Editor: Bầu
Chương 17: Niên thiếu (6)
Kiều Nguyệt không muốn nghĩ xấu về mọi người, nhưng cô không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.
Mỗi lần nói chuyện với Giang Như Thu, ánh mắt anh như muốn dán vào người mình, cô xấu hổ dời đi chỗ khác, vẫn có thể cảm giác được ánh mắt như thiêu đốt ngừng trên người mình.
Hai người vốn là bạn học bình thường, xuất phát từ tình yêu, cô đồng ý đưa anh về nhà, bây giờ kẻ ức hiếp anh đã vào tù, anh có thể yên tâm.
Nhưng thay vì về nhà, anh lại đưa cô đến bệnh viện.
Kiều Nguyệt không muốn nghĩ như vậy, như thể cô tự luyến.
Nhưng cô đành chịu, anh tan học thường về nhà nhưng lần này thì không, lần này tình cờ gặp cô ở quán trà sữa, còn lừa cô, lạ nhất là thái độ của anh khi nói chuyện với cô......
“Kiều Nguyệt, Kiều Nguyệt?” Giang Như Thu nhìn thấy cô ngẩn người, gọi cô vài lần.
Kiều Nguyệt phục hồi tinh thần lại, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi phân tâm, cậu nói gì?”
Giang Như Thu không ngại mỉm cười: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn cho cậu, bác sĩ đã dặn dò cậu ăn no một chút.”
Kiều Nguyệt nhanh chóng từ chối: “Không cần, quá rắc rối cho cậu, truyền nước xong, tôi sẽ về nhà ăn cơm.”
Cô phản ứng cực nhanh, nhìn dáng vẻ như muốn phủi sạch mối quan hệ với anh, khiến trong lòng anh nén giận.
Mặt anh không thay đổi, hỏi: “Bụng của cậu không đau à?”
Kiều Nguyệt gật đầu: “Ừ, không đau.”
Anh tiếp tục hỏi: “Ở một mình có sao không?”
Kiều Nguyệt bây giờ ước có thể một mình trong phòng bệnh, bởi vì trong lòng suy đoán, khiến cô không có can đảm nhìn Giang Như Thu, vội vàng nói: “Cậu có thể yên tâm về.”
Sắc mặt Giang Như Thu hoàn toàn trầm xuống, nhưng may thay anh biết kiềm chế, chỉ để cảm xúc bộc lộ trong chốc lát, nhanh chóng thu lại.
Làm sao anh ta có thể không biết Kiều Nguyệt đang trốn tránh điều gì, có lẽ anh quá nóng nảy, nên chậm lại sao?
Nhưng anh vẫn chưa làm gì cô cả.
Chỉ xé hình cô rồi giấu ở trong túi, chỉ đi theo sau cô khi cô về nhà, chỉ vài lời quan tâm bay bổng, khiến cô không thể chịu đựng nổi?
“...... Kiều Nguyệt.”
Giang Như Thu cúi đầu vừa phải, để lại nỗi đau sâu thẳm trong mắt cô, hai tay buông xuống nắm chặt ống quần, tựa như đã rất lâu mới có thể gọi tên cô.
“Cậu biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, mẹ tôi không cần tôi, còn để người yêu tùy ý đánh tôi, hôm đó nếu không có cậu, tôi có thể sẽ chết trong hẻm nhỏ......”
“Hôm đó trời rất lạnh, thậm chí tôi không còn hy vọng sống, cậu đã xuất hiện và đưa tôi đi ra ngoài, tôi biết ơn cậu, cũng chân thành coi cậu là bạn......”
“Tôi chưa bao giờ có một người bạn nào trước đây, thậm chí không có người chơi tốt, cậu là người đầu tiên, nên tôi rất trân trọng, tan học hôm nay tôi không tìm thấy cái đó, tìm trong lớp học một lúc, khi đi ra thì tình cờ gặp cậu đang ngồi xổm bên đường......”
“Tôi coi cậu là bạn, chẳng lẽ, cậu không nghĩ như vậy?”
Kiều Nguyệt ngơ ngẩn.
Trong lòng có sự bối rối và tội lỗi, nhưng phần lớn là thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra người ta coi cô là bạn, suốt ngày cô nghĩ lung tung làm gì!
Giang Như Thu oan ức gần như khóc.
Kiều Nguyệt lúng túng không biết nói gì, cô im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng khi anh xách cặp đi ra ngoài: “Ừm...... Giang Như Thu, tôi khát, cậu lấy ly nước giúp tôi được không?”
Giọng điệu của cô thận trọng.
Giang Như Thu dừng lại, quay người, hai mắt dính nước nhìn cô chằm chằm, vẫn có chút oan ức, anh không có lập tức đáp lại, ngược lại hỏi: “Chúng ta là bạn sao?”
Trong lòng Kiều Nguyệt áy náy, nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên, tôi luôn là coi cậu là bạn.”
“Ồ.”
Giang Như Thu duỗi tay lau hai mắt, đặt cặp sách lại dưới chân cô, sau đó cầm cốc nước dùng một lần bên cạnh bình nước lên, đưa một cốc nước ấm lên miệng cô.
“Cậu còn đang truyền nước, không nên tùy ý di chuyển, tôi sẽ cầm.”
Giang Như Thu tránh tay phải đang duỗi ra của Kiều Nguyệt, dưới danh nghĩ quan tâm, cầm đáy cốc, cho nước vào.
Kiều Nguyệt lại cảm thấy xấu hổ, thật không dễ dàng để phản bác anh vào lúc này.
Rút kinh nghiệm lần trước, Giang Như Thu đề nghị mua cơm cho Kiều Nguyệt, mọi việc diễn ra suôn sẻ, anh quay lại sớm vì Kiều Nguyệt vẫn còn truyền nước, không thể ăn đồ dầu mỡ hoặc đồ lạnh, vì vậy anh chỉ mua hai tô cháo kê và trứng luộc.
Ăn trưa xong, buổi chiều có lớp, bụng cô trống rỗng từ lâu, cô uống một cốc nước lạnh vào bụng, bây giờ mới bị đau bụng, lúc này tốt nhất là uống một chút cháo nóng.
Trong khoảng thời gian này, Kiều Nguyệt không chịu nổi chợp mắt ngủ, khi tỉnh dậy đã thấy Giang Như Thu ngồi trên ghế đẩu nhỏ chơi điện thoại di động.
Ngay khi cô vừa cử động Giang Như Thu đã đặt điện thoại xuống, “Sao vậy? Trên tay cậu vẫn còn kim tiêm, đừng cử động, nói cho tôi biết cậu cần gì.”
Nói không cảm động là giả, kể từ khi lớn lên, Kiều Nguyệt hiếm khi nhận được sự quan tâm tỉ mỉ.
—— Khi con trưởng thành, phải học cách nghe lời.
—— Khi con trưởng thành, phải học cách mạnh mẽ.
—— Khi con trưởng thành, con không thể tùy hứng như khi còn bé.
Bởi vì trưởng thành, nên cô bị tước đoạt nhiều quyền lợi.
Nếu bị ốm thì uống thuốc sẽ khỏi, bị ho thì nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua, ở nhà thì phải siêng năng giúp nấu ăn, giặt giũ, nếu không thì thật là ngỗ ngược và non nớt......
Giọng của Kiều Nguyệt hơi khan, cô mới tỉnh dậy, vẫn còn hơi khó chịu, giọng anh trầm thấp nói: “Tôi, tôi không sao.”
Giang Như Thu không phải con giun trong bụng cô, tự nhiên không biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh thấy cô không thoải mái, liền đoán: “Nằm lâu có phải không thoải mái, tôi đỡ cậu ngồi dậy.”
“Không cần, tôi......”
Quả thực cô đã nằm một chỗ rất lâu, muốn ngồi dậy, nhưng cô không thể cử động với cây kim trên tay, lại không muốn làm phiền anh quá nhiều nên không nói ra.
>
r />
Nhưng thiếu niên đã đỡ cô dậy, còn rất cẩn thận kê một chiếc gối sau lưng cô, để cô thoải mái tựa vào.
Động tác rất nhỏ này khiến trái tim của Kiều Nguyệt đột nhiên nóng lên, cô chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”
Kiều Nguyệt ngồi ở trên giường bệnh, một tay kim tiêm không thể cử động, một tay còn lại trùm chăn, cô rất ngoan, hơi thở nhẹ khắp cơ thể, chỉ có đôi mắt đen sáng ngời.
Trong lòng Giang Như Thu ngứa ngáy.
Còn chưa kịp phản ứng, anh đã đưa tay sờ trán cô, cảm thấy rất thoải mái, lòng bàn tay anh dán trên đó luyến tiếc rời đi, qua lại vài lần liền nở nụ cười ôn nhu: “Không có gì...... Chúng ta là bạn.”
Kiều Nguyệt hơi giật mình...... Có phải sờ đầu hơi quá thân mật? Ngay cả khi hai người là bạn bè, những người khác giới cũng nên giữ khoảng cách.
Giang Như Thu rút tay về: “Cũng may là cậu không phát sốt.”
Kiều Nguyệt vội cúi đầu, không dám nghĩ tiếp.
Truyền dịch nhanh chóng xong, bụng của Kiều Nguyệt trở nên thoải mái, Giang Như Thu nhất quyết đưa cô về nhà, khiến cô không thể từ chối.
Tới trước cửa nhà Kiều Nguyệt, Giang Như Thu mới giả vờ tò mò hỏi: “Con gái các cậu thường chơi gì với nhau?”
Kiều Nguyệt hiếm khi chơi với mọi người, nhưng cô cũng có kinh nghiệm, Cô cẩn thận nghĩ một lúc: “Nói chuyện phiếm, học tập, đi dạo phố, còn có......thường sẽ cùng nhau đi vệ sinh, cậu hỏi những thứ này để làm gì?”
“Không có gì, chỉ là tò mò, ngoài trời lạnh lắm cậu mau vào đi.”
“Cậu cũng mau về nhà đi.” Kiều Nguyệt vẫy tay anh.
Giang Như Thu chưa rời đi, do dự một lát, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, nhưng lại bị màn đêm hoàn toàn bao phủ.
Anh nói: “Tôi cũng có thể.”
Kiều Nguyệt còn chưa vào nhà, đang đứng ở cửa nhà chào tạm biệt, thấy anh lẩm bẩm gì đó, cô hỏi: “Cậu nói gì?”
“Không có gì, tôi đi đây.”
Giang Như Thu xoay người, giẫm lên ánh trăng mờ ảo dưới cái nhìn của Kiều Nguyệt, hai tay đút vào túi quần, lòng bàn tay xoa một tấc ảnh, điều ước không được thực hiện, chỉ có thể mượn cách này để giải quyết.
Nửa đêm.
Giang Như Thu thoát khỏi tình yêu / vượt ra, thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy dáng vẻ của Kiều Nguyệt.
Anh lấy tấm ảnh đang đè dưới gối ra, ánh mắt dần chìm xuống.
Anh giống như kẻ biến thái, nói hai người là quan hệ bạn bè trong sáng, nhưng buổi tối lại chụp trộm ảnh rồi tùy ý làm bậy, nếu cô biết, cô sẽ chán ghét sao?
Chắc chắn, cô rất tốt đẹp và trong sáng.
Nhưng vậy thì sao? Anh sẽ không cho cô biết.
Anh yêu Kiều Nguyệt rất nhiều, khi cô xuất hiện có thể thu hút mọi sự chú ý của anh, và cơ thể và tâm trí của anh run rẩy vì cô, anh cũng kìm nén mọi nơi vì cô.
Ánh mắt của anh si mê, nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, niềm vui chớm nở trong lòng vì dư vị trong mơ, dần nguội lạnh trong đêm vắng......
Chỉ nhìn ảnh của cô thôi.
Không đủ, không đủ chút nào.
Dù có gọi cô vạn lần trong mộng, mở mắt ra vẫn thấy cô đơn.
Anh chợt nhớ tới lời Kiều Nguyệt đã nói, các cô gái sẽ cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đi dạo phố......
Anh cũng là bạn của cô, tại sao cô lại không bao giờ thân thiết với anh như vậy? Thay vào đó, cô luôn giữ khoảng cách, mỗi khi anh tỏ ra quan tâm một chút thì cô chỉ nói cảm ơn, muốn phủi sạch quan hệ với anh sao? Muốn thoát khỏi anh?
Sao có thể! Điều đó là không thể!
Nghĩ lại rất khó chịu.
Trường trung học số tám đều sẽ tiến hành một kì kiểm tra vào mỗi tháng, Kiều Nguyệt đã tham gia một bài kiểm tra nhỏ đầu tiên khi cô chuyển tới trường trung học số tám, hôm nay là ngày có kết quả.
Vì không phải là một kỳ thi quy mô lớn mà chỉ là một đợt kiểm tra thí nghiệm cho học sinh nên bài thi sẽ được gửi trực tiếp cho học sinh, đồng thời cũng sẽ có bảng xếp hạng, tuy nhiên sẽ không được công bố, học sinh quan tâm tự mình đi hỏi.
Tâm trạng lo lắng của Kiều Nguyệt đã hoàn toàn chán nản khi cô nhìn thấy kết quả.
Cô đi hỏi về thứ hạng của giáo viên, cô đứng giữa lớp, không cao không thấp, nếu so với cả tuổi thì cô thậm chí còn không được xếp hạng.
Tưởng Giai Giai và Kiều Nguyệt vẫn rất hợp nhau, thấy cô ngồi ở chỗ của mình, cô ấy chạy tới hỏi: “Thế nào Kiều Nguyệt, tổng điểm của cậu là bao nhiêu? Có thể vượt qua Tống hoành không?”
Trong lớp gia cảnh của Tống hoành kém, thường ăn mặc rách rưới, có người nhìn thấy anh nhặt rác rồi cười nhạo sau lưng, nhưng học lực của cậu cũng không tệ, vẫn luôn là người đứng đầu lớp, chờ khi lớp 11 đổi là cậu ấy có thể chuyển đến lớp thực nghiệm.
Tưởng Giai Giai ghét cậu ấy nhất, không chỉ vì cậu học giỏi, mà còn vì cậu trông bẩn thỉu.
Kiều Nguyệt không biết suy nghĩ nhỏ của cô, chỉ lắc đầu: “
Không, kết quả của tôi không tốt.”
Cô muốn giấu bài thi, khi điểm số lộ ra, cô cảm thấy nóng ruột, nhưng Tưởng Giai Giai lại rất tò mò, nhưng cô cảm thấy mình làm chuyện bé xé ra to, hào phóng cho cô ấy xem.
“Cậu nhìn xem, rất kém.”
“Tại sao điểm thi của cậu lại thấp như vậy?!” Tưởng Giai Giai không giấu được vẻ ngạc nhiên, vội vàng nhận ra, cô ấy che miệng lại, “Rất xin lỗi, tớ không cố ý, thường ngày cậu đi học nghiêm túc, tan học cũng ở lại học, tớ còn tưởng rằng......”
Kiều Nguyệt không thèm để ý mà cười: “Không sao, tôi hơi ngốc.” Nhìn Tưởng Giai Giai rời đi, ngay sau đó cô thất vọng nằm trên bàn.
Cô rất cố gắng, cũng muốn đạt được kết quả tốt, nhưng cô không thể.
Dù có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được.
Dù có cố gắng đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật.
Lớp mười lăm vốn là một lớp kém, hầu hết mọi người đều không coi trọng kết quả, nhưng không biết tại sao, kết quả của Kiều Nguyệt đã lan rộng khắp lớp.
“Cô ấy, tôi nghe nói hồi nhỏ cô ấy bị sốt đốt hỏng não, nếu không thì cô ấy học suốt, vậy tại sao còn thi từ dưới đếm lên trong lớp chúng ta?”
“Đây không phải là ngốc thì là gì? Tôi chưa bao giờ thấy một người ngu ngốc như vậy.”:,,.
Tác giả có lời muốn nói:
Còn khoảng bốn, năm, sáu, bảy ngày nữa là bạn còn nhỏ. Những cô gái muốn nhìn thấy thực tế có thể vỗ về vài ngày rồi hãy xem, nhưng đừng quên tôi!