Editor: Bầu
Chương 9: Ghen tuông (1)
Giang Như Thu cúi đầu, ánh đèn trên đầu anh sáng như ban ngày, tất cả ánh sáng bị anh che lại, nửa khuôn mặt ẩn hiện vẻ u ám.
Khuôn mặt đẹp trai, tinh xảo một thời của anh vỡ ra, một miệng đầy máu chảy từ giữa lông mày sang bên tai. Làn da không chút máu, nhợt nhạt, gần như trong suốt.
Điều kinh ngạc nhất là lỗ thủng trên cổ anh, máu vẫn chảy ra, nhuộm cả chiếc áo len trắng của anh, dọc theo góc áo chảy xuống sàn nhà, chảy ra một vũng.
Kiều Nguyệt ngẩng đầu.
Mắt dừng lại trên miệng vết thương trước tiên, hít một hơi.
Vòng eo đột ngột siết chặt khiến cô tỉnh táo trở lại, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ, đập ngay vào mắt cô là một người đàn ông đang cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình.
Anh chỉ hỏi người đàn ông ở dưới lầu là ai, như thể đã hỏi vài lần, nhưng đều bị Kiều Nguyệt bỏ qua.
Trong đầu cô chỉ toàn là anh......
Anh thật sự đã xuất hiện.
Người yêu đã chết xuất hiện trước mặt cô.
Kiều Nguyệt mím môi, vừa muốn khóc, vừa muốn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, cũng muốn hỏi nếu anh xuất hiện sẽ không bao giờ biến mất lần nữa.
Nhưng cô sụt sịt, giải thích: “Đó là bạn của em, tiện thể anh ấy đưa em về nhà.”
Khuôn mặt của Giang Như Thu ủ rũ, nghiêm nghị nhìn cô.
Lực trên eo ngày càng mạnh, lớn đến mức muốn bóp chết cô, lồng ngực cô áp chặt vào lồng ngực lạnh lẽo của người đàn ông, thật chặt.
Lúc này, Kiều Nguyệt không hề tức giận.
“Chi Bằng Khiêm là bác sĩ tâm lý, trong mấy tháng anh mất, em khiến mẹ sợ hãi. Bà ấy luôn sợ em làm tổn thương bản thân nên đã nhờ người tìm anh ấy, hôm nay, anh ấy cũng tiện đường đưa em về nhà.” Tay Kiều Nguyệt sờ cổ anh, khẽ nói: “Đừng để ý đến anh ấy.”
Lòng bàn tay của Kiều Nguyệt ấm áp, cô chạm vào lỗ máu trên cổ anh mà không hề báo trước, anh đột nhiên mất cảnh giác mà nghiêng đầu theo bản năng, nhưng tay cô vẫn đặt trên đó, Giang Như Thu siết chặt cơ thể, qua mộtlúc sau, lòng bàn tay cô di chuyển, dọc theo cổ anh, dường như đang chạm vào mép ngoài của vết thương.
Vết thương lớn đến mức anh nhìn thấy sẽ cảm thấy kinh khủng, một người nhát gan như Kiều Nguyệt, chắc sẽ sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy...... Ghê tởm?
Trước đây, mỗi khi xuất hiện trước mặt cô, anh luôn tự chải chuốt tỉ mỉ, từ đầu tóc đến ngón chân đều sạch sẽ, cô thích những chàng trai dịu dàng như ánh nắng, đương nhiên anh có thể làm như vậy, chỉ cần cô thích là được.
Mũi của cô rất tốt, giống như một chú cún con, mỗi khi đám con trai trong lớp chơi bóng rổ trở về, cô luôn trốn đi, vì mồ hôi trên người của họ, cô vẫn còn nhiều vấn đề nhỏ, vì anh đã bí mật quan sát.
Còn anh lúc này không sạch sẽ, trên người bê bết máu, cô sẽ ghét phải không? Cô chắc chắn sẽ!
Cơ thể Giang Như Thu trong phút chốc cứng đờ, hai mắt mờ mịt, khóe mày cũng chảy máu vì động tác cau mày, như xẹt qua đôi môi khô ráp trên khuôn mặt nhợt nhạt của anh.
“Đau không?” Kiều Nguyệt khẽ hỏi, thấy lông mày anh cau lại, nghĩ mình làm anh đau nên nhanh chóng tránh ra.
“Đau không?” Anh lặp lạị, nhìn kỹ khuôn mặt của người phụ nữ, nước mắt của cô lóe lên, có đau lòng có khổ sở, nhưng không có chán ghét, thở dài nhẹ nhõm, anh thì thầm: “Đau, rất đau.”
Kiều Nguyệt vừa nghe anh nói đau, những giọt nước mắt trong mắt lăn dài ngay lập tức, hết giọt này đến giọt khác.
Miệng đầy máu như vậy làm sao có thể không đau? Cô muốn đi vào phòng ngủ lấy hộp thuốc, vừa mới cử động đã bị anh ôm vào lòng.
“Giang Như Thu......” Cô không dám dùng sức, chỉ tính đẩy anh ra, không có đẩy ra, anh ôm càng chặt hơn, có thể cảm nhận được anh đang vùi ở trên vai cô, giống như cá gặp nước, hít một hơi thật lớn.
“Ôm anh.”
“Nhưng vết thương của anh......” Cô hơi lo lắng.
“Ôm không đau.”
Nói gì vậy? Kiều Nguyệt muốn phản bác lại anh, nhưng cơ thể cô nhanh hơn não, đôi tay đã ôm lấy eo anh.
Mặc dù cả người của anh lạnh toát, tay chân cô từ từ cứng đờ, nhưng tận đáy lòng dường như đã mở ra một lỗ hổng, để cho dòng điện ấm áp đi vào, chạy khắp các cơ quan bên trong.
“Em là của anh, Kiều Kiều.” Anh vùi vào vai cô, mái tóc dài của người phụ nữ phía sau che mất khuôn mặt anh, hít thở hơi thở của cô khiến anh cảm thấy thoải mái.
“Ừ.” Kiều Nguyệt đáp lại.
“Kiều Kiều là vì yêu anh nên mới thương tâm, không phải vấn đề về tâm lý, là em quá yêu anh, anh bây giờ đã xuất hiện, anh chính là bác sĩ, anh có thể giải quyết các vấn đề của em.”
Những lời của người đàn ông nói ra đều bị kẹt trên bờ vai của cô, nghe buồn bã.
Hơi thở thơm mát khiến cô lại muốn rời đi, trong lòng lại tham luyến.
Ý tứ trong lời nói của anh quá thẳng thắn, Kiều Nguyệt vốn đang khóc, sau đó cô mỉm cười, cô hứa: “Chi Bằng Khiêm là do mẹ em giới thiệu, em chỉ nói chuyện với anh ấy một lần, hôm nay thật sự là tình cờ gặp bác sĩ Chi đến đón, em không cần bác sĩ khác.”
Giang Như Thu rũ mi xuống, che đi đôi mắt đen, nhìn sau lưng người phụ nữ thấm đẫm máu của mình, khóe môi chậm rãi cong lên, nhưng nụ cười lạnh lẽo.
“Có phải không, Kiều Kiều chỉ cần anh.”
Kiều Nguyệt sớm đã quen với giọng điệu kì lạ của Giang Như Thu, cô không coi trọng, trong lòng lo lắng hỏi: “Anh sẽ còn, sẽ còn biến mất sao?”
Trong lòng cô luôn không yên, dù sao anh có thể xuất hiện sau khi chết, thật sự là không thể tin được.
Giang Như Thu không đẩy tóc cô ra, mà ngậm chúng ở trong miệng, cắn vào trên cổ tinh tế nhưng trắng nõn của người phụ nữ, trên dấu răng quấn quanh màu đen, đây là ấn ký của anh.
Anh nhếch miệng: “Không đời nào.”
Từ khi biết Giang Như Thu có thể ở bên cạnh cô, mỗi ngày Kiều Nguyệt đều nghĩ vì sao anh không cho mình biết, lần nào cũng than phiền trong lòng, sợ rằng tất cả những điều này là do cô tưởng tượng.
Khi cô chắc chắn rằng anh thật sự quây quanh cô như một hồn ma, cả người như được hồi sinh lần nữa.
Cơn ác mộng qua đi, mỗi ngày mở mắt ra, trong ngực lại tràn ngập niềm vui, những lời than phiền về anh cũng không còn, chỉ muốn sớm gặp anh.
Nước nóng xối lên người cô, tay chân cứng đờ dần dần có ý thức, Kiều Nguyệt quay đầu nhìn hình dáng phác họa trên tấm kính mờ, anh giật mình, cô lập tức nói: “Anh đừng đi.”
Một tiếng cười trầm thấp từ ngoài cửa vọng vào, tiếp theo là giọng nói đầy cưng chiều của người đàn ông: “Anh không đi, em từ từ tắm. Còn lạnh không?”
“Em không sợ lạnh.” Cô nói, nhưng đặt cánh tay lạnh cóng của mình xuống dưới nước nóng.
Kiều Nguyệt từ nhỏ cơ thể đã rất yếu, không thể chịu chút lạnh, mùa thu vừa đến, người khác vẫn mặc áo ngắn tay, nhưng cô phải khoác thêm một chiếc áo khoác mùa thu bên dưới, mùa đông đến thì càng ước có thể ở trong nhà mà không cần ra ngoài.
Vừa rồi cô thật sự bị đóng băng.
Nhiệt độ hiện tại của Giang Như Thu thật sự quá lạnh, lộ ra cái lạnh âm u, xâm nhập vào cơ thể cô dọc theo lỗ chân lông, cô đã bất tỉnh, chính là Giang Như Thu bế cô vào phòng, đắp chăn và bật điều hòa, đến lúc này cô mới cảm thấy ấm.
Kiều Nguyệt cố gắng chịu đựng, khẽ hắt xì một cái, rồi nghe anh nói: “Anh ở trong phòng ngủ, em cần gì thì nói anh một tiếng.”
Cô đang định nói thì nghe thấy tiếng bước chân xa dần của người đàn ông.
Kiều Nguyệt nhanh chóng tắm, trên người không còn dính mùi máu tanh, vốn muốn Giang Như Thu đi lau sạch sẽ, nhưng chợt nghĩ, trước đây anh là người rất thích sạch sẽ.
Sau khi sống chung với Giang Như Thu, cô thường xuyên lười biếng, luôn tranh cãi về việc không đánh răng rửa mặt là điều phiền phức, chính là Giang Như Thu bế cô, dùng tư thế bế con, đối mặt với cô, đặt cô lên thành rửa mặt, bóp kem đánh răng để cô đánh.
Quá trình vừa nhẹ nhàng vừa tỉ mỉ, khiến cô luôn muốn được như thế này.
Dựa theo mức độ thích sạch sẽ của anh, chắc chắn anh không thể chịu được ngoại hình hiện tại của mình.
Cô lại nghĩ đến máu nhỏ giọt trên người anh, rơi xuống đất, ngay lập tức một vũng máu sẽ văng ra sàn nhà, nhưng sau đó vũng máu sẽ biến mất, giống như bộ quần áo dính máu trên người cô, bây giờ đã trở nên bình thường, Không thể nhìn thấy bất kỳ vết máu nào.
Cho nên...... ngoại trừ có thể nhìn thấy anh, chạm vào anh, thì không có mối liên hệ nào khác.
Nói cách khác, anh không thuộc về nơi này.
Trong lòng Kiều Nguyệt có một tia hoảng sợ, cho đến khi chạm vào dấu răng trên cổ bị anh cắn, mới bị đè xuống.
Ít nhất, vẫn có một kết nối.
Dấu răng anh để lại trên cơ thể cô sẽ không biến mất nữa.
Kiều Nguyệt quấn khăn tắm, vừa mở cửa phòng tắm đã bị luồng không khí ấm áp bao quanh, cô nhướng mày, thoải mái đi về phía phòng ngủ.
Cửa không đóng.
Giang Như Thu đứng ở mép giường, đối diện với cửa, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt anh rõ ràng, khóe môi mím chặt, một giọt máu ở khóe miệng anh dừng lại, đôi môi trắng bệch bị anh cắn dần trở nên đỏ tươi.
Vẻ đẹp âm dương không thể nói là khủng khiếp.
Kiều Nguyệt rùng mình, cố ý đi ra tiếng bước chân.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì nhìn sang, sau khi nhìn thấy cô quấn khăn, lông mày nhíu lại, trước khi cô đến gần, anh đã đắp cho cô một tấm chăn mỏng, quấn chặt lấy cô, ngoại trừ mắt cá chân, thì không lộ da thịt.
“Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, mặc quần áo vào rồi mới đi ra.”
“Em biết rồi,“ Kiều Nguyệt cười, ánh mắt nhìn vào chiếc điện thoại anh vẫn đang cầm, nghiêng người, “Anh đang nhìn gì vậy?”
Giang Như Thu né tránh, cách cô một bước, thản nhiên hiển thị hình ảnh màn hình trước mặt cô, “Lịch sử trò chuyện.”
Trên màn hình là lịch sử trò chuyện giữa cô và Chi Bằng Khiêm.
Giang Như Thu di chuyển đầu ngón tay, giao diện trò chuyện lại biến thành giao diện cuộc gọi, anh chỉ vào phía trên “Hứa Chi An”, nhẹ giọng: “Hắn là ai?”
Trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng Kiều Nguyệt cảm thấy còn đáng sợ hơn so với vẻ mặt lộ ra vẻ tức giận hay ghen tuông, nhất là lúc này trên người anh đầy những lỗ máu, trông thật đáng sợ làm sao.
Như thể cô nói sai một lời, anh sẽ bị đưa vào địa ngục cùng mình.
Hứa Chi An chính là chủ của phòng tranh mà Chi Bằng Khiêm đã giới thiệu cho cô, anh ấy đang học đại học, vì sở thích của mình, anh ấy đã mở một phòng tranh dạy vẽ cho trẻ em, ngày thường Kiều Nguyệt nói chuyện với anh chưa đến vài câu, phần lớn thời gian của cô đều dạy vẽ cho trẻ em.
Tuy nhiên, anh vẫn là sếp của cô.
Vẫn là một chàng trai.
Kiều Nguyệt tiến đến dướiánh mắt dò xét của Giang Như Thu, bình tĩnh nói: “Là một đứa trẻ học vẽ vớiem” dừng lại, cô nói thêm:“...... Mới mười tuổi.”:,,.
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Người phụ nữ, cô lại đang tìm đường chết
-
Giới thiệu tiêu đề cũng đã được thay đổi, các bạn nhìn thấy không? Tôi chỉ nói một từ trước đó, sau khi thay đổi nó, bộ sưu tập tăng lên một chút, mặc dù chỉ một chút, nhưng cũng miễn cưỡng thỏa mãn ha ha ha ha ha
OvO