những kẻ đó chỉ nghĩ phải làm sao che giấu sự bất tài và sai lầm của bản thân, ngụy trang bằng cái câu “Tất cả đều vì tốt cho mọi người”, chỉ khi may mắn bắt được kẻ kia, mới có thể hất mặt rống họng tuyên dương cái gọi là sự tích anh hùng của họ, dường như tới lúc này mới nhớ ra trên thế giới còn có cái gọi là “Quyền được biết thông tin của quần chúng”.” Dường như đã thật sự tới tình cảnh vô cùng bất đắc dĩ, nên chính phủ lúc sau không thể không công bố sự tồn tại của No.4 NP101100 cho công chúng, cảnh báo mọi người tận lực chuẩn bị tốt nhất để bảo vệ bản thân.

Người ta hiện tại, có thể không biết chủ tịch thành phố là ai, nhưng không thể không biết “ác quỷ” là gì. Hạ Nhị chính là một trong những người như thế, mang nỗi sợ hãi ăn vào trong đầu đối với “ác quỷ”, đồng thời cũng mang cảm giác xa cách và không thật đối với đương sự – một kẻ xa lạ chỉ nghe qua những lời đồn. Thiếu niên hờ hững nghĩ, mãi mãi sẽ không có cơ hội dính dáng tới “ác quỷ”. Đây cũng là ý nghĩ trong lòng của phần lớn người dân.

Mà hiện tại, thanh mai trúc mã đối diện cậu lại nêu ra một tuyên bố theo kiểu đánh đố, làm Hạ Nhị kinh ngạc với ý nghĩ kỳ lạ của đối phương, đồng thời cũng không thể không bội phục ánh mắt của Hình Ảnh Ly.

“… Quả thật như vậy, không ai thích hợp diễn vai ác quỷ hơn “ác quỷ”.” Hạ Nhị đẩy đẩy mắt kính có chút lệch đi. “Nhưng dù là “ác quỷ” trong hiện thực, cậu cũng không thể bắt hắn đến diễn!”

“Ừ, cho nên tớ mới buồn rầu, một khi có đối tượng phù hợp, muốn tìm người thay thế sẽ rất khó khăn!” Hình Ảnh Ly nhăn mặt lại.

“Nếu cậu thật sự có thể bắt “ác quỷ” đến diễn vai ác quỷ, mình nghĩ Ivy chắc chắn trăm phần trăm sẽ khiến mình lập tức biến khỏi thế giới chỉ trong vòng ba giây đồng hồ, để cậu ta có thể chiếm vị trí thiên thần —— nghe nói cậu ta cũng là fan cuồng của “ác quỷ” trong truyền thuyết kia.” Hạ Nhị không mặn không nhạt kéo ra một nụ cười lạnh, nói. “Kết quả là, “ác quỷ” trở thành ác quỷ, “thiên thần” trở thành thiên thần, cho nên, cậu trở thành truyền thuyết!”

“……”

“…… Lại nói, cậu thật sự không cân nhắc đến bạn Ivy rõ ràng là thiên thần kiểu mẫu kia sao, người ta chính là có sẵn đấy nhé, trực tiếp cắm lông chim vào là có thể lên sân khấu được rồi. Chính bản hàng thật giá thật, không phải thứ mà hàng nhái chúng ta có thể so sánh… Được rồi, được rồi, vị trí người chim kia là của mình!” Đối mặt với cường quyền, Hạ Nhị không thể không cúi đầu.

Tiếng chuông kết thúc thời gian nghỉ trưa không nhanh không chậm vang lên, vẫn không chút thay đổi.

“Azzzzz… Kệ, trước cứ vậy đi!” Hình Ảnh Ly lười biếng duỗi người, đồng tử đen nhìn Hạ Nhị. “Đến lúc đó tớ sẽ báo cho cậu đến tập diễn, cấm từ chối!” Cô vừa nói vừa đi về chỗ của mình, lại như nhớ tới gì đó quay đầu lại bổ sung. “… Đúng rồi, thứ sáu thứ bảy này vẫn thế sao?”

“Ừ, đến lúc đó làm phiền cậu!”

Có được đáp án, thiếu nữ tóc đen thỏa mãn trở lại chỗ ngồi, Hạ Nhị nhìn đầu ngón tay mình, mắt kính hơi quá cỡ chậm rãi trượt xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Thiếu niên không để tâm đỡ mắt kính lên, con mắt đen không chút bóng sáng.

…… Thiên thần sao……

Trên vành tai bị tóc ngắn màu đen che giấu, vết thương sớm đã khép miệng lại bắt đầu đau rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.