Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 22: Chương 22: Điều anh ấy không biết




Edit: Cá viên

Bặc Bại phun máu ngã xuống, gã mở to hai mắt, mê man nhìn người đã thoát ra khỏi ảo ảnh.

  

“Cậu là... Chu -”

Bặc Bại còn chưa nói xong, liền bị Chúc Tiêu đuổi ra khỏi thế giới này.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, Văn Thanh Nhạc thấy tất cả những người xung quanh đều không có ý kiến ​​tán thưởng, đành phải một mình vỗ tay.

Cậu giống như tùy tay nhặt một chút, liền nhặt được một đứa em trai thật lợi hại, quá mạnh mẽ!

Bên kia, Hạ Nhiên cũng thành công đánh bại đối thủ, hai người này một đường thế như chẻ tre, nhẹ nhàng đánh bại tất cả các đối thủ trên khán đài, để cho Văn Thanh Nhạc xuất sắc giành được chiến thắng cuối cùng.

Cuối cùng không còn ai dám khinh thường hai người này nữa, ngay cả đối thủ sắp đánh bọn họ cũng có chút gục ngã.

Khi Văn Thanh Nhạc bước lên sân khấu để giành lấy ngôi vị đầu tiên của vòng thi này, người dẫn chương trình khá sợ hãi và trò chuyện với cậu về chủ đề nóng: “Hai vị sư phụ này thực sự quá mạnh, tôi không biết trong lòng bạn, hai người này ai mạnh hơn? “

Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi, thầm thở dài MC này thật đúng là không sợ chết, dám hỏi lời này sao? Nếu một trong hai người này khó chịu, hắn ta có thể dùng ngón tay chọc MC cho đến chết.

“Hả?” Văn Thanh Nhạc không ngờ phóng viên hỏi câu này, ngây người nghĩ lại, trả lời thật, “Chắc không mạnh bằng tôi, cho nên tôi liền không trả lời vấn đề này nữa đâu.”

Người xem dưới đài: “Ha ha ha.”

Người đẹp này chắc chắn không mạnh hơn được hai người này, nhưng câu trả lời này thật là đúng là hóm hỉnh! Các tranh chấp đã được tránh hoàn toàn, thật mạnh mẽ! 

————

Trận chiến thứ 2 kết thúc, Văn Thanh Nhạc đưa Văn Tiêu trở về, Hạ Nhiên cũng chen vào nói rằng cậu ta cũng sẽ đi cùng mình, cậu cũng là một trong những trợ thủ của cậu.

Văn Thanh Nhạc nghĩ nghĩ sau đó đồng ý, chính là Văn Tiêu dọc theo đường đi bản mặt thoạt nhìn không quá vui sướng.

Chờ trở lại khách sạn, Văn Thanh mời hai người ngồi xuống phòng tiếp tân của khách sạn.

“Trước đây tôi chưa nói chi tiết, bây giờ hãy nói về vấn đề tiền lương.” Văn Thanh Nhạc trịnh trọng nói.

  

Nói xong, cậu nhìn Hạ Thúc Phượng: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi. Lần này cậu muốn thù lao gì?”

  

Hạ Thúc Phượng sửng sốt, từ chối ngay tại chỗ: “Không, không, đừng nói như vậy, tôi dự định ở cùng Lục ca, anh không cần cho. “

“ Cậu muốn đi theo tôi suốt sao?” Văn Thanh Nhạc chỉ chỉ Văn Tiêu, “Cùng Văn Tiêu giống nhau?”

“ Đúng! “ Hạ Thúc Phượng lời lẽ chính đáng, “Hắn có thể đi theo Lục ca, em cũng có thể! Em so với hắn có thể đánh nhau, hắn không có dị năng, em thì có, ha hả.”

Chúc Tiêu lạnh mặt nhìn Hạ Thúc Phượng, Hạ Thúc Phượng không nhìn thấy điều đó, tiếp tục nói: “Em không phải là kẻ xấu, em chỉ muốn làm nổi bật và làm rạng rỡ bộ mặt của gia đình mình. Anh trai em đã nuôi dưỡng em từ nhỏ đến lớn, chỉ để thấy sự nghiệp của em thành công.... “ Giọng nói của Hạ Thúc Phượng bắt đầu nghẹn lại ở phía sau, Văn Thanh Nhạc nghe được đầu đầy hắc tuyến, một vạch đen nhanh chóng xuất hiện.

Văn Thanh Nhạc nhanh chóng đồng ý sau đó hỏi lại hai người họ muốn mức lương bao nhiêu, cứ việc nói.

Chúc Tiêu nhíu nhíu mi: “Tôi không cần tiền.”

Hạ Thúc Phượng lập tức đuổi kịp: “Em có tiền, anh cũng không cần cho em, em có thể mỗi tháng đưa cho anh tiền dùng để giảm bớt áp lực của đội chúng ta, mỗi tháng em có thể đưa anh năm...... 50 vạn [1 ]?”

[1] xấp xỉ 1.774.646,200 Đồng

Chúc Tiêu mày nhăn đến càng sâu: “Tôi đưa 500 vạn.”[2]

[2] 17.746.462,050 Đồng

“Tôi đây đưa năm ngàn vạn!”[3]

[3]177.461.893,900 Đồng

Chúc Tiêu lạnh lùng và cứng rắn:“ Năm trăm triệu.” [4]

[4] Chắc là con số này 1.774.618.939.000,000Đồng

Văn Thanh Nhạc không thể hiểu được đã bị tranh nhau đưa tiền: “...... Các cậu làm việc cho tôi, còn cho tôi tiền làm gì???”

Đây là cảm giác bị tiền đập vào mặt sao? Tại sao cậu không biết rằng hai anh chàng này là con nhà giàu chứ?

Văn Thanh Nhạc không đem lời nói của hai người này để trong lòng, rốt cuộc cậu không thể tưởng tượng mấy chục triệu, trăm triệu một tháng, làm sao có thể có tài chính lớn như vậy, cậu cũng không phải Thủ lĩnh của một quốc gia.

Văn Thanh Nhạc đau đầu đem hai người ngăn lại, đang định đưa ra một mức giá cao nhất, Chúc Tiêu phất tay, mở ra quang não.

Một lát sau, Chúc Tiêu lộ ra một cái cười thẹn thùng: “Tôi lên mạng tra xét, trợ lí không có công tác kinh nghiệm sinh hoạt – bao ăn bao ở, một tháng hai nghìn tệ. Không cần nhiều, nếu không cuộc sống hàng ngày khó yên bình.”

Văn Thanh Nhạc: “......”

Trợ lý sinh hoạt? Cái này mà cũng gọi là trợ lí sinh hoạt sao?

Văn Thanh Nhạc cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Cậu cũng chưa tính toán bóc lột hai người này như một tên tư bản xấu xa, làm sao hai người này có thể tự nguyện bóc lột mình?

Chúc Tiêu cùng Hạ Thúc Phượng không nói chuyện vớ vẩn nữa, dường như họ nghĩ rằng không có mức lương nào có thể cao hơn, và họ bắt đầu ký hợp đồng ngay tại chỗ.

Văn Thanh Nhạc: “......”

Là ảo giác của cậu sao? Làm sao cậu lại cảm thấy hai người này có vẻ thành thạo hơn mình trong việc lấy hợp đồng và ký kết các văn bản?

Hai người kiên quyết không muốn tăng giá cho bản thân, Văn Thanh Nhạc buộc phải tạm thời ký hợp đồng, dự định sẽ cho họ nhiều lợi ích hơn trong cuộc sống hàng ngày.

Chuyện này đã đến hồi kết thúc, coi như hôm nay hai người này thật sự rất vất vả, Văn Thanh Nhạc cũng không thu xếp hoạt động gì khác, kêu bọn họ về trước nghỉ ngơi đi, lần sau sẽ thưởng cho bọn họ.

Để ngăn cản hai tên này rời đi, trưởng nhóm Văn Thanh Nhạc đã rời đi trước.

Cậu vừa đi bầu không khí hiện trường lại ngưng tụ.

Chúc Tiêu không muốn nói chuyện phiếm với Hạ Thúc Phượng, hắn đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị chặn lại.

“Chúc Tiêu.” Hạ Thúc Phượng lên tiếng, hắn cũng không nhìn Chúc Tiêu, “Tôi có việc muốn hỏi cậu.”

Chúc Tiêu quay bước, hắn không nói, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn cùng biểu tình “Có rắm mau thả”

Hạ Thúc Phượng nhíu mày nhìn về phía hắn, suy nghĩ lời nói, chậm rãi nói: “Cậu sẽ lựa chọn ở bên cạnh anh ấy sao. Lúc trước dù xảy ra chuyện gì... cậu hoàn toàn không quan tâm?”  

Việc Văn Thanh Nhạc muốn giết họ hồi đó được coi là chuyện riêng của một vài người trong số họ, Chúc Tiêu chưa bao giờ thảo luận về thái độ của mình đối với vấn đề này với bất kỳ ai.

Họ chỉ biết rằng Chúc Tiêu đã giật lấy mọi thứ về Văn Thanh Nhạc và không chịu đưa nó ai.

  

“Anh cũng chọn đi theo anh ấy. Câu trả lời cho câu hỏi này hẳn ai cũng biết,“ Chúc Tiêu lạnh lùng nói, “Tại sao lại hỏi tôi?”

  

Chúc Tiêu rời đi, Hạ Thúc Phượng cau mày nhìn hắn, quay lại nhấp vào quang não và nhấp vào một nhóm nào đó.

【@ toàn thể thành viên 】

【@ toàn thể thành viên 】

【@ toàn thể thành viên 】

Hạ Thúc Phượng liên tục @ ba lần, rốt cuộc có người xuất hiện.

Mắt Kính: 【 Cậu phát điên cái gì? 】

Hạ Thúc Phượng cũng không giải thích, trực tiếp hỏi: 【 Anh thật sự kiểm soát tốt người trong cuộc sao? Chúc Tiêu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó? 】

Người tên đeo kính im lặng một lúc rồi trả lời: 【Nội gián đang ở trong tay tôi, không chạy cũng không chết. Làm sao mà biết được? 】

“Fuck, vậy làm sao hắn......” Hạ Thúc Phượng thấp giọng chửi bới, cau mày càng chặt hơn.

  

Có điều gì đó kỳ lạ về sự thay đổi tính tình đột ngột của Văn Thanh Nhạc khi đó, cả ba người họ đều biết về điều đó và họ đã điều tra suốt những năm qua.

Văn Thanh Nhạc năm đó hy sinh một thân dị năng mạnh mẽ của chính mình cứu bọn họ, người như vậy, tuyệt đối không có khả năng vì cướp lấy dị năng của họ mà trở lại.

Văn Thanh Nhạc không nói với họ về chuyện này, chắc là không muốn họ bị gánh nặng về tâm lý, chỉ nói với họ rằng mình đã làm thí nghiệm sai lầm trên cơ thể nên dị năng không còn nữa.

  

Tình cờ, họ biết được sự thật năm đó không lâu trước khi Văn Thanh Nhạc bị tai nạn. Định tìm cơ hội nói cho Chúc Tiêu sau khi ăn xong, nhưng không ngờ lại có chuyện không hay xảy ra.

  

Sau tai nạn, họ còn chưa kịp bình phục sau cú sốc, Chúc Tiêu đã giật lấy mọi thứ.

  

Ba người bọn họ bất quá, sợ Chúc Tiêu sau khi biết sự thật sẽ ngoan cố hơn để lấn lướt mọi chuyện của anh ấy, vì vậy liền không định nói cho Chúc Tiêu biết chuyện đó, và muốn đợi cho đến khi lấy lại được đồ rồi nói sau.  

Nhưng bây giờ...

  

Mắt kính: 【Tự dưng lại hỏi cái này làm gì? 】

Mắt kính: 【Chúc Tiêu đã nói gì với cậu? 】

Hạ Thúc Phượng: 【Không, tùy tiện hỏi thôi. 】

Hạ Thúc Phượng không trả lời, nhưng ở đâu đó xa xa, một người đàn ông đeo kính nheo lại đôi mắt

  

... Có mùi của sự phản bội.

  

Hạ Thúc Phượng chẳng lẽ cùng Chúc Tiêu liên thủ?  

Anh cong ngón tay gõ bàn, gọi thân tín của mình: “Tập trung động tĩnh của Hạ Thúc Phượng, có chuyện gì liền thông báo cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.