Bài đăng trên Weibo có 3 tấm ảnh đồ ăn ngon miệng, ở cuối còn kèm theo bức ảnh chụp trộm ở dưới gầm bàn của “người trong nhà“.
Những cái khác thì chưa dám lộ thêm.
Chưa đã thèm.
Trình Kha Nhiên vừa đăng Weibo xong, người phục vụ cũng bưng theo rượu vang đỏ đến bên bàn của họ, nói là Cung Trạch Ngọc còn một chai rượu ở đây chưa mở ra, muốn tặng hai người 1 chai, phục vụ hỏi họ có muốn mở rượu hay không.
Diệp Thiệu liếc mắt nhìn bình rượu, hắn nghĩ tới mình còn phải lái xe nên quay sang hỏi Trình Kha Nhiên có muốn uống hay không.
Trình Kha Nhiên nhíu mày, Cung Trạch Ngọc thật là......vẫn muốn yêu đương với Diệp Thiệu hả? Hai người bọn họ hẹn hò cũng muốn gia nhập vào một cách vô hình như vậy.
Trình Kha Nhiên cáu kỉnh: “Uống.”
Rượu là rượu quý, cũng không phải tiền Diệp Thiệu, đã thế uống cạn chén luôn, dù sao mình cũng không phải đau lòng, có rượu vào mới giả điên để vào nhà Diệp Thiệu được, khỏi lo chốc nữa chưa kịp vào đã xấu hổ.
Uống non nửa bình rượu, Trình Kha Nhiên nghĩ nghĩ, Cung Trạch Ngọc chả có ý tốt gì cả, rượu như này cũng mang đi tặng được?
Làm Diệp Thiệu ở đối diện mọc ra thêm một cái đầu rồi.
Trình Kha Nhiên si ngốc khoa tay múa chân chỉ vào người hắn: “Đẹp trai, gấp đôi!!!!”
Diệp Thiệu hơi nghiêng người sang phía trước: “Cái gì cơ?”
Không nghe rõ.
Trình Kha Nhiên không nói nữa.
Đến khi hai người rời đi, cậu còn loạng choạng va vào ghế ngồi, may mà Diệp Thiệu nhanh tay lẹ mắt đỡ được nên mới không ngã.
Đi tới cửa, Diệp Thiệu lại không nhịn được mở cửa giúp Trình Kha Nhiên.
Trình Kha nhiên ngây ngô cười, “Cảm ơn anh nhá, lần sau tôi sẽ tới tiếp.”
Diệp Thiệu...... Tôi không phải người phục vụ.
Trong lúc chờ xe được lái ra, Trình Kha Nhiên hít gió lạnh một hơi, cậu sờ sờ hai tay, say khướt nói: “Hình như...hơi lạnh nhỉ.”
Diệp Thiệu không thèm nghĩ ngợi gì khoác cho Trình Kha Nhiên áo khoác của mình: “Đi lên xe rồi không lạnh nữa, đi nào.”
Trình Kha Nhiên nhìn hắn: “Ô? Áo khoác của anh à, có thể tặng cho em được không?”
“Cho cậu, đi nhanh nào.” Xung quanh nhà hàng vẫn không thiếu những ánh mắt đang rình mò, Diệp Thiệu đành phải kéo tay cậu ra bãi đỗ xe.
Trình Kha Nhiên giống hệt như một chú cún con dính người, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu tự bao biện trong đầu, vì kết hôn rồi nên mới chăm sóc cho cậu ấy như vậy.
Ai kết hôn với mình mình đều đối xử như vậy hết.
Nhưng đưa áo khoác cho một người đàn ông... Diệp Thiệu không thể tưởng tượng được sẽ có một người đàn ông nào sẽ nhận được đãi ngộ này từ hắn, bố hắn còn chưa chắc đã được đâu.
Không nghĩ ra động cơ đằng sau hành vi của bản thân, Diệp Thiệu còn cảm thấy Trình Kha Nhiên sẽ mỉa mai châm chọc hoài nghi hắn không phải trai thẳng.
Sắp xếp xong xuôi một bài phát biểu giải thích trong đầu, ai ngờ đến khi vào xe, chưa kịp đeo đai an toàn thì Trình Kha Nhiên đã ngủ rồi.
Một bụng Diệp Thiệu đầy những câu: “Tôi đối xử với cậu tốt không phải do tôi cong, là vì đây là trách nhiệm của tôi thôi'' 7749 dòng đều bị nghẹn lại ở cổ họng.
Diệp Thiệu cũng nghĩ mình bị điên rồi, cứ muốn giải thích để làm gì? Lạy ông tôi ở bụi này à?
Đến tận khi về nhà Trình Kha Nhiên vẫn còn ngủ, Diệp Thiệu vốn muốn cõng Trình Kha Nhiên vào nhà, ai ngờ phát hiện ra cậu rất nhẹ, trực tiếp bế ngang người lên.
Không hề có một chút cảm xúc không khỏe của trai thẳng hết.
Phòng ngủ cũng đã được sắp xếp cẩn thận, giường tầng còn mới toanh.
Giờ Trình Kha Nhiên ngủ say không biết trời đất gì rồi, để người ta lên tầng trên nằm thì không ổn lắm.
Thôi, hôm nay để cậu ấy ngủ dưới trước.
Diệp Thiệu đặt Trình Kha Nhiên lên giường, đối phương vừa chạm vào nệm đã theo bản năng tìm chăn ôm rồi gác chân lên.
Phần lưng áo được căng chặt, ở ngay dưới là đường cong mông má hấp dẫn.
Diệp Thiệu buồn bực, một thằng nhóc con thôi, sao dáng người hoang dã thế?
Tuy dáng nằm không được lịch sự, nhưng lại khiến ngọn lửa vô danh trong người hắn muốn bùng cháy.
Diệp Thiệu kiên quyết điều chỉnh hai mắt của mình khỏi mông Diệp Kha Nhiên...thất bại, hắn nhìn chằm chằm đối phương thật lâu, đây là vợ mới cưới của mình hả?
Hắn chưa bao giờ là một người bốc đồng, không ngờ rằng đến khi gặp chuyện quan trọng nhất của đời người lại hấp tấp đến như vậy.
Tuy là hơi bốc đồng, nhưng khi kết hôn cũng không hề nghĩ đến việc ly hôn.
Không phải vì tiền, cũng chẳng phải vì danh vọng...chỉ là như bị ma xui quỷ khiến, khi biết Trình Kha Nhiên muốn, Diệp Thiệu liền kết hôn.
Chẳng hề sợ việc mình chỉ là một tấm lá chắn của đối phương.
Diệp Thiệu không hiểu vì sao đột nhiên mình lại muốn làm một soái ca si tình cảm động trời xanh như vậy.
Có phải Trình Kha Nhiên đang chờ ngày nổi tiếng, sau đó sẽ ly hôn với hắn không?
Chắc là có.
Nhóc con Trình Kha Nhiên này, người thì thẳng, nói chuyện lại khó nghe, chỉ sợ mình đeo bám cậu ấy.
Diệp Thiệu khom lưng quỳ một chân trên giường, giống như tên ngốc si tình muốn sờ trộm vào lông mi của Trình Kha Nhiên.
Là thật này...
Diện mạo như vậy lại thật sự tồn tại.
Với khuôn mặt của Trình Kha Nhiên, đi đến công ty nào cũng sẽ nổi tiếng thôi, dù có thế nào cũng chẳng trở thành bình hoa, vì sao lại phải tìm đến hắn làm chỗ dựa?
Diệp Thiệu lại càng không tự tin.
So với người khác hắn cũng chẳng hơn bao nhiêu, rất nhiều người có thể làm công cụ người của Trình Kha Nhiên, nhưng chỉ có hắn là bắt được giấy hôn thú,
Diệp Thiệu chụp trộm một tấm Trình Kha Nhiên rồi gửi cho Cung Trạch Ngọc.
Diệp Thiệu: Nhìn đê.
Cung Trạch Ngọc: Nhìn rồi, anh dâu.
Diệp Thiệu: Mày nhìn mặt cậu ấy, rất hoàn mỹ.
Cung Trạch Ngọc: Nói với tao cái này không sợ tao nhớ thương người ta à?
Diệp Thiệu: Cậu ấy là trai thẳng.
Diệp Thiệu: Nhưng tao cứ nghĩ mãi sao cậu ấy lại đồng ý kết hôn với tao cơ chứ? Với gương mặt này thì kiểu gì chả nổi tiếng.
Cung Trạch Ngọc: Tao biết mày muốn tao trả lời cái gì, đơn giản là bởi vì mày cũng đẹp trai, không chừng cậu ấy cong vì mày, mày là người đặc biệt duy nhất tồn tại.
Diệp Thiệu “......”
Muốn phản bác đối phương, nhưng lại phát hiện ra nó phân tích chuẩn vl.
Mọe.
Cung Trạch Ngọc: Tao còn tưởng do mày thù dai, dù sao năm đó cậu ấy cũng chơi mày một vố.
Diệp Thiệu: Không để trong lòng thì không tức giận.
Cung Trạch Ngọc: Tao thấy mày nguy hiểm lắm, có phải mày định cố ý để người ta thích mày, rồi sau đó trả cái thù năm đó khiến mày ảo tưởng không?
“......”
Khi đó Diệp Thiệu cũng tức thật, khi mọi người nói rằng người thổ lộ với hắn không phải Trình Kha Nhiên, hắn đã sinh “hận” với Trình Kha Nhiên trong lòng.
Bởi vậy nên khi đã tốt nghiệp cả rồi lại có thể chú ý đến đối phương nhiều năm như vậy.
Tình cảm này phức tạp ra làm sao, Diệp Thiệu cũng không cố gắng phân tích, đến khi ông nội Trình tìm đến cửa nói muốn hai người họ kết hôn, Diệp Thiệu còn có áo giác chờ được ánh trăng sáng trong tầng mây tan.
Trình Kha Nhiên không thích hắn, hắn lại cho rằng đối phương thích mình, trời xui đất khiến mà hiểu lầm, khiến một người mà hắn cho rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ chú ý tới trở nên cực kỳ đặc biệt.
Nhưng cũng không sao cả, Diệp Thiệu nghĩ thoáng, trai thẳng ở bên cạnh trai thẳng, không thể tìm gay.
Diệp Thiệu muốn qua phòng khách ngủ, lại sợ hôm sau tỉnh dậy Trình Kha Nhiên sẽ nghĩ nhiều, cho rằng mình không kìm lòng được nên mới chạy. Vì thế, để biểu hiện sự trong sạch của bản thân, hắn cố ý ngủ cùng một phòng tân hôn với Trình Kha Nhiên.
Tuy là giường tầng, nhưng tầng dưới lại dài rộng 2 mét, tầng trên lại có 1m3, có thể nói là mẫu giường xa hoa của mẹ và bé.
Diệp Thiệu với mẹ cũng chưa từng ngủ cái loại giường này đâu.
Người này đã ngủ ở tầng dưới rồi, nhưng Diệp Thiệu cũng không muốn đi lên trên ngủ.
Ai tình nguyện ngủ tầng trên ở trong nhà không?
Chồng chồng nào có phân tầng ngủ chứ.
Vì thế Diệp Thiệu chìm vào giấc ngủ, nằm ở cách Trình Kha Nhiên 1 mét.
....
Giữa đêm, Trình Kha Nhiên khát nước đến tỉnh, cậu duỗi tay muốn tìm nước, ai ngờ lại sờ đến mặt người đầy ấm áp, sợ muốn đái ra quần.
Trợn mắt để nhìn, nhưng không thấy được gì hết, thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu.
Diệp Thiệu chỉ cảm thấy bị người khác vả cho một cái, khó hiểu đứng dậy bật đèn: “Cậu đánh người?”
Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Trình Kha Nhiên dụi dụi mắt: “Đệt mọe, em đánh phải anh à? Khuôn mặt tỷ bạc như vậy, em không cố ý đâu, chồng ơi để em xoa xoa cho anh nhé?”
Nói xong thì xoa mặt Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu đơ người tại chỗ.
Chồng ơi?
Tỉnh lại thì thấy mặt đẹp zai của chồng mình như vậy, Trình Kha Nhiên vẫn cảm thấy bản thân đang nằm trong mơ, mà đã trong mơ thì thích làm gì thì làm cái đó, đến tận khi sờ lên mới có cảm giác đây là người thật.
“Đệch...” Trình Kha Nhiên dừng tay.
Toang cmnr, làm sao giải thích thứ ngôn ngữ cậu vừa gáy ra bây giờ?
Diệp Thiệu áp ý tưởng rối loạn lung tung trong đáy lòng xuống: “Cậu muốn làm gì?”
Trình Kha Nhiên nhanh chóng nằm xuống như người bị ốm: “Say rượu...hơi khó chịu, tôi khát nước quá nên định đi tìm nước.”
Không dám để Diệp Thiệu động tay chân đâu.
“Cậu không biết chỗ để, tôi đi cho.” Diệp Thiệu đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Hắn xuống tầng một tìm nhà bếp, nhưng dòng đời xô đẩy vào nhà vệ sinh, chật vật mãi mới rời khỏi.
Nhà bên này là Diệp Thiệu mới mua xong, bản thân hắn còn chưa ở được vài hôm, cũng không nghĩ tới muốn sửa sang lại căn nhà này.
Nói cách khác, hắn mù tịt về việc nhà cửa gia đình, vì vậy còn rất nhiều thứ không được đầy đủ.
Bây giờ cũng đúng lúc kết hôn với Trình Kha Nhiên, Diệp Thiệu cảm thấy giờ là lúc để trang hoàng lại ngôi nhà này, nhà tân hôn sao lại để bừa bãi như vậy được.
Trình Kha Nhiên đợi ở trong phòng rất lâu.
Rút di động ra đăng Weibo.
[Diệp Thiệu là chồng tôi 9617: Hình như tôi bị điên rồi, tôi lại dám gọi anh ấy là chồng, may mà anh ấy không nghe được, làm tôi sợ muốn chết.]
Lúc Diệp Thiệu trở về thì Trình Kha Nhiên cũng vừa buông di động xuống.
Hắn đưa cho Trình Kha nhiên một bát nước to.
Đúng vậy, là một bát nước siêu bự.
Trình Kha Nhiên mờ mịt nhìn cái bát: “Không có cả cốc nước ư?”
Diệp Thiệu: Trai thẳng nhiều việc
Diệp Thiệu: “Cẩn thận nước nóng, giờ chưa có cốc.”
Trình Kha Nhiên uống thử một ngụm, cảm thấy nước ấm vừa phải, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được: “Không phải anh vừa mới đi đun nước đó chứ? Máy lọc nước, hay nước khoáng thì sao?”
Trình Kha Nhiên không biết đun nước, nhưng không có ý định sau này mỗi lần uống lại phiền đến Diệp Thiệu.
Diệp Thiệu cào cào gáy, người này đang ghét bỏ mình nghèo sao? Hắn đành nói: “Trong nhà không có gì hết, mai là cuối tuần, đi đến chỗ bán nội thất tìm chút đồ đi, cậu đi rồi xem mình muốn cái gì.”
Trình Kha nhiên “......”
Diệp Thiệu không nói chủ ngữ, là hắn nói mình đi một mình hay là hai mình?
Trình Kha Nhiên dè dặt nói: “Ừm....tôi không biết lái xe.”
Không lấy bằng lái, cũng không có hứng lắm, bình thường trong nhà cũng có tài xế đón đưa, nhưng bản thân Trình Kha Nhiên lại thích ngồi xe buýt hoặc tàu điện ngầm.
Diệp Thiệu tự nhiên hỏi lại: “Sao lại phải lái xe? Ngồi ghế phụ.”
Trình Kha Nhiên uống một ngụm nước lớn, ngửa đầu nhìn người nổi tiếng trước mặt, ảnh đế còn chưa rời hoàn toàn khỏi giới giải trí, làm liều hỏi: “Vậy sau này chỉ có tôi được ngồi ghế phụ của anh sao?”
Diệp Thiệu mất tự nhiên ho khan vài cái, trai thẳng kinh thật.
Chỉ muốn cho cậu nguyên cái ghế, không ai được ngồi hết.
Diệp Thiệu: “Đương nhiên là được.”
Kết hôn cả rồi, cậu nói cái gì cũng đúng.
Trình Kha Nhiên: Đạ mú, bị bạo kích rồi.
Ai ngờ lại nhận được đáp án bất ngờ như vậy, cậu còn cho rằng Diệp Thiệu sẽ nói: “Cậu mơ đẹp quá nhỉ.”
Vành tai Trình Kha Nhiên hồng hồng, cậu cúi đầu tiếp tục uống nước: “Cái đó...thực ra tôi nói đùa thôi.”
“Tôi biết.” Diệp Thiệu không để ý, lại hỏi Trình Kha Nhiên: “Việc sửa sang nhà cửa cậu có yêu cầu gì không? Có thể xây thêm vài chỗ.”
“Hả? Không cần không cần, nhà của anh thì anh thích làm sao thì làm.” Trình Kha Nhiên càng nói càng lí nhí: “Nếu làm theo kiểu tôi thích, anh sẽ khiến tôi muốn sống mãi mãi ở đây đấy...”
“Cũng được.” Nhà này cũng không tính là lớn, vốn chỉ nghĩ sẽ có một mình mình ở đây thôi, nếu ở cùng với Trình Kha Nhiên là 2 người, sau này sẽ phải đổi nhà.”
Trình Kha Nhiên: “......”
Diệp Thiệu cầm bát đặt lên bàn xong thì nằm xuống cạnh Trình Kha Nhiên chuẩn bị ngủ.
Trình Kha Nhiên nhìn lên tầng bên trên, lại nhìn sang người đàn ông nằm bên cạnh mình, cậu hỏi: “Sao anh không ngủ ở tầng trên?”
Diệp Thiệu buồn bực: “Giường tầng là ý tưởng của cậu, sao cậu không lên tầng trên ngủ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Kha Nhiên: Tôi không đi, dù sao tôi cũng là trai thẳng.
Diệp Thiệu: Tôi cũng không đi, nếu không tôi chính là không thẳng. t