Satan’S Diyu

Chương 30: Chương 30: Vũ hội đỏ và đen




What are you doing?” (Đang làm gì vậy hả?) Âm thanh trầm thấp tấu vang ra bóng tối, khẽ ngâm nga giai điệu hắc sắc.

“… Spinning counterclockwise…” (… Ngược chiều kim đồng hồ, tôi xoay tròn liên tục…)

Thân mật ôm lấy thiếu niên đang nhắm hai mắt lại, xoay tròn như khiêu vũ. Áo choàng đen tung bay thành cánh đen, ánh sáng u ám thấu vào từ cửa kính ngũ sắc của nhà thờ, lại chỉ có thể bị bóng tối kéo cùng khiêu vũ.

“… Each turn robs the planet of angular momentum. (… Mỗi lần xoay một vòng, momen động lượng của hành tinh này sẽ giảm đi chút ít…) Slowing its spin the tiniest bit…” (Như vậy lúc nó tự quay, có thể xoay chậm hơn một chút ít)

Bóng tối cười đùa, khiêu vũ, đây là vũ hội mà ánh sáng không thể chạm đến.

“… Lengthening the night, pushing back the dawn…” (… Kéo dài màn đêm và trì hoãn bình minh…)

Bóng tối xoay một vòng cuối cùng, như vòng tròn chấm dứt để kết thúc bài khiêu vũ, thời điểm dừng lại vừa vặn đối mặt với cửa nhà thờ.

“… Giving me a little more time here…” (Để tôi có thêm một chút thời gian ở đây…) Bóng tối hướng về phía cửa, tao nhã hành lễ, mỉm cười.

“… WITH YOU!” (với em)

Cửa mở rộng ra, bóng hình khuất sáng của Sophie dưới cánh cửa cực đại kia có vẻ vô cùng mỏng manh và yếu ớt. Cô gái đỏ tươi lúc này chằm chằm nhìn sâu vào bên trong nhà thờ, chỗ của bóng tối, trong ánh mắt phảng phất như mang nghiệp hỏa địa ngục.

“Cô đến rồi!”

Đáp lại bóng tối là khẩu súng chỉa vào hắn trong tay nữ cảnh sát phía xa, bóng tối cười không chút để ý, thái độ dịu dàng thân mật, phảng phất như họ là tình nhân đã chia cách rất lâu.

“… “Ác, quỷ”!”

“À, tôi còn tưởng cô sẽ gọi tôi là No.4 NP101100 chứ, vì đánh số lên vật khác không phải là chuyện các người thích làm nhất hay sao?”

Cô gái đỏ tươi lúc này bùng cháy thành ngọn lửa đỏ rực, thân thể Sophie run nhẹ, nhưng súng trên tay lại không hề nhúc nhích như đã bị đông cứng thời gian, toàn thân cô bị bóng đêm bao phủ, chỉ có con mắt là sáng đến đáng sợ, tựa như ma trơi đến từ địa ngục trong nhà thờ thăm thẳm âm u.

Đối với cô mà nói, hắn vĩnh viễn là “ác quỷ”, quá khứ, hiện tại, tương lai.

Bóng tối cười nhẹ mấy tiếng, sau đó hứng thú nhìn Sophie đã gần như sắp cháy lên.

“Ừm hửm, kế tiếp, cô là muốn tuyên đọc “cảnh báo Miranda” với tôi sao?” (Cảnh báo Miranda chính là cái câu rất quen “Anh có quyền giữ im lặng, mọi lời nói ra đều có thể trở thành bằng chứng cáo buộc….”)

Kẻ có khuôn mặt diễm lệ kia mỉm cười thở dài. “Tôi rốt cuộc có vinh hạnh được nghe “cảnh báo Miranda”, hơn nữa người tuyên đọc còn là một quý cô xinh đẹp như thế.”

Vì không có “người” có thể sống mà tố cáo ngươi, ác quỷ kia!

“Thế thì, quý cô, hoan nghênh tiến vào vũ hội của tôi!”

Nụ cười tuyệt mỹ, bóng tối bắt đầu sôi sục. Sophie cắn môi, sau đó ép ra một nụ cười nhợt nhạt.

“… Đây là tất nhiên, nhận được thiệp mời của ngài, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh, thứ lỗi vì tôi không thể tới kịp bữa tối trước đó.”

Bóng tối từ rất lâu trước đó đã gửi đến thiệp mời đêm nay, thông tin duy nhất được gửi cho cô.

Cô cao ngạo hất cằm lên.

“Tôi là Sophie Dileita.”

Bóng tối phảng phất như không chú ý tới nỗi căm hận mãnh liệt kia, hắn mỉm cười. “Hoan nghênh, cô Sophie, thay tôi gửi lời thăm hỏi đến cha cô!”

“——!”

Bóng tối vẫn mỉm cười, phảng phất như đạn sát qua vành tai vừa rồi chỉ là hư ảo. Máu đỏ trào ra, bị màn đêm vô biên vô hạn tham lam hấp thụ.

“Giảm thanh à…” Bóng tối bất đắc dĩ, phảng phất như cha mẹ không có cách với đứa trẻ bốc đồng. “Quả nhiên không mang cấp dưới theo, quá chú trọng cá nhân chính là sẽ…” Hắn toét môi lên. “… Bị nuốt chửng đấy nhé!”

Sophie lạnh lùng nhìn qua, nhắm súng vào ngay giữa trán bóng tối.

“Ta muốn biết!” Nữ cảnh sát đỏ tươi mở miệng, không có nhịp điệu lên xuống, nghe hư ảo tựa như rớt mất một điểm gì đó ở một nơi nào đó. “Mười lăm năm trước, ngươi tại sao phải giết bé Green!”

Lại lẩm bẩm tự giễu ngay sau đó. “Đó là bởi vì ngươi muốn chọc giận cha sao?”

Cô dường như lâm vào hồi ức, nhưng súng bạc trong tay vẫn lạnh lùng chỉa vào bóng tối, chỉ cần bóng tối có động tác dư thừa, sẽ không chút do dự xuyên thấu người bóng tối.

“Cha liền truy bắt ngươi như phát điên, bởi vì ngươi cảm thấy chơi vui lắm phải không, cha là một trong những người ưu tú nhất của cục cảnh sát quốc tế trước kia. Sau khi đã chơi chán, ngươi liền không chút lưu tình vứt bỏ rồi hủy hoại, ngươi dẫn dụ cha, hoàn mỹ khiến cha tin rằng mình đã bắt được “ngươi” —— mà đó chẳng qua lại là một người vô tội bị ngươi đẩy vào vực thẳm. Ngươi đầu độc khiến cha phát điên tin rằng mình bắt được “ác quỷ”, bất luận người xung quanh khuyên can giải thích thế nào, cha cũng chỉ điên cuồng tin chắc mình đã bắt được ngươi, giết chết người thường vô tội kia. Sau đó mọi người bắt đầu khiển trách cha, phê phán cha, ép cha bắt đầu thù hằn mọi thứ phủ nhận mình xung quanh. Tất cả những thứ này chỉ là trò chơi của ngươi thôi, phải không?”

Father, father, con là Sophie đây…

Father, father, con thích father nhất…

Father, father, nghe con hát chút đi, hãy nhìn con được chứ…

Father, father, đừng nhìn con như vậy, đừng đánh con, con không phải ác quỷ mà…

Sophie giọng điệu bình lặng, phảng phất như đang kể ra câu chuyện của người khác, bóng tối chăm chú nhìn cô một hồi, sau đó mỉm cười lắc đầu.

“Cô sai rồi!”

Tay Sophie nắm chặt, gần như không kiềm được phải ấn cò súng. Cô vặn vẹo mặt, lộ ra một nụ cười gần như hung tợn.

“Ta sai rồi?”

“Cô sai rồi!” Bóng tối thở dài, mỉm cười. “Đẩy cha cô về phía diệt vong không phải là tôi, không phải là “ác quỷ”, mà là, chính cô!”

Sophie kéo môi ra, phảng phất như nghe được chuyện cười hay nhất thế kỷ, muốn cười to nhưng hàm dưới lại cứng ngắc.

“Cô nói là tôi thúc đẩy cha cô nhận nhầm “người vô tội” thành “ác quỷ”, sau đó ông ta đi về phía diệt vong.” Bóng tối cười lớn, con mắt đen nổi ánh đỏ dưới ánh sáng ảm đạm bình tĩnh nhìn nữ cảnh sát tái nhợt, như nhắm trúng con mồi vừa ý. “Tại sao không nghĩ như thế này, cha cô chính là đã giết chết “ác quỷ” thật sự, “ác quỷ” xuất hiện ở đây là giả, chỉ là một món hàng nhái!”

Nhìn con mắt mở to không thể kiềm chế của nữ cảnh sát, bóng tối tiếp tục bỏ xuống lời thì thầm nhiễu loạn lòng người.

“Cô xem, mười lăm năm trước tôi còn chưa quá mười hai tuổi mà…”

“Ngươi là “ác quỷ”!” Như muốn đánh gãy lời thì thầm hắc ám hủy hoại lòng người, Sophie ra vẻ cứng rắn hô to.

“À, “ác quỷ” chỉ là một mật danh, chỉ cần có năng lực kế thừa nó, ai cũng có thể trở thành “ác quỷ”, đúng không? “Ác quỷ” bị nhìn thấu chỉ có thể bị giáng trở lại làm người thường, cho nên bị cảnh sát đuổi bắt chính là thử thách kế thừa “ác quỷ”. Huống hồ…” Bóng tối vẽ nên một nụ cười. “Tôi từ trước tới giờ chưa từng nói mình là “ác quỷ”.”

Đừng tin! Ác quỷ giỏi nhất chính là mê hoặc bằng ngôn ngữ. Đừng tin! Dù đó phảng phất như là sự thật chân chính…

Độ cong ở khóe miệng bóng tối càng kéo lớn hơn, trong mắt là bóng sáng ác ý, nhìn cô gái bất lực kia bắt đầu sinh ra dao động, dường như cảm thấy vui vẻ.

“Cho nên mới nói, là cô không tin cha mình.” Miệng hắn phảng phất như toét tới vành tai. “Bao gồm cả cô trong đó, thế giới vứt bỏ ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể vứt bỏ thế giới!”

“Im ——”

Bóng tối cười lớn, ra đòn cuối cùng.

“Cho nên ông ta mới phát điên!”

Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm thán, quyết đấu rốt cuộc cũng tới. Về thiệp mời Sophie nhận được, chính là một lần duy nhất ác quỷ thông qua điện thoại chỉ rõ thông tin cấp cho cô. Chỗ “Xe lửa và đứa trẻ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.