Hạ Nhị lẳng lặng ngồi ngoài bóng tối, nhìn vào trong bóng tối, thiếu niên tóc vàng vẻ mặt tự nhiên ở trong phòng phát sóng, cách ánh sáng bên này một lớp tường vô hình. Cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, tay Ivy đang run nhẹ, đó là hưng phấn cùng mong đợi chen lẫn sợ hãi tử vong, biết rõ phía trước là bóng tối sâu không thấy đáy, lại không chút chùn chân.
Thiếu niên tóc đen trầm lặng, trầm lặng nhìn bóng hình mảnh mai lại không hề để tâm trong bóng đêm cô độc, và mọi người cùng nhau ở trong ánh sáng. Cậu hơi có cảm giác không thể ngăn bản thân nhắm mắt lại, để không nhìn tới bóng tối thâm trầm kia, và sự cô độc bị bóng tối ngăn cách đó.
Azz… Hóa ra bóng dáng mình trước giờ vẫn thê lương như vậy hay sao… Những người ngồi trong ánh sáng kia là nhìn mình như thế… Hay sao…?
Như để đánh vỡ sự tiêu cực của mình, Hạ Nhị cười, cố gắng mỉm cười, muốn chạy ra khỏi mảnh bóng đêm cô quạnh, nhưng hơi thở… lại nặng nề như bị bỏ thêm chì.
Bất kể nói thế nào, Hạ Nhị nghĩ, chỉ cần Ivy mở miệng dẫn chương trình, kẻ kia sẽ biết ngay bên này xảy ra biến hóa, hẳn sẽ không gọi đến nữa… Vô thức, Hạ Nhị không hy vọng cậu trai như thiên thần kia nhiễm phải bóng tối.
Nạn nhân nhiễm phải bóng tối chỉ cần một mình cậu thôi là đủ…
Cậu là nghĩ thế sao?
Hay là… Vì sự đối đãi đặc biệt dành cho mình bị đoạt lấy mà không khỏi cảm thấy chán chường và bất mãn, dù là đối mặt với ác quỷ…?
Có lẽ là vậy đấy…
Thiếu niên tóc đen cười gượng, không phủ nhận. Có gì có thể phủ nhận cơ chứ?
Quá mãnh liệt!
Dấu ấn mà ác quỷ cấp cho.
Cậu biết rõ, ác quỷ từng chút tới gần, dù không hề tiếp xúc, nhưng hắn vẫn để lại trong cuộc sống của cậu, trong hơi thở của cậu, trong linh hồn của cậu, dấu ấn và cám dỗ.
Cám dỗ ở khắp mọi nơi… Cám dỗ nắm giữ sinh mạng trong tay… Cám dỗ trở thành thần…
Không cảm thấy thích thú sao? Doll tóc đỏ toét miệng ra, bị bóng tối nuốt chửng.
Thiếu niên tóc đen dùng sức ôm lấy mình, bắt đầu run rẩy. Nữ cảnh sát bên cạnh phát hiện cậu không ổn, có chút lo lắng cúi xuống.
“Sao thế, Hạ Nhị? Khó chịu à?”
Hạ Nhị cố mở to mắt nhìn màu đỏ, con mắt vô cơ màu đen hút ánh sáng vào vực sâu thăm thẳm, môi tái nhợt không chút huyết sắc rung động.
“… Cái gì?”
Ngay lúc Sophie tới gần Hạ Nhị muốn biết vừa rồi có phải thiếu niên nói cái gì hay không, tiếng chuông lại vang lên. Sophie lập tức chuyển sự chú ý qua bên kia, chỗ của bóng tối.
Thế là liền lỡ mất tiếng cầu xin giúp đỡ đầu tiên cũng là cuối cùng của thiếu niên tóc đen.
Vị khách quý đen tối mang quà, tới cửa.
———————— [alicesland.wordpress.com] ————————
“Nhận được quà rồi chứ?”
Ngoài dự kiến của mọi người, gần như ngay lúc chương trình vừa mở màn, giọng nói trầm thấp phảng phất như muốn hút hồn người ta vào kia thản nhiên vang vọng trong căn phòng. Sophie lập tức sai người ngắt kênh, chuyển tất cả thính giả đang nghe «Lắng nghe» lúc này sang một kênh khác, che giấu bóng tối.
Hạ Nhị cúi đầu, đã không còn run rẩy, nhưng vẫn là tư thế bảo vệ bản thân, sự chú ý của người xung quanh đều tập trung lên người Ivy, không ai quan tâm tới thiếu niên trong góc, thiếu niên phảng phất như không cùng một thế giới với người bên cạnh, màu xám lượn lờ.
Dù ở trong ánh sáng, cũng vẫn là thế sao…
Tóc đen che đi nét mặt Hạ Nhị, môi tái nhợt dưới tóc vẽ ra một độ cong, lặng lẽ nói ba chữ.
Nhận được rồi…
“… Thế, thế này, tôi, tôi không phải Hạ Nhị…” Như cố lấy dũng khí lớn lao, thiếu niên tóc vàng lắp bắp mở miệng, âm thanh run rẩy nói lên sự hưng phấn mừng rỡ cực đại của thiếu niên. “… Tôi… tôi dẫn… chương trình lần này… I… vy”
“……” Bóng tối đầu bên kia yên tĩnh một lúc, nhưng đó có lẽ chỉ là ảo giác, vì dù chỉ là một giây nín thở chờ đối phương đáp lại, cũng đã dài dằng dặc vĩnh viễn. Sau đó là tiếng cười trầm trầm lượn lờ của bóng tối. “Xin chào, Ivy!”
“… Xin, xin chào…” Giọng nói cao vang run rẩy thể hiện sự kích động của chủ nhân, thiếu niên tóc vàng đã chìm ngập trong vui mừng cực đại.
“Ivy.” Bóng tối cười khẽ, âm thanh trầm thấp phảng phất như mang theo mật ngọt, nhẹ thì thầm như đang nghiền ngẫm tên của tình nhân.
“… Vâng, vâng…”
“Cậu ấy ở cạnh đó sao!”
“……” Gương mặt Ivy vặn vẹo trong nháy mắt, mọi người lập tức chuyển mắt qua thiếu niên trong góc, sắc mặt khác nhau. Sự mất khống chế vừa rồi chỉ giống như ảo giác, Hạ Nhị có chút lúng túng trở thành tiêu điểm của mọi người. Dù điên cuồng ghen ghét, nhưng Ivy cũng chỉ có thể cắn răng trả lời. “… Đúng vậy!”
“Như vậy, xin giúp tôi chuyển lời cho cậu ấy nhé!” Phảng phất như biết vẻ mặt của thiếu niên tóc vàng, giọng nói trầm thấp trấn an, ngọt như dỗ kẹo cho một đứa trẻ. Chỉ là, rõ ràng biết Hạ Nhị nghe được, lại cố ý nhờ Ivy đang bất mãn chuyển lời, đây chỉ có thể xem như đổ dầu vô lửa. Bóng tối chỉ đang cười ác ý.
“… Vâng!”
Phảng phất như nhận được lời hồi âm im lặng ban nãy của Hạ Nhị, âm thanh trầm thấp vui vẻ mở lời. “Món quà kế tiếp tôi đã nghĩ xong, quà là…”
Cảnh sát lắng tai nghiêm túc nghe.
“… Bí mật!”
Kinh ngạc! Sophie trong nháy mắt hầu như hoàn toàn không phản ứng được, đối phương cười trầm trầm như đã thành công làm trò quỷ. Nữ cảnh sát đỏ tươi cắn môi, dùng sức đến độ muốn cắn rách môi đỏ. Cô biết đây là hình phạt của ác quỷ, cảnh cáo không được nhốt thiếu niên kia lại, nhưng bản thân cô lại không thể làm được gì.
“Như vậy, mong đợi gặp mặt lần sau!”
“… Chờ một chút!” Ivy vẫn luôn im lặng kêu to, giọng nói êm tai gần như sắc nhọn, bất chấp tất cả. “Tại sao không thể là tôi? Tại sao cứ phải là cậu ấy? Rõ ràng người sùng bái ngài nhất…”
Bóng tối đối diện yên tĩnh lại, nhưng không gác máy. Sophie cũng nghiêm túc lắng nghe, cô cũng muốn biết lý do. Nữ cảnh sát nhìn thiếu niên tóc đen, rõ ràng không có bất cứ chỗ kỳ lạ nào…
“Cậu không phải…” Dường như bất đắc dĩ, ác quỷ nhẹ nhàng, trầm trầm nói một câu, nhưng từ mấu chốt lại bị tạp âm làm nhòa đi không rõ. Sau đó gác máy, tiếng vọng để lại như đang cười nhạo mọi người.
Sophie ngẩn người, sau đó phẫn nộ rống to với cảnh sát hai bên, như sư tử nổi giận.
“Bộ phận kỹ thuật đang làm gì? Má nó, tại sao lại xuất hiện tình huống này!”
Hạ Nhị chỉ ngẩn người ngồi ở chỗ kia, âm thanh xung quanh từ từ mơ hồ trôi đi, cậu nhìn thiếu niên tóc vàng ngồi rất lâu trong bóng tối, sau đó không cam lòng và căm hận đứng dậy, đi tới hướng cậu.
Ivy máy móc nói lại lời kẻ kia bảo mình chuyển cho Hạ Nhị, một chữ cũng không sót, giữ vẻ mặt dửng dưng, nhưng trên những phần nhỏ lại vặn vẹo không dễ phát hiện. Hạ Nhị cũng có chút máy móc nói cảm ơn, họ phảng phất như đang diễn một màn múa rối buồn cười không có khán giả.
“Như vậy, chúc cậu may mắn!” Mang ý nghĩa bất minh, Ivy xoay người đi về phía bóng tối, bỏ lại Hạ Nhị ở trong ánh sáng.
Chúc tôi, may mắn… Sao?
Ở trong ánh sáng, Hạ Nhị cúi đầu, không nói một lời.
—————————— [Alice’sLand] ——————————
Bóng tối đang rục rịch, bóng tối đang mỉm cười, bóng tối nhìn ánh đèn huy hoàng đối diện, bóng tối đang nỉ non.
Ta muốn em.
Ta muốn em đấy…
Angel.
Em là của ta.
Là của ta đấy…
Angel.
Bóng tối quay đầu lại, hiện ra trước bóng tối chính là một người đàn ông hoảng sợ đến mức vặn vẹo cực hạn. Trong đồng tử rút lại hết mức của người đàn ông chiếu ra nụ cười yêu chiều của bóng tối, bóng tối lan tràn tới người đàn ông.
Này, đây là quà của ta, Angel.
Em đã nhận được chưa?
Bóng tối mỉm cười lấy tay vẽ rạch trong máu, say mê nhìn nó tạo thành xoáy nước nho nhỏ.
Đây cũng là đồng hồ đếm ngược đấy nhé!
Em sẽ không khiến ta đợi lâu đâu, Angel.
Bóng tối liếm ngón tay mình, lộ ra nụ cười hài lòng thỏa ý.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tựa của chương cũng không phải đáp án của câu nói kia, đáp án thật ra không khác lắm, bất quá cái từ đó mang ý nghĩa bất đồng. Cũng là lý do ác quỷ vừa ý Tiểu Hạ. Nhìn không hiểu thì cứ bơ nó đi!