Con đi đây!”
Thiếu niên tóc đen cười nói, không có ai đáp lại. Cậu đóng cửa lại, ngăn cách giá lạnh và bóng tối của căn nhà.
Hạ Nhị đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, lấy mắt kính từ trong túi ra mang vào. Yên lặng đi trên đường, con mắt đen không thấy bóng sáng xuyên qua mắt kính không độ, quét đến đầu đường. Ban đêm là thời điểm ăn chơi đích thực của thành phố, nó rút khỏi cái vỏ trang nghiêm ban ngày, tỏa ra mùi hương xa hoa lãng phí, dụ dỗ những kẻ bay đêm bất cần sa đọa.
Lịch sự từ chối mấy cô gái trang điểm đậm mời mọc, Hạ Nhị đi vào một tiểu khu khác. Cậu đến một buồng điện thoại công cộng trong tiểu khu, bỏ vài đồng tiền xu vào, quay số điện thoại.
“Alo… Chú Hình… Vâng, con là Hạ Nhị… Vâng, con đã đến dưới lầu… Không, không cần… Vâng… Vâng… Được ạ, con chờ chú… Bye bye…”
Hạ Nhị đặt ống nghe xuống, cắm tay vào túi quần, dựa vào vách kính buồng điện thoại, chậm rãi thở ra một hơi.
Cậu là đến làm thuê.
Thiếu niên chưa từng được ba mẹ cho tiền tiêu vặt, cậu hầu như nhạy cảm với hành vi xin tiền ba mẹ này. Nhưng mua kính áp tròng đen và nhuộm tóc để ngụy trang lại cần một khoản tiền không nhỏ, cho nên lúc thanh mai trúc mã hỏi mình có chịu tới giúp hay không, cậu liền gật đầu cái rụp. Ba của Hình Ảnh Ly làm ở đài phát thanh, mà có một chương trình tư vấn tâm lý đúng lúc thiếu một MC thích hợp, thiếu nữ tóc đen sau khi nghe được liền không chút do dự kéo thiếu niên tới. Sự thật chứng minh ánh mắt của thiếu nữ trước giờ vẫn không sai, mà Hạ Nhị cũng thở phào nhẹ nhõm vì tìm được công việc phù hợp.
«Lắng nghe», như tên của nó, người dẫn chương trình chủ yếu phải nhận điện thoại gọi tới từ những người bất đồng, lắng nghe phiền não của họ đồng thời đưa ra lời tư vấn. Thời gian của chương trình là từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng ngày thứ sáu và thứ bảy, khung giờ này có thể khiến mọi người thỏa mãn nói ra ước nguyện ban đêm, cũng có thể hoàn toàn bảo đảm riêng tư —— đại bộ phận người dân sớm đã bình yên say ngủ, mà hai phần ba trong số ít còn lại chính là kẻ ăn chơi không biết nghe đài.
—— Tóm lại, chính là một công việc bỏ đi! Thiếu nữ chê thẳng thừng.
—— Cho nên mới cảm thấy cậu vô cùng thích hợp.
Cho nên, ý là nói thuộc tính của mình là thùng rác hay sao…
Hạ Nhị như đi vào cõi thần tiên một lúc, sau đó thấy một người đàn ông có phần phúc hậu trên dưới bốn mươi hơi gấp gáp đi ra từ tiểu khu, lúc nhìn thấy Hạ Nhị, lộ ra một nụ cười.
“Tiểu Nhị!”
Đối phương chạy tới, thở hổn hển một chút.
“Chú Hình!”
“Đi nào!” Hình Ngạo Quốc vẫy vẫy chìa khóa xe, đi về phía bãi đỗ xe.
“Vâng ạ!”
—————— [Edit by Alice] ——————
Đi vào phòng phát sóng, căn phòng vừa trống vừa rộng vang vọng tiếng bước chân cô quạnh. Lúc này, nhân viên sớm đã tan ca về hết, Hình Ngạo Quốc chạy thử âm tần, cười ha hả nói với Hạ Nhị đang khẩy tai nghe.
“Tiểu Nhị, kế tiếp nhờ con đó!”
“Dạ!” Mang mắt kính vẫn rất khó chịu, Hạ Nhị gỡ kính ra. “Chú cứ về trước đi!”
“… Ngày mai chú lái xe tới đón con nhé, Tiểu Nhị!”
“Không cần đâu ạ!” Hạ Nhị mỉm cười với người đàn ông có chút phúc hậu. “Yên tâm đi, con sẽ không ngủ trong phòng phát sóng đâu!”
“Chuyện này…”
“Con vô cùng nhớ rõ địa chỉ nhà con là số 404, tòa nhà E, tiểu khu Hoa Nguyên, thưa ngài Hình!” Hạ Nhị bắt chước giống y như đúc. “Hơn nữa, ngài không thể tước đoạt quyền vận động buổi sáng của một học sinh cấp ba mạnh khỏe cầu tiến, đây chính là hủy hoại mầm non tổ quốc, thưa quý ngài!”
“Hà…” Hình Ngạo Quốc bật cười. “Được rồi, vậy chú đi trước!”
“Vâng, tạm biệt ạ!”
Sau khi người đàn ông trung niên rời khỏi, căn phòng vốn trống trải lại càng trống trải hơn. Hạ Nhị nhìn đồng hồ, nhấn nút bắt đầu.
—————— [Beta by Ween] ——————
Gần bốn giờ rưỡi, trên tiếng nhạc phát sóng lúc có lúc không, Hạ Nhị nhẹ thở phào. Thông thường, ở thời điểm này sẽ không còn người gọi đến nữa, những kẻ bay đêm đã thôi náo nhiệt, người chưa ngủ đã sắp chìm vào ngủ say. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều lắm thêm một hai cuộc gọi tới nữa, công việc lần này coi như hoàn thành. Hạ Nhị xoa xoa mày.
Dù ban ngày có ngủ bù, nhưng bây giờ quả nhiên vẫn mệt…
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hạ Nhị đang rơi vào trạng thái phân tán, theo phản xạ tiếp cuộc gọi, câu nói đã quen miệng đến độ có thể vừa đi thụt lùi vừa tỉnh bơ nói ra vang lên.
“Xin chào, đây là chương trình «Lắng nghe»…”
Một tiếng cười trầm thấp vang lên ở đầu bên kia, đó là, âm thanh phảng phất như ngay cả đầu dây thần kinh cũng bị làm cho say ngất. Hạ Nhị lần đầu tiên nghe được, âm thanh có thể khiến xương người ta cũng phải rung động được hình dung trong tiểu thuyết, trầm thấp, lôi cuốn, mang sự khàn tắt ái muội, khiến người ta không khỏi muốn nghe nhiều hơn, càng nhiều hơn nữa.
Phản ứng đầu tiên của thiếu niên chính là đỏ mặt lên, cảm giác không thể nói bằng lời, Hạ Nhị có cảm giác mất tự nhiên, giống như đối phương chính là bật cười vì cậu thất thần.
Cậu mất tự nhiên tiếp cuộc gọi.
“… Xin hỏi anh tên gì?”
“Tôi không có tên!” Đối phương ngưng cười, dùng giọng nói ngay cả Thượng Đế cũng phải đố kỵ kia trầm trầm nói.
Hạ Nhị ngẩn người, sau đó cũng phản ứng được. Vì vấn đề riêng tư, có vài người tâm sự không muốn lộ ra thông tin cá nhân.
“Như thế à… Anh hình như lần đầu tiên gọi tới «Lắng nghe» thì phải, không biết anh đang có phiền não gì?” Hạ Nhị qua loa cho qua vấn đề vừa rồi, cậu dùng giọng điệu chuyện thường ngày —— loại giọng điệu dễ khiến người ta thả lỏng nhất, thẳng đến chủ đề.
“Tôi muốn giết người!” Nói đến câu này, âm thanh kia khàn khàn quyến rũ, mang mùi vị biếng nhác dường như hững hờ.
“……”
Có trong nháy mắt như vậy, Hạ Nhị cho rằng thời gian ngưng lại, cậu sửng sốt không thể tin được, cả phòng phát thanh tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng ù ù máy móc làm việc, thiếu niên kiềm chế tiếng hít thở.
Giết người…?
Khi nghĩa đen và nghĩa bóng của lời nói đối phương vẫn đang vang vọng hết lần này đến lần khác trong đầu, thiếu niên tóc đen rốt cuộc khẳng định mình vừa rồi nghe được chính là giết “người”, chứ không phải giết heo mổ gà linh tinh.
“… Vậy, vậy anh muốn giết ai?” Âm thanh Hạ Nhị không khỏi có chút run rẩy, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại. Ai cũng có khi muốn giết quách đi một kẻ nào đó, nhưng con người đều là sinh vật nhát gan, cho nên chỉ có thể càu nhàu ngoài miệng. Người này hẳn chính là một trong số đó, mà điều cậu phải làm, chính là tiếp nhận những nỗi bực tức đó, xoa dịu cảm xúc của họ. Chỉ là, giọng nói quá mức bình lặng của đối phương vẫn làm trong lòng Hạ Nhị dâng lên một chút bất an nho nhỏ.
Cậu hỏi tiếp.
“Tại sao muốn giết người đó?”
“Đó là điều tôi muốn nói với cậu.” Đối phương nói như vậy.
Quả nhiên…
“Trần Ốc Dân.”
“Hả…?”
“Tên của… đấy!” Lời nói trầm thấp bị một trận ồn ào che lấp khúc giữa. Hạ Nhị cố gắng lắng nghe, nhưng vẫn không nghe ra được. Tình huống kiểu này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, lúc này MC phải dựa theo ý của câu nói mà suy đoán.
Là tên của mục tiêu gây ra bực tức hay sao…
“… Vậy, tại sao anh muốn giết người đó?” Sau khi nói xong câu đó, đối phương cũng không mở miệng nữa, Hạ Nhị không thể không tiếp tục đề tài. Trên thực tế, thời gian nghe của MC «Lắng nghe» phải nhiều hơn thời gian nói rất nhiều. “Hai người có quan hệ thế nào?”
“Không có quan hệ gì!”
“… Vậy, hai người có mâu thuẫn gì hay sao?”
“Không có mâu thuẫn gì!”
“… Thế tại sao anh muốn giết, người vậy…”
“Giết người…” Đối phương dường như cảm nhận được Hạ Nhị đang nghiến răng nghiến lợi hết chịu nổi, âm thanh trầm trầm nhuộm lên vui vẻ. “… Đối với tôi mà nói, cũng giống như hít thở mà thôi…” Là bản năng mà thôi…
Đầu óc có chút nổi nóng, Hạ Nhị không chú ý tới ẩn ý của câu nói kia, thiếu niên tóc đen miễn cưỡng mở miệng.
“Như vậy, một câu hỏi cuối cùng.” Hạ Nhị hít sâu một hơi, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Anh có tỉnh táo không?”
“Ha…” Giống như tiếng cười ban đầu, tiếng cười trầm trầm của đối phương lượn lờ trong phòng phát sóng trống trải, tươi đẹp quấn cùng bóng tối.
“Tôi vô cùng khẳng định…” Người kia nói. “… Tôi tỉnh táo!”
Sau đó gác máy.
Nhìn đèn tín hiệu không sáng lên nữa, thiếu niên bị cảm giác thất bại trước nay chưa hề có bao phủ, liền xem cú điện thoại vừa rồi như một cuộc gọi quấy phá, mang ảo não bị đùa giỡn, cậu cũng không nghĩ nhiều.
Trời đã sắp sáng.