Satan’S Diyu

Chương 24: Chương 24: Sự thật




Ngươi từ chối lời sám hối của ta, tại sao còn từ chối món quà của ta nữa? Cho nên, ta sẽ liên tục dâng lên những món quà mà ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, cho đến khi ngươi dỗi hờn tiếp nhận mới thôi.

—— Thiên thần và ác quỷ

Thứ sáu, kẻ đó cũng không gọi đến.

Phiền não chung quy là, đối phương là vì lần trước bị quấy rầy mà giận tới bây giờ, hay ác quỷ đã chán trò chơi này rồi? Đây là chuyện các cảnh sát cần đi phiền não. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nghe theo người khác, là vui vẻ cả làng.

“Hạ Nhị.” Sophie đưa cậu về, ngay lúc Hạ Nhị xuống xe, nữ cảnh sát hình như nhớ tới gì đó, gọi thiếu niên lại. “Chủ nhật này trường học các cậu tổ chức lễ hội phải không? Nghe nói cậu hình như có tiết mục!”

“À, có biểu diễn một vở kịch.”

“Vậy… có hoan nghênh tôi tới không?”

“Đây là vinh hạnh của kẻ hèn này!” Hành một cái lễ của quý ông ở ngoài xe, Hạ Nhị mỉm cười chớp chớp mắt.

“Không dám, chủ nhật này nếu có thể xong việc sớm, tôi cũng không muốn ngồi trên khán phòng đo xem quầng mắt của cậu thâm tới bao nhiêu.” Sophie xuyên qua cửa xe nhìn thiếu niên tóc đen, mỉm cười. “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng tưởng mình trẻ tuổi là có thể mài mòn vốn liếng bản thân.”

“Tuân lệnh, nữ vương điện hạ.” Hạ Nhị hành một cái lễ hiệp sĩ chẳng ra cái gì. “Vậy chủ nhật tuần này, kẻ hèn này xin đợi nữ vương điện hạ đại giá quang lâm.”

Cười khúc khích, Sophie nói. “Aizzz, tiết mục cậu diễn là xếp thứ mấy, tên gì?”

“Là tiết mục cuối cùng, tên…” Mắt Hạ Nhị chuyển thành thâm trầm, con ngươi vốn vô cơ càng sâu không thấy đáy như mực vẩy, phảng phất như nuốt hết tất cả ánh sáng.

“Thiên thần và ác quỷ.”

Cậu nhẹ giọng nói, giống như không muốn phá vỡ một loại bùa chú.

Năm tuần trước, cậu vẫn còn cùng thanh mai trúc mã cười đùa muốn đi bắt ác quỷ đến diễn vai “ác quỷ”. Năm tuần sau, hôm nay, ngay cả nhớ tới hồi ức kia cũng cảm thấy tựa như đã cách một đời và không hề có thật, tiếng cười nhạo vô tình phát ra lúc trước bây giờ lại châm chọc mình như vậy. Đây xem như, ác quỷ nghe được lời gọi mời, đi tới nơi này, mang quà đến… Sao?

Hạ Nhị thình lình cảm thấy run rẩy, ăn sâu vào cốt tủy. Đúng, đây là quà… Phần đầu đồng thoại nói tới cái gì?… “Ác quỷ” đầu tiên chính là sám hối, sám hối?… Như vậy, có thể xem cuộc điện thoại báo trước kia là lời xưng tội của ác quỷ hay không?

Nhưng thiên thần từ chối.

“Ác quỷ” nói, thiên thần đáng yêu ơi, lúc này đây, ta dâng lên món quà chân thành nhất…

Ác quỷ nói, đây là quà đấy nhé.

Kế tiếp thì sao……? Không có kế tiếp, thiên thần cuối cùng rơi vào bóng tối. Đây là kịch bản của thiếu nữ.

Trong ánh mắt của nữ cảnh sát đỏ tươi thoáng qua một chút kinh ngạc, cô dừng một chốc, mở ra nụ cười đỏ tươi.

“Hình như là một câu chuyện rất thú vị.”

“Vâng.”

Là vô cùng thú vị, “ác quỷ” không phải ác quỷ, thiên thần lại càng không phải là thiên thần.

Đề tài dừng ở đó, Hạ Nhị tạm biệt Sophie, đi về phía tiểu khu.

“… Hạ Nhị.”

“… Vâng?”

“Không, không có gì cả!” Cô kéo môi đỏ lên. “Không có gì hết cả!”

———————— [Edit by Alice] ————————

Sophie làm một việc, sau đó ôm tâm trạng thử gieo hạt mầm, hiện tại kết ra quả lớn.

Hạ Nhị, là con ruột của Hạ Quần Thông và Dư Hà.

Sự thật bị mảnh đen đúa kia che lấp. Người vợ cũng không có nói dối, chuyện lần đó quả thật là, chưa thực hiện được. Mà nguyên nhân Hạ Nhị trúng lời nguyền tóc vàng mắt xanh kia, phải ngược dòng đến đời bà cố ngoại của cậu ấy. Cuối thế kỷ mười chín, thứ bị cường quốc xâm phạm không chỉ là lãnh thổ, mà bà cố ngoại của Hạ Nhị cũng chính là một nạn nhân trong đó. Ngay lúc đó, chuyện những tiểu thư khuê các bị giặc Tây làm nhục, bất kể thế nào, nếu nói ra thì cũng chỉ là bôi đen gia tộc —— dù là gia tộc xuống dốc. Tất cả những chuyện đó đều bị giấu đi, may mà đứa trẻ sinh ra sau đó là tóc đen mắt đen, thế là quá khứ nhục nhã bị xóa mất, chuyện gì cũng không xảy ra hết cả.

Mà Hạ Nhị, chỉ là một hợp tử XY đáng thương phối hợp không tốt, sinh ra dưới bối cảnh bi ai đó.

Hạ Quần Thông và Dư Hà đều có tính cách bướng bỉnh tâm cao khí ngạo, họ cực kỳ sỉ diện nên sẽ không thay đổi quyết định của mình trước đó, sẽ chỉ cố chấp mà tuân thủ. Sự thật sẽ thay hình đổi dạng vì phán đoán chủ quan của con người. Nếu ngay từ đầu đã là sai lầm, lại bị phần lớn người ta chấp nhận, thì sai lầm đó sẽ trở thành sự thật, một sự thật bị sửa chữa. Sự thật của Hạ Nhị chính là như vậy, cậu ta không phải một phần tử thật sự của cái nhà này.

Sự thật đích thực nhỏ yếu đến đáng thương, mà nó bây giờ lại được tay Sophie nắm giữ. Phải giao sự thật cho thiếu niên đó sao? Nữ cảnh sát đỏ tươi lẳng lặng suy nghĩ.

Ngẫm lại xem —— nếu đưa sự thật cho cái nhà đó, vỏ giả của thiếu niên sẽ trở thành ngôi nhà thật sự. Người nhà thật sự tuyệt đối sẽ không để thân nhân của mình ra trước mặt ác quỷ, sẽ càng khiến thiếu niên có nhân cách của mình. Thiếu niên cũng không có nhân cách, đây là chuyện cô vừa chú ý tới. Đối với thiếu niên mà nói, khi cậu ta đối diện cùng ác quỷ, dù có bị bắt trở thành vật tế sống mà chết, cũng sẽ không có người nhà thương tâm cho mình —— nếu đã như vậy, tại sao cậu ta lại phải để ý xem mình có thể sẽ chết hay không? Không có động lực thì không có hành động. Cho nên, khi thiếu niên cảm thấy hờ hững đối với tính mạng, dù ngụy trang rất khéo… Nhưng một khi nhà đã được hình thành…

Sophie kéo khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười không chút biểu cảm.

Cho nên, để khiến thiếu niên trên bàn cờ ngoan ngoãn nghe lời, cô sẽ phải xóa đi hạnh phúc của thiếu niên sao?

… Đây là bất đắc dĩ, đánh cờ với cô chính là ác quỷ, sự vật hùng mạnh đã được thần thừa nhận, để cam đoan thắng lợi của mình, cô phải dùng tới một vài thủ đoạn… Không, là thủ đoạn để cam đoan vị trí đánh cờ của cô và kẻ đó ngang nhau.

Phảng phất như để thuyết phục bản thân, cô gái đỏ tươi dùng khuỷu tay che khuất mắt, dựa vào ghế lái cười trầm trầm.

Ác quỷ xóa đi hạnh phúc của cô, thế là cô điên cuồng.

…… Như vậy, cô xóa đi hạnh phúc của người khác, cùng ác quỷ có gì khác nhau?

…… Father, father, father, tell me how to do with it?

Nữ cảnh sát dựa vào ghế lái, do dự băn khoăn như một đứa trẻ lạc đường. Sự thật như mặt trời, nắm chặt lấy nó chẳng những không thể truyền hơi ấm đến cho kẻ khác, mà còn làm phỏng chính bản thân mình, Sophie cảm thấy mình sắp bị sự thật thiêu cháy.

… Mình sẽ nói với cậu ấy, sẽ nói với cậu ấy. Đợi sau khi sự việc kết thúc, sẽ nói với Hạ Nhị chân tướng sự tình, đây sẽ là món quà tuyệt nhất. Cho nên, tha thứ cho tội lỗi nặng nề đó của tôi đi…

Nếu cô biết bánh răng tương lai là chuyển động như thế, vậy cô còn có thể lựa chọn giấu giếm mọi chuyện nữa hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.