Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai

Chương 15: Chương 15: Chương 14




Trình Kha Nhiên mất tự nhiên ho khan: “Vậy thì tốt rồi, tôi muốn bước từng bước một, làm tới nơi tới chốn...”

Nổi chậm chậm một tí.

Huấn luyện ở Duệ Kỳ lâu một chút, thời gian được gặp Diệp Thiệu lại nhiều hơn một ngày.

Ngày nào cũng trong tình trạng “ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy”, đến lúc đó chắc Diệp Thiệu cũng ngại nói đến việc ly hôn nhỉ.

Diệp Thiệu thầm nghĩ, tốt quá, cứ từ từ mà đi, hắn cảm thấy Trình Kha Nhiên rất thú vị, giống như một miếng ngọc thô chưa trải sự đời, là mảnh đá quý trong veo từ ngoài vào trong.

Nếu có cơ hội được sờ vào, chắc chắn sẽ yêu thích đến không thể buông tay.

Trình Kha Nhiên không biết nhãn hiệu rượu mà Diệp Thiệu mang ra là loại nào, cậu chỉ thấy uống rất ngon, 20 năm qua cậu còn chưa động vào giọt rượu nào, vậy mà từ lúc cưới Diệp Thiệu đến giờ lại thường xuyên uống, tửu lượng như được rèn luyện vậy.

Trình Kha Nhiên rất vui, vui không phải vì được qua vòng tuyển chọn, mà vui vì sau khi qua còn được Diệp Thiệu chúc mừng.

Người lọt qua nhiều như vậy, có thể được Diệp Thiệu chúc mừng cũng chỉ có mình cậu thôi.

Cậu cũng không ôm hy vọng nhiều gì vào ngày hôm nay, cũng chỉ có ham muốn thử một chút nên mới mò mặt đến, nhưng nếu lúc đó cậu mà biết Diệp Thiệu sẽ chúc mừng mình, có phải đứng 30 phút trên sân khấu cậu cũng đứng.

Diệp Thiệu dặn dò Trình Kha Nhiên: “Đừng mê uống rượu quá.”

Trình Kha Nhiên thầm nghĩ anh xem thường ai chứ, em mê rượu à? Cậu lắc đầu: 'Không sao, nồng độ cồn này tôi uống được.”

Tửu lương mạnh lắm nha.

Rõ ràng hai người chỉ ăn một bữa tối rất giản dị, nhưng họ lại có cảm giác đang ăn dưới ánh nến ở một nhà hàng cao cấp vậy.

Trình Kha Nhiên càng uống càng hăng, một lúc sau cậu gần như không mở nổi mắt nữa, cảm thấy người hơi lâng lâng.

Diệp Thiệu vẫn còn muốn tâm sự với Trình Kha Nhiên về chuyện cấp 3 vài câu để kéo gần khoảng cách giữa hai người, không ngờ chỉ nghe được Trình Kha Nhiên nói muốn vào nhà vệ sinh.

Diệp Thiệu muốn đỡ cậu đi nhưng lại bị Trình Kha Nhiên mắng: “Anh coi thường ai đó? Đừng đỡ tôi.”

Diệp Thiệu về lại chỗ cũ, nhưng Trình Kha Nhiên lại một đi không trở về, 20 phút rồi vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh.

Diệp Thiệu thật sự lo lắng, hắn đi thằng vào nhà vệ sinh mà không gõ cửa, đi vào mới thấy Trình Kha Nhiên đã ôm bồn cầu ngủ rồi.

Diệu Thiệu:.....May mà là bồn cầu mới.

Hắn không nâng người gọi dậy luôn, thay vào đó, trai thẳng Diệp Thiệu còn phải chụp trộm Trình Kha Nhiên một tấm mới chịu được.

Diệp Thiệu gửi cho Cung Trạch Ngọc: Đáng yêu không?

Cung Trạch Ngọc: Vệ sinh nhà mày đó à? Định chuốc say người ta làm gì đấy?

Cung Trạch Ngọc: Sắp chuẩn bị cho đêm tân hôn à?

Diệp Thiệu đỡ người đi lên giường.

Diệp Thiệu: Đừng có trêu tao, tao chỉ thấy bản thân mình ở bên ngoài một mình đã lâu như thế rồi, đột nhiên có người ở chung một nhà, thấy rất ấm lòng, mày đừng có đập nát sự dịu dàng trong lòng tao đi.

Cung Trạch Ngọc: Vậy tao đến nhà mày ở cùng nhé? Ấm lòng chưa?

Diệp Thiệu: Bố mày nói là, đừng có đập nát sự dịu dàng trong lòng tao.

Cung Trạch Ngọc:

Cung Trạch Ngọc: Thà làm bạn với chó còn hơn.

Cung Trạch Ngọc: Tao thấy mày rất trọng sắc nhé, thấy Trình Kha Nhiên đẹp thì vứt luôn nhãn hiệu trai thẳng sang một bên à?

Cung Trạch Ngọc: Không đúng, có khi từ đầu mày đã chẳng phải trai thẳng rồi.

Diệp Thiệu: Có phải mày có ý gì với Trình Kha Nhiên không? Tao thấy cả thế giới này có mỗi mình mày phản đối chuyện kết hôn của hai người bọn tao.

Cung Trạch Ngọc: Đó là chỉ có một mình tao hiểu được mày, nếu mày biết thêm nhiều người nữa, mày sẽ phát hiện cả thế giới này đều cảm thấy mày có vấn đề.

Diệp Thiệu: Không sao hết, cậu ấy thấy tao bình thường là được rồi.

Nhưng Trình Kha Nhiên không hề cảm thấy Diệp Thiệu bình thường.

Đêm qua đi ngủ như thế nào không biết, buổi sáng lại bị Diệp Thiệu vội vội vàng vàng đánh thức, đối phương nói cậu muộn học rồi, Trình Kha Nhiên nhìn đồng hồ mới có 6 giờ sáng.

Thời nay có sinh viên nào 6 giờ sáng sớm rời giường chuẩn bị đi học không?

Từ rửa mặt cho đến khi ăn sáng rồi lại đến trường học, Trình Kha Nhiên vẫn không tỉnh táo lại được.

Đến tận khi ngồi trong phòng học cậu còn nghĩ, nhà tân hôn của Diệp Thiệu quá xa trường, nếu cậu được ngủ ở ký túc xá thì đã không phải dậy sớm như vậy.

Ngọn lửa tình yêu này lại bị dập tắt dễ dàng.

Đồ Lũng ngồi bên cạnh Trình Kha Nhiên đẩy đẩy bả vai cậu, cười hềnh hệch: “Sao trông mày như con quỷ thế này, có phải đêm qua làm gì bậy bạ hỏng luôn người rồi không?”

“Phải nói là sáng nay bị quấy rối đến hỏng người rồi.” Trình Kha Nhiên dụi mắt lấy điện thoại ra: “Úi!!”

Thầy giáo đi xuống khỏi bục giảng, hỏi cậu: “Trình Kha Nhiên, em thấy thầy giảng sai à?”

Trình Kha Nhiên lấy sách giáo khoa che điện thoại lại, lắc đầu: “Không phải đâu thầy, lúc nãy em còn bị tắc ở vài chỗ, giờ mới được khai sáng.”

Thầy giáo vừa lòng tiếp tục giảng bài.

Đồ Lũng cười trộm, “Mày điên à?”

Trình Kha Nhiên mồ hôi nhễ nhại: “Tao...tao không muốn sống nữa, mày nhìn xem Diệp Thiệu gửi tao cái gì đi.”

Đồ Lũng cầm lấy di động.

Diệp Thiệu [ hình ảnh ]

Diệp Thiệu: ha ha ha ha ha ha

Diệp Thiệu: Nhìn cậu ôm bồn cầu ngủ đáng yêu lắm.

Diệp Thiệu: ha ha ha ha ha

Cười nhạo tàn nhẫn như vậy, giống như là anh em lâu năm không ngại ngùng gì.

Đồ Lũng sờ trán nói: “Hay mày bỏ cuộc đi, tao thấy anh ta thẳng như sắt thép vậy.”

“Mày còn nghĩ tao làm gì bậy bạ nữa không?” Trình Kha Nhiên khóc không ra nước mắt: “Chưa ai nhìn thấy bộ dạng ngu si của tao như thế này đâu, lại bị anh ấy thấy mất rồi, sao tao xui thế...”

Đồ Lũng: “Tửu lượng mày có ra gì đâu? Sao uống nhiều thế?”

Trình Kha Nhiên thở dài nằm lên bàn: “Có thể là do tâm trạng tốt, ở cùng anh ấy tao vui lắm, nên là say.”

“Tao biết, rượu không làm say người tự say, ôm luôn cái bồn cầu ngủ, tao nói chứ mày có cơ hội tốt như thế, sao không ôm luôn Diệp Thiệu đi? Dù sao anh ta cũng đâu biết mày có say thật hay không đâu?” Đồ Lũng hỏi.

Mặt Trình Kha Nhiên hơi đỏ lên: “Gì? Cái này không tốt lắm đâu?”

“Mày không nghĩ đến việc ôm người ta một cái à?”

Đồ Lũng nhỏ giọng nói.

“Tao......như thế thì giống như lợi dụng tình anh em của anh ấy mà đi sàm sỡ vậy.” Trình Kha Nhiên càng nói càng thấy mình quá đáng.

“Thì cứ lợi dụng đi, mày không làm thì cũng có người khác làm.” Đồ Lũng lại cảm thấy chuyện chẳng có gì to tát: “Hai lần thất bại thôi mà đã nhụt chí à? Mày không làm thì sao biết kết quả được? Đàn ông con trai thì dũng cảm một chút, cả ngày chỉ biết sợ hãi rụt rè.”

“Một lần rắn cắn 10 năm sợ dây thừng.” Trình Kha Nhiên nhụt chí: “Mày cũng biết anh ấy không thích đàn ông mà, năm đó chính mắt mày thấy tao tỏ tình 2 lần thất bại cả 2, đủ xấu hổ lắm rồi, giờ theo đuổi anh ấy nhỡ bị chửi cho chết đấy, tao cũng muốn làm như vậy lắm, nhưng lại sợ sau này đến bạn bè cũng không làm được.”

Đồ Lũng hơi tức giận: “Tao ghét mày thế nhờ, hồi trước là do anh ta chưa hiểu về mày, nếu đã quen mày rồi thì sao mà không thích mày được? Ông trời đã cho mày cơ hội kết hôn rồi, mày phải biết thừa thắng xông lên, không cần phải lo lắng, nếu mày vẫn sợ anh ta tức giận....tao dạy cho mày nghe, mày cứ ứ ừ ừ ư cho tao.”

“Hả????” Trình Kha Nhiên không hiểu.

Đồ Lũng gửi cho Trình Kha Nhiên một đường link “Cẩm nang phát triển trà xanh 5k thành trà xanh cao cấp.”

Mặt Trình Kha Nhiên đen sì: “Có tác dụng chắc? Tao là đàn ông.”

“Này này này, đừng kỳ thị giới tính, đàn ông cũng dùng được, tao nói cho mày biết nhá, nhờ vào bộ bí kíp này tao mới theo đuổi được nữ thần của tao đấy.” Đồ Lũng thần thần bí bí nói.

“Ai đấy?” Trình Kha Nhiên bỗng dưng thấy căng thẳng trong vô thức.

“Mày không biết đâu, là quen qua game, giờ anh em có kinh nghiệm rồi mới truyền bá cho mày, dùng được lắm.” Mặt Đồ Lũng đầy tự hào nói cho Trình Kha Nhiên: “Thật đó, là nữ thần khó theo đuổi nhất trong server của tao, nhờ cuốn bí kíp này mà mới đuổi về được đến tay, nhất định mày phải thử xem.”

Trình Kha Nhiên ấn vào đường link, tiếp thu tri thức cực kỳ nhanh: “Mày có đồ hay thế này mà giờ mới nói cho anh em à?”

“Tao test hiệu quả trước cho mày còn gì, đến cả tấm thân này tao còn không tiếc mà làm chuột bạch cho mày rồi, tin tao đi.” Đồ Lũng vỗ vai cậu.

Buổi tối, sau khi Trình Kha Nhiên trở về ký túc xá thì bắt đầu nghiên cứu bí kíp.

Đọc rất ngại...

Cậu liếc nhìn Đồ Lũng, sao thằng dở này có thể làm nũng với người ta như vậy chứ?

Nhưng Đồ Lũng nói rất đúng. Bây giờ Diệp Thiệu đang độc thân, mình cứ “ứ ừ ừ ư” hắn một tí, hắn không tiếp chiêu thì thôi, tiếp thì...càng tốt.

Mình không làm kiểu gì cũng sẽ có người khác làm.

...

Diệp Thiệu đang cảm thấy mình đùa hơi quá đà.

Có thể nói Trình Kha Nhiên rất sĩ diện, liệu cậu ấy có thấy khó chịu khi hắn chụp ảnh cậu đang uống say ôm bồn cầu không?

Diệp Thiệu tự nhận bản thân hắn rất đĩnh đạc, nếu Cung Trạch Ngọc mà gặp chuyện như thế này, hắn sẽ đăng công khai lên mạng xã hội chế giễu.

Nhưng giờ gửi tin đi mới thấy hối hận, mà rút lại tin nhắn thì lại càng xấu hổ.

Lần đầu tiên trong đời Diệp Thiệu vì một cái tin nhắn mà trằn trọc, một ngày xem di động vô số lần.

Đến tận tối Trình Kha Nhiên mới trả lời tin nhắn của hắn.

Trình Kha Nhiên: Có vẻ như tửu lượng của tôi không tốt ha.

Trình Kha Nhiên: Chú gấu này trông giống anh nè.

Trình Kha Nhiên: Tôi đi chơi với bạn, tình cờ nhìn thấy đó.

Diệp Thiệu mở tin nhắn ra, hơi nheo mắt lại.

Diệp Thiệu: Hình như là gấu bông hình tôi thật.

Trình Kha Nhiên: hahahaha, thảo nào mà giống vậy, làm không tồi.

Diệp Thiệu: Cậu thấy ở đâu thế?

Mãi một lúc sau Trình Kha Nhiên vẫn chưa trả lời.

Đến tận khi Diệp Thiệu ăn cơm tối xong đối phương mới trả lời tin nhắn.

Trình Kha Nhiên: Tôi vừa mới đi về, ký túc xá có gác cổng. Nếu là phiên bản bông của anh thật, thân là đối tượng kết hôn, tôi cũng nên mua nó nhỉ?

Sau đó Trình Kha Nhiên gửi đến một bức ảnh.

Là ảnh cậu đang đi trên hành lang, trong tay còn giơ cao Diệp Thiệu bằng bông.

Ảnh chỉ chụp bóng lưng của cậu.

Diệp Thiệu chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vui thích.

Diệp Thiệu nhấn vào hình ảnh, lưu về máy.

Diệp Thiệu: Rất đẹp.

Thật sự rất đẹp, Trình Kha Nhiên mặc quần jeans, khi đi đường còn còn hơi lộ hình mông, có thể nói là hoàn mỹ.

Trước kia Diệp Thiệu cũng không chú ý đến mấy việc này, nhưng mỗi lần đụng đến Trình Kha Nhiên là hắn không thể rời mắt.

Trình Kha Nhiên vẫn chưa trả lời, cậu đang chui vào trong chăn cười trộm, đã rồi mới thò đầu ra nói với Đồ Lũng: “Đó giờ tao tia con gấu bông này mãi, nhưng lại sợ anh ấy thấy lại không giải thích được.”

“Đừng sợ để anh ta biết, mày cứ dũng cảm biểu lộ chính mình, nay đã khác xưa rồi, cố lên.” Đồ Lũng tiếp tục cổ vũ Trình Kha Nhiên.

Buổi tối thứ 6, Trình Kha Nhiên bắt đầu quay [Bạn yêu diễn xuất], thời gian quay kéo dài 2 ngày.

Từ buổi tối thứ 6, toàn bộ hành trình đều được phát sóng trực tiếp, đến tối Chủ Nhật mới đưa bọn họ về.

Khi tổ tiết mục đi đến trường Trình Kha Nhiên, những người đang xem trực tiếp đều sửng sốt.

[Đệt mẹ, có người từ trường này tham gia chương trình hả?]

[Từ lúc cameraman xuống xe đã thấy một anh trai cực kỳ đẹp zai đứng ở bên đường kìa, không hổ danh là sinh viên trường điện ảnh.]

[Ế, cameraman đi qua đó kìa, anh zai đó là thí sinh số 47 đó! Nhan sắc như vậy mà lại là thí sinh sao?]

Trình Kha Nhiên đứng ở bên đường nhắn tin cho Diệp Thiệu.

Trình Kha Nhiên: Tôi đang ghi hình cho chương trình này, lo quá.

Thật ra nếu sổ tay của Đồ Lũng không dạy cho cậu phải biết chủ động xuất kích, có khi cậu cũng không dám liên hệ với Diệp Thiệu, sợ quấy rầy đối phương.

Diệp Thiệu trả lời rất nhanh.

Diệp Thiệu: Nhìn thấy cậu.

Trình Kha Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu lên. Diệp Thiệu tới cổng trường mình à?

Diệp Thiệu: Tôi đang nói chương trình phát sóng trực tiếp, cậu vào ống kính rồi đó/

“Đm bắt đầu rồi á?” Trình Kha Nhiên hoảng loạn nhét điện thoại vào trong túi áo, đến khi cameraman đi tới vừa lúc bắt được màn hình di động của Trình Kha Nhiên đã vỡ toác.

[Ngạc nhiên chưa?]

[Dọa cậu ấy sợ đến ngu người luôn rồi.]

[ĐM trường xịn như vậy mà lại không có cơ hội sao? Nghe nói cậu ấy học năm 3, sao đến giờ vẫn còn là người mới?]

Trình Kha Nhiên nhặt điện thoại lên chào hỏi với người chủ trì của chương trình-Nhiếp Ba.

Nhiếp Ba nhìn mặt Trình Kha Nhiên, lại nhìn di động trong tay cậu: “Haha, sợ đến mức di động cũng vỡ rồi à? Cậu chưa chuẩn bị tốt sao?”

Trình Kha Nhiên nghĩ đến Diệp Thiệu đang xem phát sóng trực tiếp, có thể nhìn thấy mình thì lúng túng cực kỳ, vì sao mỗi lần cậu ngớ ngẩn thì Diệp Thiệu đều được chiêm ngưỡng vậy.

Qúa xấu hổ.

Trình Kha Nhiên nhét di động hỏng vào túi quần: “À, hơi bất cẩ nên làm rơi ạ.”

Người chủ trì xoay người đi về phía xe buýt, Trình Kha Nhiên đi theo sau anh ta.

Nhiếp Ba vừa quay đầu nhìn Trình Kha Nhiên, vừa hướng về phía camera: “Tiết mục vừa mới bắt đầu, nếu điện thoại hỏng chúng tôi cũng không đền đâu nhé, biết đâu đã nát từ trước rồi thì sao? Tôi với cameraman oan ức lắm.]

[Đây là chuyện cười đó hả?]

[Người ta cũng không đến nỗi mà quăng di động hỏng sẵn lên chương trình phát sóng trực tiếp đâu.]

[Cũng không hẳn, trước mặt nhiều người như vậy, muốn nổi bật cũng nên show ra gì đó.]

[Cảm giác số 47 cũng không oan lắm, cậu ấy cứ co rúm lại ở trước máy quay như vậy, như kiểu sợ bị phát hiện vậy, đang chột dạ?]

Trình Kha Nhiên chỉ cảm thấy người MC này rất khó hiểu, cậu đi đằng sau lặp lại một lần: “Là do không cẩn thận nên làm rơi.”

Lại nói tiếp, chẳng lẽ tôi không mua nổi một cái di động sao?”

Nhiếp Ba vẫn mỉm cười, giống như Trình Kha Nhiên hẹp hòi tính toán, anh ta lên xe trước, ngồi ở ghế đầu: “Chương trình là [Bạn yêu diễn xuất], thật thật giả giả không phân rõ, toàn bộ hành trình đều không có kịch bản, mọi người cứ nói thỏa thích, tôi rất thích kiểu tiết mục này.]

Trình Kha Nhiên lên xe mới thấy ở đằng trước đã kín chỗ thì đi xuống hẳn phía sau.

Cameraman đang muốn đi sau Trình Kha Nhiên thì bị Nhiếp Ba ngăn lại: “Còn 3 học viên nữa, chờ chúng ta đón được họ rồi mới đi đến điểm quay.”

Khi đến điểm quay rồi sẽ có nhiều máy camera hơn.

[Này là như nào đấy? Học viên nào lên xe cũng sẽ được giới thiệu sơ lược về bản thân, vừa nãy 47 lên xe đấy, vì sao Nhiếp Ba còn không thèm cả nói đến tên người ta?]

[Có phải Nhiếp Ba có bệnh không? Nói chuyện thì kỳ cục, lại còn bạn yêu diễn xuất, tôi ghét anh ta.]

Tác giả có lời muốn nói:

Trình Kha Nhiên: Bị bắt nạt, huhuhu.

Diệp Thiệu: Thương quá thương quá, đau hết cả lòng.

Cung Trạch Ngọc: Bày đặt giả vờ làm trai thẳng, lượn đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.