Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Thành Ma

Chương 7: Chương 7: Cố ý (2)




Editor: Bầu

Chương 7: Cố ý (2)

—— Tại sao? Tại sao bác sĩ Giang nuôi cô?

—— Tại sao?

Trên đường trở về, Kiều Nguyệt vẫn đang suy nghĩ về những gì Quý Chi Mân nói, trong miêu tả của cô ta, cô là một người phụ nữ hư hỏng còn bất tài, may mắn duy nhất của cô là được Giang Như Thu yêu.

Thậm chí tình yêu này dường như có được bằng những cách không chính đáng trong mắt Quý Chi Mân.

Cô cười.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ nhỏ chiếu vào hành lang, nửa khuôn mặt của người phụ nữ bị bóng tối che mất. Cô kéo chiếc khăn trên cổ, đi trên đường có chút nóng, mở cửa ra, toàn thân cô ngay lập tức bị bao bọc trong lạnh lẽo.

Cô dừng lại, rồi mới bước vào.

Kiều Nguyệt không quan tâm đến những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh, dù sao khi còn ở tuổi thiếu niên, anh luôn bị tình yêu của các cô gái dành cho mình vây quanh, thậm chí sau khi nhậm chức còn nhiều hơn, chứ không giảm, sau tất cả ngoại trừ cô, anh đều khinh thường những người phụ nữ khác.

Cô chỉ nhớ lại công việc cũ của mình.

Đối với công việc trước đây, dù đã rời đi, nhưng cô vốn không thích lắm, mỗi ngày cứ máy móc đi làm, điều này không khó chịu, nhưng cô không thể làm nổi mà không có nhiệt huyết.

Tuy nhiên, công việc này đã bị mất vì Giang Như Thu.

Anh luôn nói vào tai cô “Anh sẽ nuôi em, Kiều Kiều”, khiến cô rất khó chịu, nếu như bị anh biết đến bữa tiệc của công ty, anh sẽ quấy rầy cô đừng đi, tìm mọi cách để đi theo cô, nếu không được thì mỗi phút gọi một cuộc điện thoại......

Cô lớn như vậy, còn có thể đánh mất sao?

Theo thời gian, các đồng nghiệp trong công ty khá ác cảm với cô, vì cô luôn đi làm muộn nhất và tan làm sớm nhất, không tham gia các buổi họp mặt của công ty, cô gần như rời công ty thay vì ở lại lâu hơn, tốt hơn là rời đi, đó là điều mà Giang Như Thu muốn......

Khỏi cho anh luôn làm phiền mình.

Những tưởng sau khi từ chức tai cô có thể yên tĩnh trong vài ngày, nhưng một buổi sáng ở nhà, người đàn ông đưa cô đến văn phòng của anh. Biết cô thích ăn đồ ngọt, anh đặt một hộp đầy lên bàn, để giữ cho cô không nổi giận.

Cô bây giờ vẫn nhớ người đàn ông đó như thế nào.

Mặc áo blouse trắng, anh luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng, trên khuôn mặt anh tuấn, ngay cả ánh mắt cũng luôn lộ ra vẻ lạnh lùng, chính là biểu cảm này mà anh cúi xuống trước mặt cô, khóe miệng nhếch mép cười, băng tan theo ánh nắng, chỉ còn lại sự dịu dàng như nước.

“Em ngoan ngoãn đi cùng anh, được không?”

Kiều Nguyệt cũng là gặp Quý Chi Mân trong thời gian này, cô ta nhiệt tình như lửa, chỉ yêu Giang Như Thu, cho dù Kiều Nguyệt biết được tâm của Giang Như Thu, nhưng nhìn thấy cô ta cũng vô cùng khó chịu.

Cho nên không bao giờ tìm việc, luôn đến bệnh viện tìm anh, người đàn ông vui vẻ như có điều gì đó, tất nhiên, người phụ nữ cũng cáu kỉnh với cô.

Kiều Nguyệt thu hồi suy nghĩ, mặc kệ cái lạnh xung quanh, cô thu dọn đồ ăn mua về, tùy ý làm một tô mì nóng hổi, ​​vừa ăn xong thì nhận được một cuộc gọi.

“Chào Kiều tiểu thư, tôi là Chi Bằng Khiêm.” Giọng nói của người đàn ông đầu dây bên kia nhẹ nhàng, dễ dàng rút gọn khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Kiều Nguyệt lên tiếng, bên kia lập tức giải thích ý định của mình, “Như thế này, tôi có một người bạn khai trương phòng tranh, chủ yếu là để dạy trẻ em vẽ tranh. Tôi nghe dì Kiều nói, cô có năng khiếu trong lĩnh vực này. Tôi muốn hỏi cô có hứng thú hay không?”

Tại sao mẹ cô lại nói cho người khác biết mọi chuyện, Kiều Nguyệt có chút than phiền trong lòng.

Có lẽ bởi vì Chi Bằng Khiêm là bác sĩ, hầu hết mọi người luôn có sự kính trọng và tin tưởng vào bác sĩ.

“Nhưng chuyên ngành đại học của tôi không liên quan gì đến nghệ thuật.”

“Không có gì. Nếu cô Kiều cảm thấy thích hợp, tôi có thể giới thiệu cô, có thể làm việc trong đó được hay không, điều đó vẫn phụ thuộc vào cô.”

Kiều Nguyệt có chút động tâm, nhưng chần chờ nói: “Cảm ơn bác sĩ Chi, chỉ là......”

Dường như nhìn thấu được sự lưỡng lự của cô, bật cười: “Khi chúng tôi còn học đại học, đã luôn chăm sóc nhau. Hơn nữa, phòng tranh của bạn tôi cũng vừa khai trương, đúng lúc lại thiếu người, nếu cô thấy thích hợp, làm việc ở phòng tranh, cũng là giúp bạn tôi một việc lớn rồi!”

Kiều Nguyệt nhanh chóng cảm ơn, cũng nói rằng nếu có cơ hội mời anh ấy ăn tối, bên kia rất nhanh đồng ý.

Cô không vội tìm việc mà còn có những kế hoạch khác.

Cô liếc nhìn xung quanh, căn phòng mờ mịt, ngoài cô ra không có ai, khóe môi mím lại một cách giận dữ, mang theo vẻ bất mãn.

Ngày hôm sau, Kiều Nguyệt đến phòng mà Chi Bằng Khiêm nói, đối phương là một chàng trai rất đẹp trai, trẻ hơn cô rất nhiều, nhưng rất có tài năng, cô cũng thành công ở lại phòng tranh.

Vẻ ngoài của Kiều Nguyệt vốn rất dịu dàng, thoạt nhìn có thể cảm thấy buồn tẻ, nhưng cô rất quý mến, thậm chí sau khi nhìn lâu là có thể chìm vào sự dịu dàng của cô.

Cô ăn nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng có chút hư hỏng, sau này cũng quen thuộc với Giang Như Thu, nhưng trước mặt bọn trẻ, cô luôn là hình ảnh một người chị lớn ngoan hiền, được bọn trẻ đặc biệt yêu thích.

Cô bắt đầu cuộc sống đi sớm về muộn.

Cuộc sống dần trở lại như trước khi Giang Nhược Thu chết, thức dậy vào sáng sớm, rửa mặt, đánh răng và chăm sóc da, ngừng uống rượu và không còn bực bội cả ngày, trên mặt cũng tươi cười hơn.

Điều duy nhất không thay đổi là những tấm rèm đã không được kéo trong một năm.

Khi làm điều này, cô tự nhiên phát hiện ra những thay đổi trong ngôi nhà. Những gì cô làm trước khi đi chắc chắn sẽ không giống như trước khi trở về. Ngay khi cô trở về, mỗi lần trở về nhà, có thể thấy thức ăn nóng trên bàn.

Cô cũng không bao giờ thể hiện một cái nhìn ngạc nhiên, theo lẽ thường là vậy.

Thậm chí, ngày càng làm quá mức, đôi khi sau khi tan làm rõ ràng cố ý không về nhà, lúc nào cũng phải lang thang bên ngoài vài vòng rồi mới chậm rãi quay về, chào hỏi cô, tự nhiên nhiệt độ lạnh đến mức sắp chết cóng.

Trước đó, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh vào ban đêm khi ngủ, cũng chưa bao giờ bị đánh thức vì lạnh. Nhưng những ngày qua, cô càng lúc càng tỉnh dậy vào nửa đêm. Có vài lần, cô mở mắt ra, nơi nào đó của cơ thể trở nên đau đớn, theo sau một hàng dấu răng mờ nhạt hiện ra trong không khí, khiến cô chết lặng.

Sau khi nhìn thấy dấu răng, cô không hề tỏ ra sợ hãi hay kinh hãi, gương mặt luôn bình tĩnh, chỉ khi trùm chăn lên đầu, mới nở một nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt.

...... Xem anh còn có thể chịu được bao lâu.

Sau vài ngày chờ đợi, Giang Như Thu không có ý định chọc phá, ngoại trừ lén lút làm một số động tác nhỏ.

Cùng ngày, Chi Bằng Khiêm tới phòng tranh, sau khi tan làm thì đề nghị muốn đưa Kiều Nguyệt về nhà.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, người đàn ông tiễn cô xuống lầu, Kiều Nguyệt nói vài câu với anh rồi mới tạm biệt anh.

Cô không trực tiếp lên lầu mà rẽ vào cửa hàng hoa trong tiểu khu, chọn một lúc lâu sau mới mua một bó hoa hồng đỏ, nhờ nhân viên gói, rồi mới ôm rời đi.

Về đến nhà, Kiều Nguyệt theo bản năng nhìn bàn ăn, trên bàn trống rỗng.

Điều này không nên? Mấy ngày nay, dù cô về muộn thế nào, luôn được ăn những bữa cơm nóng hổi.

Cô bước tới, nhìn thấy thùng rác đầy thức ăn, cong môi vui vẻ.

Trời đã về đêm, Kiều Nguyệt mở nửa rèm cửa trong phòng khách, đặt chiếc bình lên bệ cửa sổ, cẩn thận cắm vào, vừa định quay lại thì phát hiện cơ thể mình không thể cử động.

Trên cửa sổ, sau lưng không có người, nhưng cô rõ ràng cảm giác được một cỗ lạnh lẽo dán vào, không phải hơi thở lạnh lẽo mơ hồ lúc trước, mà là một cơ thể.

“Kiều Kiều.”

Cằm Giang Như Thu đặt trên vai Kiều Nguyệt, hai tay ôm lấy cô, bụng cô bị ép chặt trong tư thế hoàn toàn bị giam cầm, lực siết đến mức khiến cô có chút khó chịu, nhưng mà chuyện này bị cô bỏ qua.

Một lúc sau, anh nói: “Là ai đưa?”

Kiều Nguyệt chưa kịp trả lời thì giọng nói của người phía sau càng lúc càng lạnh, hơi thở lạnh lẽo, lời anh thốt ra càng như nghiến răng nghiến lợi, “Người đàn ông ở dưới lầu là ai?”

Kiều Nguyệt giãy giụa, sức lực của anh càng ngày càng chặt.

Nó quá chặt khiến cô phải suy nghĩ, cứ như vậy, vẫn không buông lỏng ra.

Nước mắt cô trào ra, cảm giác mà cô đã từng quen thuộc nhưng chôn chặt trong lòng đều tuôn ra vào lúc này.

Vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, vẻ mặt vừa kỳ quái vừa buồn cười của cô được phản chiếu qua cửa sổ.

“Giang Như Thu.”

Cô gọi tên anh, người đàn ông không đáp lại, nhưng cơ thể cô trở nên cứng đờ, cô nhân cơ hội quay lại nhìn anh.

Anh dường như không có gì thay đổi, ngoại trừ vết máu trên người và một lỗ máu ở cổ......

Kiều Nguyệt đã chuẩn bị tốt, vẫn còn sững sờ vì sốc, rất nhanh đã khôi phục.

Giang Như Thu cúi đầu, toàn bộ khuôn mặt anh đều bị bóng đen bao phủ, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị cùng u ám, đôi môi anh mím chặt lộ ra sự căng thẳng trong lòng, nghĩ đến nụ cười trên mặt khi cô quay lại, cho dù đã trở thành một cái xác, phảng phất có thể cảm nhận được sự nghẹt thở.

Anh lại lần nữa hỏi: “Anh ta là ai?”:,,.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Còn có một chương Tiểu Giang độc thoại ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.