Editor: Bầu
Chương 2 Bóng đè (2)
Điều yêu thích nhất của Kiều nguyệt hằng đêm, là nằm trong lòng Giang Như Thu xem tivi.
Xem những bộ phim truyền hình lãng mạn cẩu huyết yêu thích nhất.
Đặc biệt là cảnh nam nữ chính đứng trước lúc chia tay, cô đã rơi nước mắt theo lúc đó, nụ hôn của người đàn ông sẽ rơi theo đó.
Bất kể thế nào Giang Như Thu đều không động vào đồ ngọt, trong miệng khô khốc không có chút mùi vị nào.
Nhưng từ khi ở chung với Kiều Nguyệt, thỉnh thoảng trong miệng ngậm kẹo bạc hà, kem đánh răng ở trong nhà cũng là vị bạc hà, mỗi lần hôn, Kiều Nguyệt luôn bị dẫn dụ từ bị động sang chủ động, hấp thu hương thơm bạc hà cay nhẹ trong miệng anh.
Mà lí do khiến Kiều Nguyệt rơi nước mắt, là vì cô xấu hổ khi nói với anh rằng “Em muốn hôn.”
Cô thích nhất là nhìn người đàn ông bởi vì động tác thân mật của hai người, mà khóe mắt ửng hồng, gương mặt, vành tai....... Mỗi lần như vậy, khiến cô muốn cất giấu anh, giấu vào lòng.
“Đừng khóc, tất cả chỉ là giả.”
Từ góc độ của Kiều Nguyệt, có thể nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của người đàn ông, cố gắng đè nén ham muốn của mình.
Cô nói: “Nhưng họ đã diễn rất tốt.” Cũng không thể nói cô là giả khóc, chính là muốn hôn?
“Tình yêu làm sao có thể diễn được.”
Chỉ một lúc sau, ánh mắt Giang Như Thu tối sầm lại, nhắm mắt trên mặt của cô, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve tay của cô, nhếch miệng cười nói: “Kiều Kiều, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em không?”
Kiều Nguyệt muốn gật đầu, lại sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột của người đàn ông, không thể thốt ra lời nào từ miệng.
Kiều Kiều, không thể nói dối, ánh mắt của anh mờ mịt, âm thanh đột nhiên trở nên lớn hơn, có chút dữ tợn: Em không biết anh yêu em đến cỡ nào, em không biết...... Không biết chút nào!
Cô cảm thấy Giang Như Thu trước mặt rất kỳ quái, khiến cô muốn trốn, thân thể cũng làm như vậy, rời khỏi vòng tay anh, ngồi thẳng dậy, giả bộ bình tĩnh nói: Em biết.
Giang Như Thu g như là bị kích thích: “Em có biết anh không thể rời khỏi em đến cỡ nào không? Vậy còn em? Em có phải cũng không thể rời khỏi anh đúng không, em có phải cũng giống như anh, chỉ thích một mình anh?”
Kiều Nguyệt còn chưa kịp nói, Giang Như Thu đã nhào tới, đè lên người cô.
Tròng mắt của anh trở nên u ám thâm quầng, cơ thể cũng tỏa ra nhiệt độ không bình thường, lạnh lẽo như đêm đông.
Anh không quan tâm sẽ làm cô bị thương, hay làm cô sợ hãi, há miệng cắn vào bả vai cô.
Lúc rời đi, khóe miệng dính máu.
Màu đỏ tươi như in hằn trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu của anh.
Vậy vì sao em không đến bên anh?
Vì sao em không đến bên anh?
Em nhanh đến giúp anh.
...... Kiều Kiều.
Kiều Nguyệt bừng tỉnh.
Vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng, vẫn còn sợ hãi, tim đập loạn nhịp.
Cô đưa tay, lau mồ hôi lạnh trên tay, cả người cũng lạnh buốt, như thực sự bị người trong mơ đè lên.
Cô ngồi yên trên giường một lúc, nhìn vào rèm cửa.
Kể từ khi Giang Như Thu mất, cô rất ít bước chân ra khỏi cửa, ngay cả rèm cửa cũng không hề động qua, trong phòng luôn mờ mịt bất kể là ngày hay đêm.
Có phải do lâu ngày thiếu ánh sáng?
Mấy ngày nay ác mộng càng ngày càng dài, khiến cho cô cảm thấy chân thực.
Tiếp tục như vậy không được.
Cô thừa nhận, cô rất yêu Giang Như Thu, khi nghe được tin anh mất, cô đã nhiều lần có ý định tự tử, nhưng thường dừng lại khi chuẩn bị thực hiện.
Nửa năm qua, cô tự nhốt mình trong phòng, sống một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí còn bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng, nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ thay đổi hiện trạng.
Bởi vì từ đầu đến cuối cô cảm thấy, nếu không phải cô, Giang Như Thu sẽ không chết, cho nên cô mới là hung thủ đã hại chết Giang như Thu.
Ngay cả cô không thể vượt qua cửa ải này, thì làm sao lại có thể tự làm cho nó dễ dàng hơn.
Lá gan của cô rất nhỏ, sau khi ở cùng Giang Như Thu, chưa từng đối mặt với đêm đen nào một mình, đi toilet đều muốn đi cùng anh, tăng ca muộn, lúc nào cũng có thể thấy anh dưới lầu tới đón cô.
Nhưng sau khi nhận ra trong nhà có gì đó không bình thường, cô thậm chí không muốn ra ngoài, thay vào đó cô nghĩ, nếu là ma thì hãy ăn thịt cô, sau đó cô có thể đi cùng với Giang Như Thu.
Nhưng bây giờ......
Kiều Nguyệt không muốn tiếp tục như thế này.
Cô thậm chí hằn học nghĩ, ai nhờ anh cứu?
Không sai, là chính anh lao vào cứu cô, mọi việc đều do anh tự nguyện, cô là thủ phạm còn gì?
Sau nửa năm vì anh mà đi lại như một cái xác không hồn, như vậy là quá đủ.
Kiều Nguyệt lau khô nước mắt trên khóe mắt, trong lòng thầm nghĩ muốn đi tắm rửa, mặc quần áo sạch sẽ, lại dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, tìm một công việc, bắt đầu cuộc sống mới.
Mở ra cuộc sống mới, đúng vậy.
Cô vừa muốn xuống giường, chỉ có thể sờ soạng bên hông, rồi rút vào trong chăn.
Vì sao...... Nó lạnh?
Giường trong phòng ngủ là giường đôi, đủ lớn, chăn cũng đủ lớn.
Trước đây Kiều Nguyệt và Giang Như Thu cả hai cùng dựng rất lâu, chưa kể một mình cô dựng nên.
Cho nên cô thường gấp các góc chăn lại, chỉ khi Giang Như Thu ngủ bên cạnh cô, thì chăn mới trải ra.
Mà......
Hiện tại tuy là cuối thu, thế nhưng nhiệt độ trong phòng vừa phải, chưa đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh, nhưng nơi mà Kiều Nguyệt vươn tay vừa rồi, vẫn lạnh như băng.
Giống như không khí lạnh thoát ra khỏi tủ lạnh khi mở ra.
Kiều Nguyệt càng nghĩ, càng cảm thấy sợ hãi, như thể cô đang ở trong một hầm băng. Nhất là, khi nhìn thấy một vết thương nhỏ trên bả vai,.
Làn da của cô xanh xao, nửa năm qua lại không ra khỏi cửa, suy dinh dưỡng, da dẻ xanh xao ốm yếu, cho nên vết sẹo trên bả vai càng rõ ràng.
Có những vết răng ăn sâu vào máu thịt, vết thương rỉ máu đóng vảy, xung quanh đen kịt, giống như bị trúng độc hơn là vất cắn của con người.
Kiều Nguyệt gần như chạy ra ngoài.
Điều này thật sự đáng sợ.
“Kiều tiểu thư, chúng ta không có chìa khoá nên không thể vào được.”
Kiều Nguyệt cố gắng làm cho bình tĩnh âm thanh xuống, “Chỗ bất động sản có chìa khoá, tôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, các anh đến đó cầm đi.”
“Vậy nơi cô muốn lắp camera ở đâu?”
“Tất cả.” Cô dừng lại, cố gắng kiềm chế sự run rẩy trên cơ thể, “Tất cả các góc trong và ngoài phòng, kể cả những góc khuất.”
Kiều Nguyệt đã xem tất cả các camera ở tất cả các góc trong những ngày này, không có ai, tất cả đều bình thường.
Nhưng cô biết, chắc chắn không phải như vậy.
Minh chứng mạnh mẽ nhất, chính là vết cắn trên bả vai cô.
Cô nhớ kỹ sau khi ở bên Giang Như Thu rất lậu, anh kiểu gì cũng sẽ len lén tạo dấu vết trên cổ cô, lúc đầu là mờ nhạt, cô nghĩ anh không kìm lòng được, nên không quan tâm.
Nhưng về sau ngày càng sâu, khiến cô đều phải tìm khăn lụa hay là quần áo cao cổ để che mỗi khi ra ngoài.
Nhưng ai lại mặc áo cao cổ vào mùa hè!
Cô đi tìm anh lý luận, nói với anh rằng sau này không được để lại dấu vết trên cổ cô, nếu không thậm chí không thể chạm vào nó, lúc này anh mới thỏa hiệp.
Nhưng kể từ đó, sau mỗi sự cố, trên vai cô kiểu gì cũng sẽ thêm dấu vết, muốn nói vài lời với anh, nhưng luôn bị ánh mắt tội nghiệp của anh đánh lừa.
“Kiều Kiều, anh không thể nhịn được mà.”
Chỉ cần anh làm nũng, dù bao nhiêu tuổi Kiều Nguyệt cũng sẽ mất bình tĩnh.
Cô kiểu gì cũng sẽ nghĩ, cắn thì cắn, cũng không có gì to tát, dù sao che lại thì người khác sẽ không nhìn thấy.
Kiều Nguyệt nghĩ đến đây, ánh mắt dịu lại, thay vào đó là sự lạnh lùng.
Cô nhìn chằm chằm vào video không ngừng thay đổi, phát qua phát lại, đầu ngón tay vặn vẹo mặt bàn một cách khó chịu, cau mày thả lỏng, cuối cùng ép ra một ngụm nước.
Bỗng.
Cô hít một hơi dài.
Ánh mắt dừng lại trong video......
Tác giả có chuyện muốn nói:
Truyện này càng ngày càng hay ~