Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Từ Cục Dân Chính đi ra.

Trình Kha Nhiên vẫn không thể tin được bản thân mình lại có thể kết hôn cùng tân ảnh đế Diệp Thiệu.

Khoảnh khắc cuốn sổ đỏ chót được trao tới tay, Diệp Thiệu cũng không để ý gì, chỉ tiện tay đút vào một bên túi áo.

Trình Kha Nhiên thấy hắn làm như vậy cũng vội vàng cất bừa sổ của mình vào cặp sách, cũng bắt chước hắn tỏ ra không thèm để ý gì đến việc này, “Tôi phải về trước đây, tới trường học.”

Diệp Thiệu nhướng mày, miệng hắn hơi hé ra như muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói ra lời, chỉ mở miệng bảo: “Để tôi đưa cậu đi.”

“Được.”

Hai người đều khoác lên mình vẻ ngoài “cậu/anh không muốn nói thì tôi cũng chẳng muốn nghe”, cả quá trình cứ như đưa nhau ra tòa ly hôn chứ không phải kết hôn.

Ở trên xe, Diệp Thiệu liếc mắt nhìn về phía Trình Kha Nhiên vài lần, con ngươi sẫm màu sâu thăm thẳm.

Trình Kha Nhiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiệu.

Diệp Thiệu vẫn luôn như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người ta hãm sâu trong đó, lại không thể tìm cách nào thoát ra.

Thảo nào hồi cấp 3 hắn vẫn luôn nổi như cồn, rất nhiều nhà sản xuất phim muốn chờ Diệp Thiệu tốt nghiệp rồi mời hắn đóng phim.

Trong muôn vàn vạn người đắm chìm trong đôi mắt đó, có một Trình Kha Nhiên.

Từ lúc cậu biết đến Diệp Thiệu, cho đến khi thích hắn, và cuối cùng là thổ lộ trực tiếp, tổng cổng có đúng 20 phút.

Tính tình Trình Kha Nhiên hơi nhát gan cẩn trọng, cậu sợ nhất là bị mất mặt. Nhưng khi vừa mới gặp Diệp Thiệu, chỉ là nhìn mặt hắn thôi cũng đủ khiến Trình Kha Nhiên luôn luôn thẹn thùng trở nên điên cuồng.

Khi đó cậu đã rất can đảm tỏ tình rồi, nhưng 4 năm trôi qua, Diệp Thiệu vẫn chẳng hề biết cậu là ai, thậm chí không hề biết đối tượng kết hôn của hắn, khi còn ở thời niên thiếu bồng bột, đã từng thổ lộ với mình đến 2 lần.

Bây giờ hồi tưởng lại những ký ức đó, Trình Kha Nhiên chỉ muốn chui đầu vào khe đất, lúc đó cậu quá nóng vội.

Còn Diệp Thiệu từ nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu tựa như đang đánh giá đối phương, khiến Trình Kha Nhiên hơi bối rối phải nhìn vào gương chiếu hậu soi lại xem bản thân có gì kì lạ không; nhưng mặt cậu đâu có dính gì đâu, hắn đang nhìn cái gì vậy?

Tuy rằng thời điểm ký giấy đóng dấu kết hôn có hơi kích động một chút, thậm chí lúc chụp ảnh in vào giấy hôn thú hai khóe mắt của cậu còn đỏ bừng bừng, nhưng Trình Kha Nhiên vẫn luôn khăng khăng nói rằng mình bị con gì bay vào mắt nên mới như vậy.

Chắc chắn sẽ không bị phát hiện bản thân đã quá kích động khi được kết hôn với Diệp Thiệu, kích động đến nỗi hai cánh mũi cảm thấy đau xót, suýt chút nữa ở chỗ chụp ảnh bật khóc rồi.

So với diễn viên chuyên nghiệp Diệp Thiệu mà nói, ảnh chụp của hắn trong giấy hôn thú vô cùng tự nhiên, hai khóe miệng cong cong, thậm chí Trình Kha Nhiên còn suýt tưởng rằng hai người họ thật sự đang yêu nhau.

Trình Kha Nhiên: “Sao lại nhìn tôi như thế? Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Hối hận nhanh như vậy à?

Đến khi Diệp Thiệu mở miệng nói chuyện mới thấy thật ra hắn cũng không tự nhiên đến vậy: “Vậy....giờ đã kết hôn rồi, buổi tối cậu còn muốn ở trọ trường sao? Còn ông nội cậu...”

Mặt Trình Kha Nhiên đỏ bừng bừng, cố gắng lấy lại bình tĩnh nói: “Ở chứ, tất nhiên là muốn ở, ở trường chúng tôi ngày nào cũng kiểm tra phòng ngủ, còn có cả gác cổng, tôi sẽ nói việc này với ông nội.”

Trả lời siêu nhanh, lại nghe như đang giấu giếm gì mờ ám.

Trời mới biết được khi cậu nghe tin Diệp Thiệu đồng ý kết hôn với mình, chuyện đầu tiên nghĩ tới chính là đêm tân hôn.

“À.” Giọng của Diệp Thiệu nghe không có cảm xúc gì.

Trình Kha Nhiên lại cảm thấy Diệp Thiệu không hổ danh là người đàn ông có thể cầm cúp ảnh đế, nhìn kiểu 3 phần cô đơn 4 phần bạc tình 93 phần thất vọng của hắn thế kia, trông giống hệt như hắn rất muốn trải qua đêm tân hôn với cậu vậy.

Nhưng người này là trai thẳng.

Từ lúc học cấp ba Trình Kha Nhiên đã biết rồi.

Diệp Thiệu sẽ không muốn ngủ cùng cậu trong một gian phòng, hỏi như vậy chắc cũng chỉ muốn cậu chủ động nói chuyện với ông nội vì sao hai người không ở chung mà thôi.

Diệp Thiệu sợ ông nội rút vốn, Trình Kha Nhiên chắc chắn là như vậy.

Trên đường đi, Diệp Thiệu mở điện thoại ra trả lời, chỉ nói một câu đơn giản, “9 giờ buổi tối? Được.”

Trình Kha Nhiên khịt mũi coi thường, đã có hẹn rồi còn cố tình hỏi cậu đêm nay có muốn lên giường đi ngủ cùng nhau hay không.

Ôi, đàn ông.

Khi xe đến trường học, sau khi Trình Kha Nhiên đi xuống xe, Diệp Thiệu nhanh nhảu móc giấy hôn thú từ trong túi áo khoác ra, quan sát từng câu từng chữ.

Sờ lên chiếc bìa màu đỏ, vẫn còn nóng hổi.

Thì ra giấy hôn thú nhìn như vậy à? Suýt chút nữa đã bị hắn bóp đến rách rồi, quá mong manh yếu ớt.

Nhưng Trình Kha Nhiên cũng học đại học năm 2 rồi, đâu có cần phải ở lại ký túc xá đâu?

Vào đêm tân hôn, tân ảnh đế phải chịu nỗi khổ phòng không gối chiếc ư?

Nếu không phải hai người đăng ký kết hôn trong lặng lẽ, chắc chắn chuyện này có thể lên trang đầu các mặt báo.

Nhưng thật ra Diệp Thiệu cũng từng nghĩ đến kết quả này rồi.

Từ hồi hai người vẫn còn học chung trường cấp 3 Thập Nhất, hắn đã nghe nói người Trình Kha Nhiên ghét nhất chính là hắn, Diệp Thiệu.

Sau khi Diệp Thiệu tốt nghiệp cấp 3 thì xuất ngoại du học, hắn cũng không dựa vào gia đình, tự mình tìm người góp vốn mở một công ty giải trí, khi đó nghệ sĩ duy nhất trong công ty còn là hắn.

Tốt nghiệp đại học xong còn tiện cầm luôn chiếc cúp ảnh đế, sau đó hắn mới hoàn toàn lui về phía hậu trường, về nước phát triển sự nghiệp.

Mới về nước được mấy ngày, càng tiện hơn đó là, hắn còn đi kết hôn.

Vợ mới cưới vẫn là sinh viên năm 2, là một thanh niên lãnh khốc, năm nay mới tròn 20 tuổi

Là đàn em dưới hắn hai lớp ở trường cấp 3 Thập Thất.

Đàn em nhìn cực kỳ lãnh khốc, trông như không có tình cảm nào, tuổi còn nhỏ vậy mà lúc ký giấy đóng dấu so với hắn còn bình tĩnh hơn nhiều, giống như đây là lần kết hôn thứ 800 của em ấy vậy.

_____________

Trình Kha Nhiên về đến ký túc xá.

Cậu vuốt ve quyển sổ nhỏ như phát nghiện, ở trong lòng thật ra cũng đã kết hôn với Diệp Thiệu 800 lần rồi.

Cậu kém Diệp Thiệu 2 tuổi, cái ngày Diệp Thiệu tốt nghiệp cấp 3 năm ấy, thật ra cậu đã thổ lộ với đối phương 2 lần, giáp mặt nói trực tiếp một lần, nhắn tin thêm một lần nữa, cả hai đều thất bại.

Tính đến tận bây giờ, cậu đã thích Diệp Thiệu được 4 năm.

Trình Kha Nhiên có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, sau khi thổ lộ bị Diệp Thiệu từ chối xong, cậu lại có thể kết hôn cùng hắn.

Hai ngày trước cậu còn chính miệng nói với ông nội theo đuổi ngôi sao thật vất vả, còn nói trước khi máy bay của Diệp Thiệu đáp xuống, mấy tấm bảng cổ vũ chào mừng đều bị hỏng rồi, thậm chí còn bị vệ sĩ của Diệp Thiệu giẫm đạp lên hết.

Sau đó ông nội nói nếu theo đuổi ngôi sao vất vả như vậy, thì đừng theo nữa, đuổi người về tay mình là được rồi.

Khi đó Trình Kha Nhiên còn nghĩ thầm ông nội xem giới giải trí là nhà của bọn họ chắc, vậy mà sau đó Diệp Thiệu tìm đến tận cửa kết hôn với cậu.

Trình Kha Nhiên:??????

Quả nhiên, có tiền là có thể sai khiến ma quỷ.

Có tiền, có thể ép trai thẳng kết hôn với cậu.

Buổi tối, Trình Kha Nhiên nằm trên chiếc giường 1m2 nhỏ xinh ở trong ký túc xá, đầu nổ ra 1 vạn câu hỏi vì sao...đêm tân hôn này....Đối tượng kết hôn của mày là Diệu Thiệu đó???!! Sao mày lại có thể trở về ký túc xá được hả? Trình Kha Nhiên, sao mày có thể làm như thế??!?

Có thể sờ chút cơ bụng của anh ấy cũng tốt rồi!

Hôm nay là ngày cuối tuần, những người khác cũng không ở ký túc xá, chỉ còn Đồ Lũng ở lại chơi game, cách tai nghe vẫn còn nghe được tiếng Trình Kha Nhiên lăn qua lộn lại ở trên giường, khiến chiếc giường đáng thương vẫn không ngừng lên tiếng.

Đồ Lũng nhỏ giọng hỏi, “Mày làm gì thì cũng không cần lớn tiếng như vậy đâu?”

Mặt Trình Kha Nhiên đỏ bừng, “Bố đây không làm gì cả.”

“Vậy thì đi tắm đi?”

Trình Kha Nhiên hồ hởi bật dậy khỏi giường: “Cho mày xem cái này hay cực.”

Hai người kết hôn trong thầm lặng, cùng ký hợp đồng rồi, nhưng Trình Kha Nhiên không thể nhịn được, nếu không khoe cho người khác giấy hôn thú, chắc chắn cậu sẽ không ngủ ngon được.

Vừa lúc Đồ Lũng thua game nên ném trò chơi đi, đi tới chỗ Trình Kha Nhiên: “Cái gì hay cực?”

Trình Kha Nhiên đưa tờ giấy hôn thú cho cậu ta xem, hai mắt lấp lánh tỏa sáng.

Đồ Lũng mở ra, nhìn chăm chú trong chốc lát, kinh ngạc cảm thán: “Vl, mày lại lên cơn đó à? Chỉ có học sinh tiểu học mới giả giấy hôn thú thôi.”

“.....Chả lẽ không giống thật à?” Trình Kha Nhiên giật giấy về, lau lau chùi chùi dấu tay bị Đồ Lũng ấn lên.

Đồ Lũng: “Khỏi phải nói, trông giống lắm, mày cũng hâm vừa thôi, cái giấy giả mà cũng lau tới lau lui.”

Trình Kha Nhiên năm nay 20 tuổi, trong truyện theo đuổi Diệp Thiệu lại giống như trẻ con vậy, chỉ số thông minh luôn luôn ở mức 2 tuổi.

Trình Kha Nhiên lại ngã xuống giường, nhếch mép rung chân: “Mày chả hiểu gì cả, mày nói xem...cơ bụng của Diệp Thiệu....Có phải về sau con của anh ấy cũng sẽ rất đẹp không?”

“Tao có biết hay không cũng đếch ảnh hưởng đến nhan sắc của con cái nhà hắn đâu.” Đồ Lũng về lại máy chơi game, “Mày đừng nghĩ lung tung nữa, giờ Diệp Thiệu về nước thì tranh thủ làm cái gì thiết thực tí đi, không phải công ty của anh ta đang tuyển người sao? Mày đi thử vận may xem? Biết đâu còn sờ được vào gấu áo của anh ta đấy, đừng ở đây ảo tưởng riết rồi thành tâm thần.”

Trình Kha Nhiên nói, “Đây chạm vào rồi nhé, đang chờ kết quả thôi.”

Trong đầu Trình Kha Nhiên đang mơ màng nghĩ nếu bản thân thực sự là loại “3 đời đều có thể mang thai”, sau đó sinh con cùng Diệp Thiệu sẽ là khung cảnh như thế nào.

Không được, phải bình tĩnh lại.

Cậu chỉ muốn Diệp Thiệu vượt qua nguy cơ khủng hoảng tài chính nên mới kết hôn thôi, không nên được voi đòi Hai Bà Trưng như vậy.

Trình Nha Nhiên nép mình trong ổ chăn, một bên cảm kích ông nội có thể biến ước mơ của cậu trở thành sự thật, một bên tự cảnh cáo chính mình, nếu cậu có xích mích hôn nhân với Diệp Thiệu, ông nội sẽ không giúp hắn nữa, cho nên....Dù là kết hôn cũng phải kiềm chế cảm xúc lại, chút tưởng tượng ngắn ngủi tốt đẹp này cũng đủ rồi.

Diệp Thiệu sẽ không thích cậu.

Cái này không phải Trình Kha Nhiên đoán bừa, là người thật việc thật có chứng cứ.

Cậu mò di động mở khóa album, bên trong có mấy tấm chụp màn hình.

Là lịch sử trò chuyện của cậu và Diệp Thiệu vào bốn năm trước.

Khi đó Diệp Thiệu cũng mới tốt nghiệp cấp 3.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Diệp Thiệu, làm bạn trai tôi đi.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Làm bạn trai em nhé?

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Diệp Thiệu, xin hỏi anh có thể làm bạn trai của tôi không? Có có không không? Xin hãy trả lời tôi, cảm ơn ngài.

Diệp Thiệu: Lý do?

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em có thể cho anh tiền.

Diệp Thiệu: Nhà tôi giàu nhất thành phố.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em có thể giúp anh học bổ túc.

Diệp Thiệu: Thành tích của tôi xếp nhất lớp.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em có thể làm ấm giường cho anh.

Diệp Thiệu: Thân nhiệt tôi vẫn luôn ổn định ở mức 36 độ bảy.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em có thể sinh.

Diệp Thiệu:????

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em có thể sinh con cho anh

Diệp Thiệu: Cậu là nam.

Lần trước đã theo đuổi anh, Trình Kha Nhiên: Em là nam thật, nhưng anh tin tưởng em, nhà em ba đời đều có thể mang thai.

Diệp Thiệu: Cậu cũng tin tưởng tôi, nhà tôi ba đời đều là trai thẳng.

Những tin nhắn tiếp đó của Trình Kha Nhiên đều kèm theo dấu chấm than đỏ chót, cậu bị Diệp Thiệu block.

“Ba đời đều là trai thẳng” Mấy chữ này, tấn công Trình Kha Nhiên một cú đến mức trào nước mắt, khóc lóc nói với Đồ Lũng: “Thực ra tao giả gái cũng được mà...”

Khi đó Đồ Lũng nhanh chóng nói không được không được không chịu nổi, cậu ta sợ trước khi Diệp Thiệu cong, bản thân sẽ mất não trước, nhà cậu cũng không phải dạng 3 đời đều là trai thẳng, không vững chắc như vậy được.

Nghĩ đến quá khứ, giờ trong lòng Trình Kha Nhiên cũng chỉ hét lên một chữ, SƯỚNG!

Hóa ra cũng có ngày Diệp Thiệu vì miếng cơm manh áo mà phải đi đến ngày hôm nay.

Bây giờ mới là 7 giờ tối, thực ra nếu...cậu đồng ý ngủ lại nhà Diệp Thiệu tối nay, chắc hắn cũng thể đuổi cậu đi được đúng không?

Nhưng việc vô liêm sỉ như vậy cậu chịu thôi, làm không nổi.

Nhưng đêm nay chắc chắn cậu cũng không ngủ được.

Đồ Lũng chơi game một lát rồi lại tháo tai nghe hỏi Trình Kha Nhiên: “Đi ra ngoài chơi không?”

Dưới gối Trình Kha Nhiên là tờ giấy hôn thú ban nãy: “Không đi.”

Cậu đang muốn cảm nhận hơi thở của sự tân hôn.

“Hôm nay Cung Trạch Ngọc tổ chức sinh nhật ở Nghỉ Rượu.*” Đồ Lũng nói.

*在歇酒 (Xiē jiǔ) ai biết tiếng Trung giúp tui nha...

Trình Kha Nhiên biết quán này, đây là một quán bar tương đối xa hoa lại kín đáo, tiền dịch vụ rất cao, các khách hàng ở đó đều là dạng khách quen, cậu nhíu mày hỏi: “Cung Trạch Ngọc?”

“Cũng không quen thân gì, mà hình như anh ta là bạn tốt của Diệp Thiệu đó? Diệp Thiệu vừa mới về nước, sinh nhật của anh em chắc chắn sẽ đến đó, anh họ tao cũng tới, nói là sau khi Diệp Thiệu đi vào sẽ có thể cho tụi mình vào đó.”

Trinh Kha Nhiên đột nhiên nghĩ đến cuộc điện thoại trên xe của Diệp Thiệu, 9 giờ buổi tối?

Sinh nhật bạn?

Trong lòng cậu thấy hơi chua xót, tôi đây mới là đối tượng kết hôn của Diệp Thiệu đó, hôm nay mới lãnh chứng xong.

Đêm tân hôn còn phải dự ké tiệc sinh nhật của người khác mới gặp được chồng à?

Đồ Lũng “Đi không?”

Trình Kha Nhiên xoay người xuống giường, dứt khoát kiên quyết nói “Không đi.”

Sau đó mở tủ quần áo ra.

Đồ Lũng cũng bắt đầu thay quần áo, “Không đi thật à? Sinh hoạt nghiêm túc thế, ngủ cũng muốn mặc đồ đẹp rồi mới vào mộng à?”

Trình Kha Nhiên đỏ mặt, “Chọn cho tao đi, bộ nào đẹp?”

Tác giả có lời muốn nói: Tôi sửa lại mốc thời gian, kết hôn thẳng tiến! Thời kỳ thanh xuân vườn trường sẽ được xen kẽ, cũng không chiếm nhiều cảnh lắm, mọi người sẽ được nhìn lại sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.