Sau Khi Âm Thầm Kết Hôn Cùng Với Ảnh Đế, Tôi Mang Thai

Chương 33: Chương 33: Chương 32




Trình Kha Nhiên: “......”

Vì sao lại có cảm giác toang cmnr?

Sau này không bao giờ làm theo lời thằng Đồ Lũng kia nói nữa.

“Nói chuyện đi, người kia là như thế nào?” Cảm giác làm cha của Diệp Thiệu lại nổi lên.

Trình Kha Nhiên ấp úng nói, “Người kia gì ạ?”

“Đừng giả ngu,“ Diệp Thiệu dứt khoát tháo đai an toàn xuống xe, mở cửa rồi lôi Trình Kha Nhiên đi ra: “Vậy vào nhà em đi, cũng nên đi xem ông nội như thế nào.”

Trình Kha Nhiên ăn vạ sống chết nằm lì trên xe, sau đó lại bị Diệp Thiệu mạnh mẽ bế luôn người đi ra.

Trình Kha Nhiên víu lấy cổ Diệp Thiệu xin tha: “Em sai rồi, sau này em sẽ không gọi điện thoại nữa, hôm nay mình về nhà anh được không?”

“Em cứ khóc lóc ăn vạ đi, hôm nay chúng ta vẫn phải đi thăm ông nội.”

Trình Kha Nhiên dùng sức giãy giụa để nhảy xuống đất: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi, em thú tội....Người bên trong không phải ông nội, ông vẫn đang đi du lịch nước ngoài mà...chỉ là một người bạn đang ở nhờ thôi, anh đừng đi vào.”

Không giải thích nổi.

“Bạn? Sao tôi lại không được vào đó? Có vấn đề gì à? Hay tình địch gặp nhau lại tức đỏ mắt đánh người?” Diệp Thiệu nhướng mày

Trình Kha Nhiên nuốt nước bọt: “Không phải, người ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, sao hai người bọn anh lại mang tiếng tình địch được? Anh là đại minh tinh, ra ra vào vào chỗ nào cũng phải cẩn thận, em với cậu ta cũng không thân thiết lắm, không yên tâm để anh gặp người ta.”

“Trình Kha Nhiên, em quá đáng rồi đó, dù gì thì chúng ta cũng đã lãnh chứng, sao em lại giấu đàn ông ở trong nhà như vậy? Em với cậu ta không thân, em giỏi lắm rồi.” Diệp Thiệu cũng không dám to tiếng mắng người.

Nếu như bị người trong giới biết thì bị cười thối cả mũi mất....Cưới được vợ về nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, còn phải giả làm Liễu Hạ Huệ, cuối cùng vợ lại quay đầu đi tìm người khác?

Trình Kha Nhiên tìm đến con gái thì thôi, Diệp Thiệu cũng biết tính hướng của cậu, nhưng nếu đàn ông cũng có thể thì tại sao lại đi tìm người khác?

Trình Kha Nhiên không biết phải giải thích thế nào.

Cậu vốn là người mềm lòng, người giả giọng mà Đồ Lũng giới thiệu cho là nam, trò chuyện một lúc đã hỏi Trình Kha Nhiên có phòng cho thuê không để anh ta mượn dùng một chút.

Nói rằng chủ nhà anh ta đuổi người thuê ra ngoài, tạm thời không có phòng để ở, khi nào người môi giới tìm được nhà khác thì sẽ dọn đi ngay lập tức.

Người kia nói nếu Trình Kha Nhiên có thể giúp thì đối phương cũng sẽ không thu tiền phí giả giọng nữa.

Thật ra Trình Kha Nhiên cũng không quan trọng chuyện tiền nong lắm, nhưng cậu thấy người ta cũng đang khó khăn, lại là người Đồ Lũng giới thiệu nên mới đồng ý cho ở nhờ, nhà cũng có nhiều phòng như vậy.

Ai mà ngờ được đột nhiên Diệp Thiệu lại tra hỏi như vậy, vừa đúng lúc ông nội cậu còn không ở đây.

Diệp Thiệu nhìn cậu từ trên cao, sửa sang lại cà vạt rồi nói: “Sao? Vẫn không muốn cho tôi một lời giải thích đúng không? Dù sao thì bịa ra một lý do cũng phiền lắm đấy.”

Trình Kha Nhiên cúi đầu: “Em thật sự không biết người này...Đó là bạn của Đồ Lũng, anh ta đang phải tìm phòng cho thuê nhưng mãi không tìm được, Đồ Lũng hỏi em xem có để người ở tạm đây vài ngày được không, bọn em cũng không nói chuyện, lúc trước gọi điện là vì anh ta muốn hỏi về đồ đạc nhà em.”

Diệp Thiệu nghi ngờ nói: “Bạn bè của Đồ Lũng thì sao cậu ấy không tự tiếp đãi?”

“Em cũng không biết...Hình như dạo này nó rất bận, không có thời gian gặp nhiều, lời em nói câu nào cũng là thật hết đó ạ.” Trình Kha Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhút nhát sợ sệt.

Diệp Thiệu nhớ tới việc Cung Trạch Ngọc lừa Đồ Lũng một phen, bắt người ta làm trâu làm ngựa một tháng, đúng là không có thời gian thật...

Nhưng hắn vẫn giận sôi cả máu: “Em thật sự không có chuyện gì?”

“Em lừa anh làm gì chứ, nếu em thật sự có chuyện thì em sẽ nói cho anh luôn mà, đúng không?” Trình Kha Nhiên khẩn khoản nói.

Diệp Thiệu bị ánh mắt vô tội của cậu nhìn chằm chằm, thầm nghĩ đúng là như vậy, Trình Kha Nhiên muốn kết hôn với ai chả được, việc gì mà phải giấu giấu giếm giếm hắn như thế.

Sợ Diệp Thiệu không tin, Trình Kha Nhiên lại nói tiếp: “Em còn sợ anh không thèm hiểu lầm em nữa kìa...”

Diệp Thiệu không hiểu, Trình Kha Nhiên lôi người hắn vào trong xe: “Đi thôi, chúng ta về đi, đừng đứng ở ngoài nữa.”

Diệp Thiệu vẫn cực kỳ tò mò về người đang ở trong ngôi nhà kia, nhưng hắn phải cố tỏ vẻ hào phóng, Trình Kha Nhiên cũng đã xin lỗi rồi, tạm thời hắn sẽ giả vờ rằng mình không thèm để ý nữa.

Trong lòng âm thầm so đo, muốn ghi chuyện này vào trong sổ nợ.

Về đến nhà Diệp Thiệu, Trình Kha Nhiên cũng thẳng thắn: “Lần đó em uống say cũng rất áy náy, cũng sợ anh nghĩ em lúc nào cũng hành xử như vậy....Không biết giải thích như thế nào, nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không ra kết quả, chỉ đành giấu anh.”

Diệp Thiệu: Tôi cũng đành tha thứ vậy.

Nhưng hắn sợ Trình Kha Nhiên không được thoả mãn lòng hiếu kỳ ở nhà thì sẽ ra ngoài tìm, cuối cùng là bao dưỡng đàn ông ở trong nhà...

Nên uyển chuyển nói với em ấy, em thích con gái, tôi không còn cách nào khác, nhưng nếu em thấy đàn ông cũng ổn, vậy thì dạng gì tôi cũng làm cho em xem được.

Trình Kha Nhiên thấy chuyện ổn rồi mới tiếp tục thương lượng với Diệp Thiệu về tiết mục Bóng Đêm kia.

Hai mắt của Diệp Thiệu bắt đầu sáng lên, chỉ cần Trình Kha Nhiên đồng ý làm việc là tốt rồi.

Hắn thấy Trình Kha Nhiên cũng rất yêu nghề diễn này, nếu không cũng sẽ chẳng vào trường dạy biểu diễn chuyên nghiệp, thậm chí còn đánh cược hôn nhân của em ấy lên người mình.

Nếu Trình Kha Nhiên không định vào giới giải trí, hoá ra với em ấy mình...không có một tí tẹo tác dụng nào hết à?

Diệp Thiệu đi lên tầng hai tập thể dục, Trình Kha Nhiên tưởng hắn muốn bàn với mình về chuyện chương trình nên cũng lẽo đẽo đi theo.

Diệp Thiệu cởi áo chạy bộ khởi động, vừa chạy vừa nói chuyện phiếm với Trình Kha Nhiên: “Nếu em muốn nhận Bóng Đêm thì làm cũng được, nhưng bước đầu mà đã chọn chương trình đang trên bờ vực thất bại như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng sau này của em.”

Mắt Trình Kha Nhiên không biết phải nhìn vào đâu mới phải: “Em biết, em cũng không phải MC chuyên nghiệp, nhưng em thấy kịch bản chương trình cũng rất hay, có lẽ là vì MC không phù hợp với chương trình mới như vậy.”

Nhiếp Ba cũng nên tạm nghỉ với loại talkshow như vậy rồi.

“Bóng Đêm” vẫn luôn là tiết mục Trình Kha Nhiên để mắt tới, hồi trước khi còn chưa nghĩ được mình với Diệp Thiệu có thể kết hôn như vậy, cậu còn muốn có ngày Diệp Thiệu sẽ vào chương trình này, có gì muốn hỏi sẽ hỏi hết.

Không ngờ cậu và Diệp Thiệu lại kết hôn, tiết mục còn chưa được chạm vào đã bị Nhiếp Ba làm cho “bảy chìm ba nổi” rồi.

Mỗi lần mời được minh tinh lớn mặt tới Nhiếp Ba đều không phỏng vấn cho đàng hoàng, tạo cho mọi người cảm giác anh ta mới là to nhất, nếu giờ anh ta không muốn làm nữa thì Trình Kha Nhiên muốn thử sức.

Diệp Thiệu chạy hơn 10 phút, Trình Kha Nhiên cũng ngồi ở ghế tập thể hình nhìn hắn.

Vốn muốn thử luyện một chút, cố dùng sức đẩy tạ ở máy, đau đớn nhận ra tạ không thèm dịch chuyển tí nào.

Diệp Thiệu lau đi mồ hôi trên trán, chạy xong đi xuống tập chống đẩy: “Vậy nên em cảm thấy nếu đổi MC lại thành em thì chương trình sẽ sống lại?”

Trình Kha Nhiên nhìn thấy bả vai rắn chắc của Diệp Thiệu, tấm lưng rộng lớn, cứ nhấp qua nhấp lại trên mặt đất, khi nói chuyện với cậu thi thoảng cũng bị hụt hơi, cảnh đẹp ý vui.

Trình Kha Nhiên thừ người ra.

Dáng người Diệp Thiệu là kiểu mặc quần áo vào thì thon dài nhưng cởi ra lại đầy cơ bắp, bình thường chỉ thấy anh ấy cao hơn mình thôi, không ngờ rằng dáng người cả hai lại chênh lệch nhiều thế này.

Trình Kha Nhiên lại xấu hổ.

Vậy mà còn không biết nhục so to nhỏ với Diệp Thiệu....

Thật sự là mặt siêu dày, không biết trời cao đất rộng.

Diệp Thiệu tập hơn nửa tiếng rồi hỏi Trình Kha Nhiên: “Em có muốn tập không?”

Trình Kha Nhiên nhìn cơ ngực Diệp Thiệu, nuốt niếng miếng: “Thôi, thôi, em sợ tập cơ bắp lắm.”

Diệp Thiệu nghĩ thầm, Trình Kha Nhiên với thân thể dẻo dai như vậy cũng không tồi: “Tập luyện nhiều sẽ khoẻ hơn, chờ sau này em nhận việc rồi thì rèn luyện lại càng không thể thiếu được.”

Trình Kha Nhiên nóng lòng muốn thử: “Vậy em thử chạy một lúc xem sao.”

Đến khi hai người tập xong, Diệp Thiệu mồ hôi đầm đìa đi tắm trước, Trình Kha Nhiên mệt đến nỗi bất động, mấy xúc động ban nãy cũng tắt ngúm hết.

Quả nhiên vận động khiến người ta khoẻ mạnh, khiến người ta tỉnh táo.

Trình Kha Nhiên muốn nhận chương trình này thì cũng phải chờ hết năm mới lấy được, bây giờ Nhiếp Ba vẫn đang dẫn cả hai chương trình, nhưng vì “Yêu Diễn” sẽ được chiếu trực tiếp nên phải đình chỉ tiết mục bên kia.

Tổ sản xuất còn chưa muốn bỏ cuộc vội, đang định sau Tết sẽ làm mới kịch bản và cải cách chương trình, cũng vừa hay Trình Kha Nhiên sẽ vào làm.

Đến giờ đi ngủ buổi tối, hai người thống nhất không thảo luận lý do chung chăn chung gối nữa, cứ thế nằm với nhau.

Việc giao chương trình cho Trình Kha Nhiên hay không cũng nằm ở Diệp Thiệu.

Nhưng việc gì thì cũng lo sau đã.

Diệp Thiệu hỏi Trình Kha Nhiên có muốn làm luôn không, cậu nói muốn đi chơi xong đã rồi mới nhận, dù sao cũng mua vé máy bay rồi.

Diệp Thiệu lo lắng nói: “Em chưa đi nước ngoài bao giờ đúng không?”

Trình Kha Nhiên đang nằm trong ổ chăn gật đầu: “Đúng vậy, em chưa đi bao giờ, vừa đúng dịp còn rảnh thì tranh thủ đi một chuyến.”

“Tôi đoán nhé, lúc đó Đồ Lũng cũng không thể đi cùng em được, em định đi với ai?” Diệp Thiệu nói chắc nịch.

Trình Kha Nhiên buồn bực liếc hắn: “Nó đi với em đó.”

Diệp Thiệu: “....”

Chính miệng Cung Trạch Ngọc nói rồi, Đồ Lũng đang nợ nó, tạm thời không thể tách ra khỏi Cung Trạch Ngọc.

Trình Kha Nhiên lại nói: “Có Đồ Lũng, có cả anh họ của nó, còn có Cung Trạch Ngọc và một số mấy người khác, em không biết họ, chỉ thân với Đồ Lũng thôi.”

“....” Đệt.

Cung Trạch Ngọc còn là bạn không? Dẫn theo Đồ Lũng ra nước ngoài thì thôi, còn dám cắp theo Trình Kha Nhiên mà không nói với mình một tiếng?

Trình Kha Nhiên chớp mắt, hỏi Diệp Thiệu: “Bọn em cũng bầu phiếu rồi, sau mồng hai sẽ đi, anh có muốn đi không?”

Diệp Thiệu không nhịn được suýt thì nói muốn, nhưng lại sợ mang tiếng giống như đang bám đuôi, không được ngầu cho lắm...

Diệp Thiệu: “Để tôi xem đã, dù vào dịp Tết thì công ty cũng có rất nhiều việc.”

Trình Kha Nhiên gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy nên mới không kêu anh.”

“....” Ấn nhầm nút tự huỷ cmnr.

Nhưng Diệp Thiệu cũng yên tâm.

Ít nhất Trình Kha Nhiên cũng không đi ra ngoài với người đàn ông xa lạ đang ở nhà em ấy, còn có bọn Cung Trạch Ngọc ở đấy, sẽ không có ai động vào người của mình được.

Tâm lặng như nước đập chết mẹ lũ ăn cắp bẩn.

Rất nhanh đã đến dịp Tết, Trình Kha Nhiên và Diệp Thiệu ai về nhà nấy.

Trình Kha Nhiên không chịu về nhà Diệp Thiệu với hắn.

Cậu biết, tuy Diệp Thiệu đã đăng ký kết hôn với mình rồi nhưng người nhà của hắn cũng chưa biết.

Hôm ăn Tết nhà Trình Kha Nhiên có rất nhiều người, nhưng cậu cũng không thân thiết với ai cả, đều là bà con họ hàng xa đến chơi.

Hầu hết mấy người này cũng chỉ quan tâm đến ông nội, ông tuổi cũng cao rồi, tiếp đãi mấy người này cũng rất vất vả, nhưng Trình Kha Nhiên cũng không hề tham dự vào mấy việc này.

Cậu chỉ biết nhà mình có tiền, cũng không quá rõ nhà mình làm gì.

Hơn nữa mỗi khi mấy người ấy đến nói chuyện với ông nội thì Trình Kha Nhiên đều lên tầng đợi hết, từ nhỏ đã là như vậy.

Rất nhiều người biết ông Trình có một đứa cháu trai, nhưng ông không để lộ mặt nhiều, tên là gì cũng không có mấy người biết.

Trình Kha Nhiên biết ông nội đang cố ý bảo vệ mình, cha mẹ cậu qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ, thoạt nhìn thì giống như là gặp tai nạn xe cộ, nhưng mọi chuyện lại quá trùng hợp.

Ông sợ cậu diễu võ giương oai ở ngoài nhiều sẽ bị người khác ghen ghét.

Nhưng mỗi năm ăn Tết như vậy cậu thấy rất cô đơn, trước đây Đồ Lũng còn đến chơi được một lúc, nhưng giờ Đồ Lũng cũng trưởng thành rồi, vào ngày lễ Tết cũng không thể thiếu được những nghi thức xã giao, chỉ có thể đợi Tết xong rồi sẽ dẫn cậu đi chơi.

Người dưới tầng đến từng nhóm từng nhóm một.

Trình Kha Nhiên nằm trên giường lướt Weibo trong sự nhàm chán, tiện chân đạp vào thú bông Diệp Thiệu: “Đàn ông vô dụng.”

Từ lúc Tết đến Diệp Thiệu bận đến mức không có thời gian gọi điện thoại cho cậu.

Dưới tầng vang lên tiếng cười cười nói nói, Trình Kha Nhiên nghe loáng thoáng được tiếng anh họ của Đồ Lũng.

Cậu chạy tới cửa sổ xem, ngạc nhiên phát hiện ra là đám người Đồ Lũng, hơn thế còn dẫn theo Cung Trạch Ngọc và Diệp Thiệu, bọn họ đang chúc Tết ông nội.

Trình Kha Nhiên nhìn mà thấy nhộn nhạo trong lòng.

Diệp Thiệu tới cùng mười mấy người khác, nhưng Trình Kha Nhiên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, chỉ thấy một mình hắn.

Dường như Diệp Thiệu cũng cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng đầu về phía cửa sổ của Trình Kha Nhiên.

Trình Kha Nhiên xỏ dép lê lạch bạch xuống tầng rồi hỏi ông nội: “Ông nội ơi, là tụi Đồ Lũng tới đó, con ra đó được không ạ?”

Ông nội vẫy vẫy tay: “Ra đi, cơm tất niên làm xong cả rồi.”

“....Bọn họ định ăn cơm tất niên ở nhà mình ạ?” Trình Kha Nhiên kinh ngạc hỏi.

Ai lại không đón giao thừa ở nhà chứ...Giờ mới là 8 giờ tối...chờ ăn trực cơm tất niên rồi về nhà cũng kịp đón giao thừa hả?

Ông nội Trình nói thêm gì đó, Trình Kha Nhiên không nghe rõ, cậu chỉ thấy một đám người đi vào đại sảnh.

Cậu chỉ biết được bốn năm người, khúm núm đứng ở một bên, Đồ Lũng còn bày đặt giới thiệu tất cả mọi người cho Diệp Thiệu, cuối cùng chỉ vào Diệp Thiệu rồi nói: “Người này là tân ảnh đế, chắc mày cũng biết ha?”

“....Biết.” Trình Kha Nhiên sờ tai: “....Mọi người không về nhà ăn Tết hả?”

Đồ Lũng giả vờ đá cậu một cái: “Sao? Mày tiếc đồ ăn đãi bọn này hả?”

“....” Trình Kha Nhiên cười ngu.

Ở bàn ăn cơm, Diệp Thiệu gửi tin nhắn cho cậu.

【 Diệp Thiệu: Đồ Lũng nói năm nào em cũng ăn Tết hai người với ông nội. ngươi mỗi năm đều cùng ngươi gia gia hai người ăn tết. 】

【 Trình Kha Nhiên: Những người này là do anh gọi tới hả? không phải là ngươi kêu tới đi? 】

Đồ Lũng không thể không về nhà đêm giao thừa được, trừ khi có Cung Trạch Ngọc và anh họ đi cùng, giống như là có việc quan trọng phải làm vậy.

Diệp Thiệu là người lên kế hoạch này.

Trình Kha Nhiên biết, Diệp Thiệu gọi nhiều người như vậy sẽ giống như đang bàn chuyện hợp tác vậy, cũng sẽ có lý do để không phải về nhà.

Phức tạp hoá mọi chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn ăn một bữa cơm tất niên với cậu.

Những người kia uống say không biết gì.

Diệp Thiệu không uống ngụm nào, Trình Kha Nhiên cũng không uống.

Dường như hai người đều sợ sau khi say sẽ làm ra mấy chuyện bậy bạ không thể cứu được.

Ông nội cũng lên tầng để nghỉ ngơi.

Đồng hồ điểm 12 giờ, bọn họ cùng nhau chạm cốc.

Lúc sau người làm trong nhà Trình Kha Nhiên rất bận rộn, đón đưa người về, chăm sóc nhóm người.

Trình Kha Nhiên lưu luyến nhìn mọi người lần lượt rời đi.

Lần đầu tiên cậu thấy căn nhà này náo nhiệt vào dịp Tết như vây.

Ở bàn ăn cơm, Diệp Thiệu ngồi ngay cạnh cậu.

Chỉ cần cậu động một chút là đã chạm vào đùi Diệp Thiệu rồi.

Chờ mọi người đi hết hắn mới đứng dậy, lúc này tài xế trong nhà cũng không còn đủ nữa.

Trình Kha Nhiên quay đầu nhìn hắn: “Anh không uống rượu đúng không? Có thể tự lái về nhà.”

Diệp Thiệu khó xử: “....Lúc chạm cốc tôi lỡ uống một ngụm rồi.”

Trình Kha Nhiên: “....”

Diệp Thiệu ghé vào tai cậu nói: “Hôm nay tôi đã nỗ lực gọi mọi người đến chơi với em rồi, cho tôi ở một đêm làm phần thưởng đi?”

“Vậy anh định nói với nhà anh như thế nào...Tối nay không về nhà.” Trình Kha Nhiên nhỏ giọng nói.

Diệp Thiệu tỏ vè không sao cả: “Tôi là một người đàn ông trưởng thành, cả đêm không về thì nhà cũng ngại hỏi tôi đi đâu thôi.”

Mặt Trình Kha Nhiên đỏ ửng, vậy anh ở lại đây là định làm gì hả!?

Nhìn thôi còn tưởng cậu bị Diệu Thiệu bắt ép đưa lên tầng.

Vào trong phòng, Diệp Thiệu đau lòng nhặt “chính mình” trên mặt đất lên: “Có phải hai ngày nay không gặp được tôi...nhớ đến nỗi..phát tiết lên người nó luôn hả?”

“Anh nói cái gì đó, em không cẩn thận đạp nó xuống thôi.” Trình Kha Nhiên giật lại thú bông.

Lúc Diệp Thiệu chuẩn bị đi tắm còn nhìn thấy Trình Kha Nhiên giận dỗi ném cho hắn một cái quần lót.

Hắn còn chưa kịp mở mồm ra đã bị chặn họng: “Đừng nói gì hết, anh tự xem size đi, cái này anh mặc vừa.”

“Ồ, em hiểu tôi ghê nhỉ, tôi cảm động quá đi, hay là mình tắm chung nhé?” Diệp Thiệu không uống rượu, nhưng lời nói ra lại làm say lòng người.

Trình Kha Nhiên hơi lung lay: “Anh tự tắm một mình đi.”

“Đã trễ thế này rồi, tắm chung đi, xong rồi thì ngủ sớm một chút.” Diệp Thiệu vẫn kiên trì.

Trình Kha Nhiên nhìn thấy hắn cởi quần áo, cậu cắn môi: “Không cần...em tắm nhanh lắm.”

Diệp Thiệu cởi áo trên người: “Dù sao cũng không uống rượu, em sợ tắm rồi thì xảy ra chuyện gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.