Trình Kha Nhiên nhìn thấy thông báo cũng sợ đến đần cả người, cậu túm lấy tay Đồ Lũng: “Diệp Thiệu muốn thay Cung Trạch Ngọc??? Anh ấy làm người hướng dẫn, má ơi... Sau khi nghỉ đông chương trình cũng quay gần cả tháng, đến lúc đó ngày nào cũng phải chạm mặt à?”
Đồ Lũng gỡ tay Trình Kha Nhiên ra khỏi người mình: “Nam nam thụ thụ bất thân, bây giờ tao đang rất nhạy cảm. Thảo nào mấy ngày nay Cung Trạch Ngọc cứ như đứa vô công rồi nghề, hai ba ngày đầu mời tao chơi game, còn rủ tao đi ăn cơm. Tao kêu thời gian này không được thì lại nói hẹn lần sau, trông cứ như lúc nào cũng rảnh vậy, hóa ra là bị người ta loại.”
Trình Kha Nhiên bắt đầu dụ Đồ Lũng đi khuyên Cung Trạch Ngọc về làm thầy hướng dẫn.
Cậu không muốn quay chương trình với Diệp Thiệu, tuyến nước mắt của cậu nhạy cảm, dễ khiến Diệp Thiệu ghét mình, hoặc là cậu sẽ ghen khi Diệp Thiệu tiếp xúc cùng người khác....Việc này dễ làm cậu xao nhãng không tập trung vào quay hình.
Đồ Lũng cũng muốn làm lắm, nhưng cậu ta không dám liên hệ với đối phương.
Nghĩ đến việc bản thân chỉ vì muốn theo đuổi Cung Trạch Ngọc mà nói ra được những lời xấu hổ như vậy, cậu vừa thấy nhục vừa thấy giận.
Hơn nữa Cung Trạch Ngọc cũng nói đến 5 lần bảy lượt anh ta không phải nữ rồi, lúc ấy Đồ Lũng còn đòi xem ảnh chụp của Cung Trạch Ngọc, không ngờ Cung Trạch Ngọc lại nói nghĩ thế nào thì tùy cậu.
Đồ Lũng thích chơi game với Cung Trạch Ngọc, nhanh gọn nhẹ nhàng, cậu quyết tâm theo đuổi anh ta.
Giờ ngẫm ra mới thấy hợp lý, Cung Trạch Ngọc không để lộ ảnh chụp là bởi vì bản thân anh ta là người nổi tiếng, không thể lộ mặt.
Bây giờ thì hay rồi, Cung Trạch Ngọc chơi tài khoản kia cũng được vài năm, vì để phòng vệ nên hai người luôn lấy nhau ra làm lá chắn*, khiến đến tận bây giờ ở trường Đồ Lũng vẫn không có em nào thích.
(*) Kiểu như lấy nhau ra làm lí do từ chối tình cảm của người khác,...
Người nào ở trong game cũng chúc phúc cho cậu với Cung Trạch Ngọc chỉ vì hai người bọn họ chưa ly hôn ở trong hệ thống thôi. Mấy người có bị khùng không?
Khi Diệp Thiệu phát hiện ra chuyện của Cung Trạch Ngọc thì mọi việc cũng đã xong xuôi.
Diệp Thiệu chỉ thấy Cung Trạch Ngọc bị điên: “Ván đã đóng thuyền, có mày ở sau thì mọi người cũng chẳng dám làm gì đâu, sao không đồng ý ly hôn với người ta? Cậu nhóc xin không biết bao nhiêu lần.”
“Tao không muốn ly đấy.” Cung Trạch Ngọc thấy Diệp Thiệu rất ích kỷ: “Tao bảo mày ly hôn với Trình Kha Nhiên mày có ly không?”
Diệp Thiệu hơi nghẹn họng, theo sau nói: “Mẹ kiếp...Bố với Trình Kha Nhiên là được luật pháp tán thành.”
“Tao với Đồ Lũng cũng là cưới hỏi đàng hoàng, trò chơi còn phát phòng bì 5 triệu nhân dân tệ, mày cưới Trình Kha Nhiên một cắc tiền còn không cho, còn muốn vay ông nội Trình mấy trăm triệu, đồ không biết xấu hổ.”
“.....” Anh ta nói vậy lại khiến Diệp Thiệu nhớ tới việc này.
Đến khi nào hắn mới có thể tổ chức cho Trình Kha Nhiên một hôn lễ như vậy? Cung Trạch Ngọc chi 5 triệu tiền kết hôn ở trong game, đã thế mình cũng phải cố gắng làm ra một buổi hôn lễ thế kỷ mới được.
Cung Trạch Ngọc kiểm tra di động, khó xử nhìn Diệp Thiệu: “Diệp Thiệu, như thế này là không được rồi. Mày giữ Trình Kha Nhiên cho chắc vào đấy, đàn em vừa nhắn mong tao hãy tham gia chương trình, nói muốn được tao dẫn dắt... Người của anh em thì không thể động, mày cứ yên tâm, tao không đi đâu.”
Diệp Thiệu giật lấy di động, Trình Kha Nhiên nhắn nghe rất chân thành nhiệt tình, cậu thật sự rất muốn Cung Trạch Ngọc tham gia chương trình này.
Diệp Thiệu cười gằn: “Đồ Lũng cả đời là trai thẳng, mày cứ cố bẻ đi, bẻ gãy rồi cũng không cong.”
“Đcm bố mày...” Đánh chết mày.
Hình tượng ưu nhã dịu dàng của Cung Trạch Ngọc sụp đổ trong một phút
Hai ngày nay Diệp Thiệu không gặp được Trình Kha Nhiên, vì cậu nói mình đang ở giữa tâm bão scandal, không muốn gặp mặt.
Hắn cũng phát hiện ra Trình Kha Nhiên ghét cay ghét đắng tai tiếng, ghét việc tên cậu có trên mặt báo, mỗi khi có việc thì lại trốn đi; có lẽ đây là lý do vì sao ông nội Trình lại yêu cầu bọn họ âm thầm kết hôn.
Trình Kha Nhiên chỉ muốn bình yên dùng thực lực ở trong giới này mà trổ hết tài năng.
Nhóc con không muốn bị truyền thông viết về mình, nhưng cũng chẳng cản nổi hắn đổi xử tốt với Trình Kha Nhiên trên sóng truyền hình.
Diệp Thiệu gọi điện cho Trình Kha Nhiên: “Chúng ta tâm sự hâm nóng tình cảm đi, vì sao lại muốn để Cung Trạch Ngọc làm thầy hướng dẫn vậy?”
Trình Kha Nhiên: “......”
** má, Cung Trạch Ngọc nói cho Diệp Thiệu rồi à?
Ý trời rồi.
Giọng nói của Trình Kha Nhiên càng ngày càng mềm mỏng, y như một đứa trẻ con làm chuyện gì sai: “Không phải đâu, chả là gần đây thầy Cung mới đóng một bộ phim đó, em thích lắm, muốn được nhân vật lớn dẫn dắt chút thôi...”
Diệp Thiệu nghe xong thì muốn tiền đình tại chỗ, vì sao hắn có thể kết hôn với Trình Kha Nhiên? Còn không phải là do vừa hay mình diễn đúng nhân vật mà em ấy thích à?”
Sao nhóc con này giỏi đứng núi này trông núi nọ thế?
Hở ra một chút là lại thích cái này thích cái kia, may mà hắn thay đúng Cung Trạch Ngọc làm thầy hướng dẫn.
Diệp Thiệu: “Dạo này nó hơi bận nên mới nhờ tôi làm thay.”
Trình Kha Nhiên tò mò hỏi: “Vậy sửa đổi quy chế chương trình...ba người chỉ có 1 thầy đi kèm...Đến lúc đó thì chọn lựa như nào vậy ạ?”
Diệp Thiệu cười: “À, cái này thì cứ tuỳ duyên mà bốc thăm thôi, bốc ai thì trúng người đó.”
Để tránh lúc đó học viên chỉ chọn có mình hắn mà khiến các thầy cô hướng dẫn khác xấu hổ.
Trình Kha Nhiên nghĩ: Vậy là tốt rồi, vẫn còn có phần trăm không ở cùng một nhóm với Diệp Thiệu.
Cậu chỉ muốn im lặng nhìn Diệp Thiệu từ xa thôi.
Diệp Thiệu hỏi lại: “Đợt scandal vừa rồi không doạ em sợ chứ? Lâu rồi em không về nhà, rạp chiếu phim tầng 3 cũng được trang trí theo đợt Giáng Sinh sắp tới rồi, trông rất bắt mắt. Nếu em muốn dẫn bạn đến tụ tập thì cứ đến đi.”
Cậu nào dám kéo bạn bè đến nhà Diệp Thiệu chứ: “Không cần đâu, rạp chiếu phim là...bí mật của hai người chúng ta.”
Trình Kha Nhiên cố ý nói mập mờ ám chỉ việc hai người làm trong quá khứ, vừa tỏ vẻ không thừa nhận rồi lại lộ ra chút hiếu kỳ muốn thử thêm.
Giống như đang bị Diệp Thiệu mê hoặc.
Diệp Thiệu rất hưởng thụ cảm giác này: “Được, em cũng sắp nghỉ đông rồi, khi đó chơi không được bao lâu thì lại phải quay chương trình.”
“Ừ...gặp lại ở chương trình...” Ngượng ngùng mà hẹn gặp lại Diệp Thiệu vào lần sau.
Đột nhiên Diệp Thiệu lại tỏ ra cực kỳ quan tâm đến “Yêu Diễn Xuất”, tự nhúng tay đạo diễn biên kịch, liên tiếp đưa ra chỉ đạo và phương án, thậm chí cách phân phòng ký túc xá cho thí sinh cũng quan tâm.
Mia biết tiết mục hiện nay kiếm tiền tốt cực kỳ, hơn 10 nhân tố ai cũng có thể hái ra vàng, nhưng Diệp Thiệu cũng không nên thấy tiền là sáng rực mắt như vậy.
Nhưng đến khi cô biết Diệp Thiệu còn muốn gian lận chuyện bốc thăm chọn nhóm thì đúng là không nhịn nổi.
Mia: “Cậu như thế là quẫy nhiễu trình tự. Diệp Tổng, có phải cậu bị Trình Kha Nhiên mua chuộc rồi không? Cậu ta muốn ké fame cậu thì cậu cũng vui vẻ ngoan ngoãn để cậu ta làm à? Hai người các cậu vui chưa đủ à?”
Diệp Thiệu nhỏ giọng nói: “Trình Kha Nhiên rút thăm chỉ có thể trúng mỗi tôi là việc không ai biết được. Vốn Nhiếp Ba là MC chương trình nhưng tôi không thấy tin anh ta lắm, khi nào rút thăm chị ra sân đi.”
Lông mày Mia lại bay lên trên: “Tôi ra? Cậu làm trò còn muốn kéo tôi xuống nước à? Rốt cuộc thì Trình Kha Nhiên đã cho cậu bao nhiêu?”
“Cậu ấy không biết. Người ta không không muốn bốc phải tôi kìa.” Diệp Thiệu cảm thấy người phụ nữ này...không phải, những người xung quanh hắn bị làm sao vậy? Cứ đinh ninh việc mình không thích Trình Kha Nhiên là truyện ván đã đóng thuyền, nhỡ đâu Trình Kha Nhiên cũng cho là như vậy thì làm sao bây giờ??? “Nhưng tôi tham gia làm thầy hướng dẫn là vì cậu ấy.”
“Hả?” Hình như Mia có hơi cảm động.
Tầm nhìn xa trông rộng. Có lẽ Diệp Thiệu cảm thấy Trình Kha Nhiên có một tương lai rộng mở, hy vọng to lớn nên mới chọn cậu ấy.
Diệp Thiệu tuổi còn trẻ đã rời khỏi giới nghệ sĩ sớm như vậy, có lẽ cậu ta muốn đào tạo bồi dưỡng một ảnh đế đời sau của mình.
Mia: “Thôi được, tôi tin tưởng cậu có thể đào tạo cậu ấy thật tốt, cậu nhiệt tình muốn dạy cậu ấy như vậy, có lẽ tiết mục sẽ vượt qua giá trị của nó.”
Diệp Thiệu: “...” Con gái biến sắc mặt nhanh thật đó, ông đây chỉ muốn theo đuổi vợ thôi.
Nghĩ đông không được mấy ngày thì Trình Kha Nhiên vào chương trình.
Mười hai người đều tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa đảo mắt thôi cậu đã nhìn thấy thẻ bài mang tên Diệp Thiệu.
Nhanh chóng lảng sang chỗ khác.
Kim Nghi Nhân giật nhẹ tay áo Trình Kha Nhiên: “Cậu có xem video fanmade không?”
Trình Kha Nhiên: “Fanmade gì cơ?”
“Fanmade couple của hai người chúng ta đó. Cũng nổi phết. Có người cắt nối biên tập video chúng ta gặp nhau từ buổi phỏng vấn đều tiên đến tận khi chúng ta thăng hạng, còn phải quay bù cùng nhau. Thậm chí còn có người nói là duyên từ kiếp trước.”
Trình Kha Nhiên chớp chớp mắt: “Tôi vẫn chưa xem, để tí ghi hình xong tôi nhìn qua.”
Kim Nghi Nhân dí sát người vào Trình Kha Nhiên thì thầm: “Cắt ghép giỏi lắm, tôi xem khóc rưng rức ấy, cảm giác như hai ta đã chạm được vào cúp quán quân, nhưng thôi tốt nhất là đừng bàn tán nhiều quá, ngộ nhỡ lại có người nghĩ hai ta là thật.”
Trình Kha Nhiên nhìn thấy Diệp Thiệu cùng 3 người hướng dẫn vào trong phòng thì đứng thẳng lên: “Cậu yên tâm, tôi biết rồi.”
Nhiếp Ba bắt lấy mic, đứng cạnh 12 thí sinh bắt đầu mở màn: “Cuối cùng thì cũng đã đến tiết mục chúng ta chờ mong bấy lâu nay rồi, bên cạnh tôi đây là 10 thí sinh đã qua những vòng thi tài tuyển chọn đầy nghiêm khắc...”
Nhiếp Ba chỉ nói 10 thí sinh, anh ta chuyên nghiệp như vậy làm sao có thể mắc sai lầm ngớ ngẩn như thế?
Nhưng từ đầu đến cuối Nhiếp Ba vẫn không thèm sửa lại mà vẫn tiếp tục nói, Diệp Thiệu ngồi ở ghế hướng dẫn gõ gõ microphone: “Tôi ngắt lời một chút, ban nãy MC nói 10 thí sinh là đang nói đến ai?”
Nhiếp Ba không ngờ tới việc Diệp Thiệu lại cắt ngang anh ta ngay khi phát sóng trực tiếp như vậy: “Xin lỗi Diệp tổng, nói sai, tôi thuận miệng.”
Tiết mục càng ngày càng trở nên chân thật, Diệp Thiệu vừa làm nhà sản xuất, là ông chủ Duệ Kỳ kiêm thầy hướng dẫn cho thí sinh, một người mà gần như chịu trách nhiệm hoàn toàn cho chương trình mà lại chú ý tiểu tiết như vậy.
Trình Kha Nhiên đứng dưới khán đàn nhìn Diệp Thiệu chất vấn Nhiếp Ba, nghiêm túc, trách nhiệm, đẹp trai, uy nghiêm....Cậu chỉ nghĩ, nguời cơ bụng của người này còn từng làm lò sưởi cho mình, hơn thế còn bị cậu đá một cước xuống giường.
Trình Kha Nhiên không kìm được mà cười ngu, cậu và Kim Nghi Nhân là hai người đứng xa Nhiếp Ba nhất trong đám.
Kim Nghi Nhân nhìn Nhiếp Ba Diệp Thiệu rồi lại quay sang Trình Kha Nhiên: “Vui thế cơ à? Chờ đến lúc đóng máy tôi sẽ đi xé mỏ Nhiếp Ba, ban nãy diễn tập đạo diễn đã nhắc đi nhắc lại là không được nói sai nhân số rồi.”
Trình Kha Nhiên không cười nữa: “Tôi không cười Nhiếp Ba.”
Nhiếp Ba tiếp tục dẫn chương trình làm nóng bầu không khí một chút rồi bắt đầu phỏng vấn các thí sinh muốn học người nào.
Có tất cả bốn người, hai nam hai nữ, đều là những người có kinh nghiệm cả, Diệp Thiệu lại là người trẻ tuổi nhất trong số đó, thật ra không phải ai cũng muốn chọn hắn làm thầy.
Đối mặt trực tiếp với người có khả năng là ông chủ trong tương lai của mình dưới chức danh thầy trò quá áp lực, kỹ thuật diễn không ổn một chút cũng đã bị bắt bẻ.
Mia cầm chiếc hộp đi lên, đưa cho từng người rút một, đến lượt Trình Kha Nhiên thì trong hộp chỉ còn thừa lại một cái tên.
Trình Kha Nhiên run rẩy đưa tay vào hộp, quả nhiên, chỉ còn một tờ giấy.
Hy vọng tên Diệp Thiệu đã bị người ta tha đi rồi.
Mọi người cũng phải xé nhãn ngay lập tức để biết được ai là người hướng dẫn của mình.
Trình Kha Nhiên trơ mắt nhìn chỉ có vài mống người chọn được Diệp Thiệu, trái tim cậu cũng trở nên lạnh lẽo.
Kim Nghi Nhân cũng trúng.
Mẹ nó, thầy hướng dẫn cũng chỉ còn có một mình Diệp Thiệu là còn trống thôi, 2 học viên đó không phải là cậu ta với Trình Kha Nhiên thì là ai?
Nhiếp Ba phỏng vấn tâm trạng của các thí sinh, đến chỗ Trình Kha Nhiên thì hỏi: “Có cảm giác như thế nào?”
Trình Kha Nhiên hít sâu một hơi: “Thật là vinh hạnh....”
“Thư giãn đi.” Nhiếp Ba nhìn về phía bục: “Hồi trước Diệp tổng còn bị tai tiếng quấn thân vì lén gặp thí sinh trong chương trình, cũng may là việc đã được sảng tỏ, sau này cũng sẽ vui vẻ hòa thuận với thí sinh Trình Kha Nhiên của chúng ta.”
Nhiều người thích Nhiếp Ba như vậy là vì anh ta rất thẳng tính, cái gì cũng dám nói. Diệp Thiệu và Trình Kha Nhiên gây ra chuyện lớn như vậy anh ta cũng dám đề cập tới.
Diệp Thiệu lại không hề tức giận: “Tôi chuyên nghiệp.”
Trình Kha Nhiên nắm chặt tay lại.
Làm sao bây giờ...Nhỡ bị Diệp Thiệu mắng thì làm sao? Chắc là không đâu nhỉ?
Tuy tính tình Diệp Thiệu hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ thấy anh ấy mỉa mai Cung Trạch Ngọc một vài câu thôi, còn bình thường vẫn ôn tồn lễ độ, hẳn là sẽ không có việc đó xảy ra ở đây.
Sau khi phân tổ, vì để quá trình bồi dưỡng dễ dàng hơn, nhiệm vụ đầu tiên của các học viên là diễn thử một đoạn kịch nhỏ.
Mỗi tổ đều có camera riêng, màn ảnh phát sóng trực tiếp chia làm 4 phần.
Diệp Thiệu để cho ba người bọn họ bàn bạc với nhau trước, quyết định xem diễn đoạn kịch nào ngắn, thời lượng phải tầm 30 phút.
Phân công xong xuôi, ba người lần lượt diễn theo cảm nhận của mình một lần rồi chờ Diệp Thiệu nhận xét.
Dù sao cũng đều là người mới cả, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng khi chỉ đạo người khác Diệp Thiệu như gắn thuốc nổ lên người, bùm bùm chát chát cực kỳ không có kiên nhẫn, mắng Kim Nghi Nhân và học viên còn lại cả một buổi sáng không ngóc đầu lên nổi.
Trình Kha Nhiên chưa bao giờ thấy một Diệp Thiệu như vậy, các thầy cô khác đều cố mềm mỏng nhẹ nhàng, còn Diệp Thiệu mắng như tát vào mặt người khác vậy,
Diệp Thiệu nói với Kim Nghi Nhân: “Ba yếu tố mà tôi nói tới bị cậu thải ra ngoài tai rồi à?”
Rồi lại quay sang chỗ Địch Nghệ: “Địch Nghệ, ánh mắt, ánh mắt, còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa hả? Đơ như khúc gỗ vậy, tình cảm của cậu đâu? Diễn như thế thì làm sao mà vào được top 10 hả?”
Vành mắt Địch Nghệ hơi hồng lên: “....Người xem và giám khảo duyệt vào...”
Diệp Thiệu hung tợn nói: “Đừng có khóc! Nuốt nước mắt vào ngay cho tôi!”
Thấy người khóc là bực.
Trình Kha Nhiên chắp tay đằng sau lưng chờ Diệp Thiệu tới mắng cũng hồi hộp muốn chết, vừa nãy không những quên từ, ánh mắt mơ hồ mà diễn cũng rối tinh rối mù.
Diệp Thiệu cũng đi tới đứng trước mặt cậu, cả một buổi sáng chưa kịp cùng bé dễ thương này nói chuyện đây.
Nhưng Diệp Thiệu còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Trình Kha Nhiên quật cường mím môi, hai hàng lệ cũng chậm rãi chảy xuống má.
Diệp Thiệu:?!?!?!?!?