Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 27: Chương 27: Nhìn trộm (VI)




Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

"Nhóc mập *** tắm xong liền leo lên giường đi ngủ, còn đóng cửa thật chặt nữa chứ, sợ tôi ăn thịt nhóc hay gì!" Thẩm Phán tố cáo với Vãn Hồi Chu, tiểu tử thúi này còn giả bộ cô bé bé nhỏ trước mặt hắn, thật là không biết xấu hổ mà.

Bởi vì Giang Giang tương đối đặc biệt, ngủ trưa một giấc ngắn thì không sao, nhưng buổi tối ngủ say một thời gian dài nhất định sẽ biến đổi. Vãn Hồi Chu đã dặn dò buổi tối không thể cho những người khác thấy con ngủ, xem ra Giang Giang còn nhớ.

Giọng Vãn Hồi Chu không gợn sóng giải thích "Từ nhỏ của Giang Giang đã quen như vậy rồi."

Thẩm Phán đá đá chân, bây giờ có chút do dự rốt cuộc có nên nói cho Chu Chu biết kỳ thật cái gì hắn đều biết cả. Nhóc mập mập là tiểu tử thúi, nhóc thay đổi hình thái có liên quan đến hắn, cùng với thân phận của hắn, còn có biến đổi của Chu Chu.

"Chu Chu ơi."

Vãn Hồi Chu nghe giọng điệu Thẩm Phán mới vừa rồi còn thoải mái trở nên có chút chần chừ, liền nhìn sang "Sao thế?"

"Có phải anh không thích một tên quỷ đúng không?" Thẩm Phán bị nhìn nhỏ giọng hỏi, bổ sung ý chính "Quỷ nam." Bây giờ mới phát hiện giải thích thân phận của hắn có chút phức tạp, nhưng mà bản chất cũng không khác biệt lắm.

Trái tim của Vãn Hồi Chu đập loạn xạ, nghĩ đến sự đặc biệt của Giang Giang, còn có chết rồi sống lại của anh, thực sự mà nói có lẽ không phải do vụ đánh bom kia gây ra, mà là đêm đó--

Ánh mắt dò xét nhìn về phía Thẩm Phán.

Thẩm Phán bị nhìn có chút chột dạ, cười khan "Buổi tối có xem phim với nhóc mập, ha ha trong phim có một người ngoài hành tinh yêu con người, tôi tò mò nhiều một chút ấy mà."

Không biết giải thích như thế nào. Thẩm Phán có chút ảo não, sợ nói ra Vãn Hồi Chu sẽ tức giận, bởi vì tất cả những thứ này đều là do hắn mang tới.

Trong lòng Vãn Hồi Chu nghi ngờ nhưng không có hỏi nhiều.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vãn Giang Giang mở cửa, để tóc dài mang dép hoạt hình lạch bạch lạch bạch chạy vào phòng khách. Vãn Hồi Chu đang rửa mặt, nghe tiếng chạy nhanh cũng biết Giang Giang đã dậy, còn chưa thấy bóng dáng đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Giang Giang trong phòng khách.

"Chú ơi mau rời giường nào!"

Thẩm Phán nằm hình chữ X trên ghế sopha, nghe thấy âm thanh cũng không mở mắt, qua loa lấy lệ ờ một tiếng. Giang Giang mặc kệ, thân hình nhỏ bé giống như parabol nhào lên trên người Thẩm Phán, lắc lư hai cái chân trắng nõn, dép trên chân một bên rơi ra, một cái khác vẫn còn trên chân, vui vẻ lắc lắc "Chú! Dậy đi dậy đi, chú nói muốn dẫn con đi chơi mà!"

"Con không đi trường mẫu giáo à?" Thẩm Phán mở mắt ra, cong cánh tay dài, bắt lấy bàn chân đang làm loạn của Giang Giang.

"Dạ?" Vãn Giang Giang sững sờ, nụ cười mới vừa rồi còn hưng phấn sung sướng, bày ra một nụ cười hoàn mỹ cho Thẩm Phán từ từ biến mất thành dáng vẻ thương tâm muốn chết. Thẩm Phán lúc này vui vẻ, cũng không ngủ nữa, tràn đầy khí lực nói: "Đến đây đến đây, mau đi rửa mặt, một hồi còn phải đi học nữa. Hôm nay chú thắt tóc cho con ha."

Giang Giang mặt đầy buồn bực ủ rũ ngồi trên người Thẩm Phán, một tay ôm má "Con muốn yên lặng một chút, chú đừng quấy rầy con."

Thẩm Phán cười ha ha, thuận tay nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Giang Giang một cái, vô cùng vui vẻ mang dép hoạt hình cỡ lớn lộp cộp đi vào nhà vệ sinh tìm Chu Chu.

"Chu Chu, anh đang đi vệ sinh sao?"

"Tôi làm xong rồi."

Trên mặt Thẩm Phán hiện lên vẻ tiếc nuối, có chút giống với Giang Giang đang buồn bực ở bên ngoài mà chính cậu cũng không biết. Cậu rửa sạch tay, mở kem dưỡng da mua về đổ vào lòng bàn tay, động tác quá nhanh, Vãn Hồi Chu quay má đi né liền bị Thẩm Phán giữ lại. Thẩm Phán giả vờ như không có chuyện gì, nói một cách tự nhiên: "Tốt cho da."

"Tôi không cần những thứ này." Vãn Hồi Chu có chút không quen, cảm thấy hai người quá thân thiết.

Thẩm Phán đã thu tay về, chỉ vào gò má mình, tỏ ý trên mặt Vãn Hồi Chu còn chưa được lau đều. Vãn Hồi Chu đột nhiên cảm thấy không gian trong phòng tắm quá nhỏ hẹp, anh cơ hồ dán vào lồng ngực Thẩm Phán, có chút khó chịu liền nhanh chóng nói "Biết rồi, cậu dùng đi."

Chờ Vãn Hồi Chu đi ra ngoài, Thẩm Phán đóng cửa phòng tắm, khuôn mặt trẻ tuổi đều là vẻ cười thích chí, động lực mỗi ngày dậy sớm là cùng Chu Chu dùng chung một gian phòng tắm đó.

Nhưng mà không thể cùng nhau tắm rửa, đỡ chim gì đó.

Trên mặt Thẩm Phán cười hiện vẻ tiếc nuối.

Trong phòng khách Giang Giang buồn buồn không vui ngồi trên ghế sopha, Vãn Hồi Chu thấy có chút áy náy, gần đây quá bận rộn, rất lâu rồi anh không có làm bạn với Giang Giang.

"Con muốn ăn sáng món gì?" Vãn Hồi Chu cúi người ôm lấy thân hình bé nhỏ của con trai.

Vãn Giang Giang ngẩng đầu, cằm thật nhỏ, sau đó phồng hai má, giọng nói mềm nhũn mang theo mùi sữa nói "Baba, con muốn ăn bánh bao, bánh nhân thịt nữa!"

"Được." Vãn Hồi Chu sờ lên má phúng phính của con trai "Nhưng bánh nhân thịt chia đôi cho ba."

Giang Giang không thích thức ăn của trường mẫu giáo, thích ăn sáng với baba vào buổi sáng, nhưng đến trường mẫu giáo cũng sẽ còn uống một ít sữa bò ăn một cái bánh mì nhỏ to bằng lòng bàn tay. Lúc đầu cô Lâm cảm thấy Giang Giang kén ăn, ăn quá ít, có gọi điện nói chuyện này với Vãn Hồi Chu. Vãn Hồi Chu lúc này mới biết buổi sáng Giang Giang ăn sáng xong sẽ còn ăn thêm một chút nữa ở trường, vì vậy đồ ăn sáng không thể cho ăn quá nhiều dầu mỡ.

Hôm nay phá lệ dỗ con vậy.

"Baba, ba hôn hôn con thì con chia cho ba." Giang Giang lại vui vẻ, nghiêng gò má mềm mềm, lớn tiếng nói "Baba thích con nhất."

Thẩm phán đang đánh răng nghe thấy được tiếng khoe khoang của nhóc mập, giận đến mức muốn nuốt kem đánh răng.

Vãn Hồi Chu hôn con trai một cái, ôm Giang Giang đang vui vẻ đi thay quần áo. Thẩm Phán rửa mặt xong, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đắc ý của nhóc thúi, mùi bạc hà trong miệng trở nên chua lè, suy nghĩ một chút nói "Chu Chu anh mau thay quần áo đi, tôi giúp Giang Giang thu dọn cho."

"Được thôi." Vãn Hồi Chu nói.

Chờ Vãn Hồi Chu trở về phòng không còn thấy thấy bóng dáng đâu, Thẩm Phán lộ ra hàm răng trắng tinh với Giang Giang, vỗ đầu Giang Giang như vỗ đầu chó con "Tới đây, ngày hôm qua đã bàn là hôm nay chú sẽ chải đầu cho con."

Khuôn mặt căng thẳng của Giang Giang đều tỏ ra cảnh giác, che đầu "Không cần âu."

"Đừng ngại mà." Thẩm Phán ha ha cười, túm Giang Giang như bắt gà con, bóp gò má đầy thịt của Giang Giang một cái, tên nhóc thúi mi lại ăn đậu hủ của Chu Chu! Ba lần tiếp theo cố gắng chia hai bên buộc cho Giang Giang búi củ tỏi đạo sĩ, bởi vì lần thứ nhất chải đầu lộn xộn không khác cái ổ gà cho lắm.

Vốn là Giang Giang được baba dỗ cho vui vẻ, nhìn mình trong gương oà một tiếng.

"Thật là xấu!" Khóc lóc uỷ khuất vô cùng.

Thẩm Phán lúng túng tay chân, ngoài miệng nói "Sao hôm nay con hẹp hòi thế, cùng lắm buộc lại cho con lần nữa là được mà."

Hai mắt Giang Giang rưng rưng, uỷ khuất nước mắt rơi lộp bộp, Thẩm Phán rút khăn giấy lau, lúng túng xõa tóc ra buộc củ tỏi, vừa nói "Không khóc, buổi chiều con tan học thì mang con đi chơi trò chơi."

"Thật hông?" Giang Giang nhỏ giọng còn mang chút uỷ khuất, nhưng mà nước mắt đã ngừng ngay lập tức.

Tay đang nắm tóc của Thẩm Phán dừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Giang Giang "Nhóc mập nhà mi có phải đang diễn xuất lừa gạt chú không?"

Giang Giang hơi nâng cằm lên hừ một tiếng, hai mắt đẫm lệ, nhưng cả khuôn mặt đều vui vẻ nói: "Chú à, chú phải chải đầu cho thật tốt đó, nếu không con sẽ nói với ba cháu là chú vừa bắt nạt con đó, con cũng khóc rồi."

Thẩm Phán:.....

"Nhóc mập nhà con có phải thiếu đánh không hả?" Thẩm Phán quyết định làm cái đầu củ tỏi này cho thật xấu.

"Dù sao chú cũng đã đáp ứng rồi, chú chải đầu nhanh lên đi, baba bảo hôm nay có thể ăn bánh bao với bánh nhân thịt đó." Giang Giang xoè tay bắt đầu đếm "Tan học còn có thể đi chơi, vui quá đi~."

Thẩm Phán cảm thấy mình đang bị lừa.

Sau khi đi ra ngoài, Vãn Giang Giang đã kẹp tóc trên đầu, vừa đi vừa chạy nhảy vui vẻ, bởi vì lượng lớn tóc + liên quan đến tay tàn của Thẩm Phán, búi củ tỏi không nghe lời lắm, còn có vài sợi tóc dài lưa thưa rớt ở hai bên, cái cục tóc trên đầu cũng theo đó mà lắc lư.

Thẩm Phán ở phía sau cười, trong đầu nghĩ muốn đấu với hắn sao!

"Giang Giang hôm nay xinh quá nha." Bà chủ bán bánh bao mỗi ngày đều khen một cái.

Vãn Giang Giang càng vui vẻ hơn, chỉ vào búi tóc của mình, lanh lảnh nói "Chú giúp con chải đó ạ."

Bà chủ liếc nhìn chú Giang Giang lãnh khốc trẻ tuổi ở phía sau, trong đầu nghĩ đàn ông năm nay nhìn lạnh lùng thật ra đều ở nhà đều ở nhà với con cái nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, không phải là không có người đàn ông tốt, nhưng tất cả đều là nhà của người khác.

"Không nghĩ tới kỹ thuật của Thẩm tiên sinh tốt như vậy." Bà chủ tán dương một câu.

Thẩm Phán không biết xấu hổ nhận lời ca ngợi, quên mất lúc vừa rồi chải đầu cho Giang Giang cố ý làm loạn làm hỏng làm xấu vô cùng.

Đến lúc ăn sáng chia bánh nhân thịt.

Giang Giang lau sạch tay, trước tiên chia cho ba một nửa, Thẩm Phán ở bên cạnh hừ một tiếng, Giang Giang cầm trong tay nửa miếng bánh nhân thịt, nhíu mày suy nghĩ mấy giây, cuối cùng vẫn bẻ cho Thẩm Phán một nửa nói "Đừng hừ nha, chú không đáng yêu đâu." Bỏ vào trong chén của Thẩm Phán.

"Đừng có nói nhảm." Thẩm Phán vỗ vỗ đầu Giang Giang "Ông cụ non nói bậy nói bạ, không có khiếu thẩm mỹ, đáng lo à!"

Giang Giang bĩu môi, cầm mẩu bánh nhân thịt nhỏ lên vui vẻ gặm. Bánh nhân thịt giòn rụm dễ rơi mảnh vụn, Giang Giang không nỡ bỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như chui vào trong chén.

Vãn Hồi Chu thấy vậy, đưa phần bánh trong tay mình chưa ăn đưa qua cho Giang Giang, trong lòng Giang Giang vui như nhặt được bảo bối vậy.

Thẩm Phán liền không vui nữa, nghiêng người nói "Chu Chu ơi tôi cũng không đủ."

Bánh trong tay Vãn Hồi Chu không còn nhiều, một bên bị anh cắn rồi, sống chung trong khoảng thời gian này biết Thẩm Phán thích sạch sẽ, có chút tính sạch sẽ nhỏ, nên anh nói "Tôi kêu cho cậu một phần khác." Còn chưa kịp mở miệng nói với ông chủ tiệm, Thẩm Phán đã chồm tới cắn một miếng bên cạnh chỗ Vãn Hồi Chu đã cắn, như thể cậu ăn một ít thịt Đường Tăng, bắt đầu mở miệng văn vở làm màu "Ăn siêu cấp ngon nha."

Giang Giang gật đầu, như con sóc nhỏ gặm bánh "Thật ngon~."

Vãn Hồi Chu cầm miếng bánh nhỏ trong tay, đầu ngón tay có chút nóng lên.

"Chu Chu mau ăn đi." Thẩm Phán vẫn mang vẻ mặt không biết xấu hổ không biết đã xảy ra chuyện gì "Thịt giòn cũng ngon, nhưng để nguội sẽ không ngon nữa."

"Đúng đó baba." Giang Giang từ trong chén ngẩng đầu lên nhìn ba.

Vãn Hồi Chu cắn một miếng bánh trong tay, từ từ nhai, nhấp một ngụm sữa đậu nành, thần sắc hờ hững nói "Ăn đi."

Vẻ mặt của Thẩm Phán lúc này giống như một cái rắm cầu vồng bay lên trên bầu trời.

Một buổi ăn sáng, Thẩm Phán với Giang Giang đều vui vẻ.

"Bái bai baba, bái bai chú." Giang Giang đeo một cái cặp nhỏ đi vào trường mẫu giáo, vui vẻ vẫy tay, búi tóc nhỏ trên đầu cũng vui vẻ.

"Bái bai."

Thẩm Phán dọc theo đường làm bạn với Vãn Hồi Chu đến cục cảnh sát, như thể con đường này mới dẫn đến nơi làm việc của cậu vậy.

"Công ty mới của cậu thế nào rồi?" Vãn Hồi Chu mở miệng hỏi.

Thẩm Phán sững sờ, không nghĩ tới Chu Chu sẽ tò mò công việc của hắn, vui vẻ nói "Có nhà phát đã tài trợ một căn biệt thự, gần ngọn núi kia, tên gì mà thị trấn Úy Lam, Chu Chu anh có thể tới đó chơi một chút, chờ khi nào anh rảnh rỗi không bận vụ án, chúng ta mang nhóc mập đi leo núi, núi bên đó khá đẹp, nước non cũng tốt."

Nếu Phương tình trợ lý của Thẩm Phán ở đây nhất định sẽ mở rộng tầm mắt, lúc ấy vừa mới chuyển tới còn ghét bỏ không phải sao, nói hai cái đồ chơi phía sau tiểu khu này giống như túi mộ cũng dám gọi là núi? Đủ loại chê bai.

Bây giờ Thẩm Phán giống như mất trí nhớ việc ban đầu cậu đủ cái loại dizz hai ngọn núi kia, bắt đầu thổi phồng "Tiểu khu còn có một sân chơi, nhóc mập mập nhất định sẽ thích, còn có hội quán suối nước nóng cách đó không xa, leo núi mệt thì có thể qua ngâm, buổi tối chúng ta có thể nằm trên giường ngắm trời sao, bữa ăn dưỡng sinh trong tiểu khu nhất định sẽ hợp khẩu vị của anh...."

Đến cổng cục cảnh sát, Thẩm Phán càng nói càng cảm thấy thật, trước đây nói các loại bới móc hiện tại đều là ưu điểm, sau đó không ý thức đi theo Vãn Hồi Chu vào cục, càng nói càng hăng say.

Vãn Hồi Chu thấy đồng nghiệp đi ngang qua cổng nhìn bọn họ, không thể làm gì khác hơn là dừng bước, quay lại nhìn Thẩm Phán.

Âm thanh lải nhải của Thẩm Phán ngừng lại, biến thành thấp thỏm không yên. Vãn Hồi Chu gật đầu "Chờ vụ án này xử lý xong, cậu đi làm trên đường nhớ chú ý an toàn."

"Vậy thì nói xong rồi Chu Chu." Thẩm Phán lại bắt đầu tung bay.

Cảm thấy thời tiết hôm nay thật là con mẹ nó đẹp quá.

Mọi người trong văn phòng đều đến sớm, giờ đã quen với nhịp sống của đội trưởng mới đến lúc xử lý vụ án. Từ lúc mệt mỏi ban đầu, một số người đã thầm móc mỉa than phiền, sau khi vụ án Hoàng Giai Giai được giải quyết, được các phương tiện truyền thông và lãnh đạo trong cục khen ngợi, quan trọng nhất là sự cảm kích của gia đình nạn nhân, cha mẹ của Hoàng Giai Giai.

Nỗi đau khi mất con gái yêu khiến hai vợ chồng tiều tuỵ già đi rất nhiều, nhưng mọi người sẽ không quên niềm hy vọng ánh lên trong mắt họ. Vụ án được phá, bắt được hung thủ, linh hồn người bị hại được an ủi, gia đình người bị hại theo thời gian sẽ từ từ buông xuống, có thể lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, mà không phải đắm chìm trong thống khổ hành hạ bản thân không cách nào bước tiếp về phía trước.

Dương Quốc Dân chết, hả hê lòng người.

Cả đội bây giờ đối với Vãn Hồi Chu đội trưởng Vãn bội phục tin cậy chưa từng có, cảm thấy bây giờ bận rộn thật tốt, cuộc sống trôi qua phong phú có ý nghĩa, như thể mình trẻ ra rất nhiều. Đặc biệt là đội trưởng Vãn vung tay rất hào phóng cũng rất quan tâm đến bọn họ, không giống lão Tằng chỉ biết mở miệng lên giọng!

"Thưa đội trưởng, tối hôm qua tôi suy nghĩ một chút, có một chút to gan." Ngô Cường kích động gọi Vãn đội, giống như đang giơ tay phát biểu trong lớp.

Vãn Hồi Chu gật đầu "Cậu nói đi."

Ngô Cường đi đến bảng trắng dùng bút chỉ vào【 500 nghìn 】nói "Cái số tiền này có phải rất quen thuộc không, tối hôm qua tôi suy nghĩ chỗ Dương Quốc Dân cũng có 500 nghìn, Ngô Phong vô duyên vô cớ tự dưng có được số tiền này, đội trưởng, anh nói xem hai vụ án này có thể dính líu gì với nhau không?"

"Thật trùng hợp." Vãn Hồi Chu mở miệng "Mối quan hệ cá nhân của Ngô Phong nhìn có vẻ phức tạp thật ra thì rất đơn giản, cha mẹ ly dị mỗi người có gia đình mới, Ngô Phong đến thành phố đi làm, biên bản có thể tra được, hắn và Dương Quốc Dân không có cùng tuổi tác hay xuất thân, còn có tôi đã đối mặt với nghi phạm giết chết Dương Quốc Dân ở bệnh viện, đối phương không phải Ngô Phong."

Ngô Phong là điển hình không học vấn không nghề nghiệp trong xã hội hỗn loạn, từ thân hình đến tài liệu thu được thể hiện, Ngô Phong chưa từng học qua đấm bốc và các kỹ năng khác, đánh nhau đánh lộn cũng là qua loa không có trình tự. Dương Quốc Dân không giống vậy, thời đại quá lâu, cộng thêm Dương Quốc Dân rất biết che dấu thân phận, rất nhiều thông tin tài liệu không tìm được đầy đủ.

"Tôi còn tưởng rằng mình đã có chút manh mối, xem ra não của tôi quá lớn rồi."Ngô Cường xấu hổ.

Vãn Hồi Chu liền nói "Thời điểm phá án có ý tưởng là rất tốt, to gan suy đoán cẩn thận chứng thực." Nhìn một vòng không tìm được Điền Quân, không thể như vậy liền hỏi "Điền Quân đâu?"

"Ngày hôm qua nhóc Quân với đội sát vách đến sòng bạc, buổi sáng lại đến trung tâm massage Đại Phú Quý, sợ Vương Bưu bỏ chạy." Ngô Cường giải thích.

Dựa theo lời khai của lão Hắc Lâm Huy, sòng bạc là hoạt động phi pháp, thường mở cửa vào buổi tối buổi sáng đóng cửa. Ông chủ sòng bạc tên Vương Bưu, chủ yếu là sau nửa đêm mới đến, nán lại không lâu, nhìn một vòng liền đi, cũng không biết ngày nào đi ngày nào không đi, nhưng mà thường xuyên giết thời gian ở trung tâm massage Đại Phú Quý.

Đội cách vách là đội phòng chống tệ nạn xã hội, tập trung vào quân cờ bạc đồi truỵ mại dâm. Vãn Hồi Chu không ngờ Điền Quân không nghỉ đêm để chạy theo một chuyến.

Mọi người giải tán, Ngô Cường cũng gấp rút gắn tên lửa đuổi theo hướng đi của hắn. Đến khoảng chín giờ, Điền Quân trở lại đội với ông chủ sòng bạc Vương Bưu.

Phòng thẩm vấn.

Vương Bưu bốn mươi tám tuổi, cao lớn vạm vỡ khá giống Lâm Bưu*, dáng vẻ hung dữ, ngồi trên ghế không được mấy phút thì không thể ngồi yên. Vãn Hồi Chu ở phòng bên cạnh, xuyên qua kính về Vương Bưu vò đầu bứt tai hết nhìn đông lại nhìn tây, nói "Vương Bưu nghiện thuốc lá rất nặng, ghi chép lời khai xong cho đi làm xét nghiệm nước tiểu."

Lâm Bưu (林彪, bính âm: Lín Biāo; Wade-Giles: Lin Piao; tên khai sinh: 林育蓉 Lâm Dục Dung; 1907-1971) là một nhà hoạt động chính trị và quân sự Trung Quốc, Nguyên soái Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Phó Chủ tịch Đảng Cộng sản, Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Quốc phòng.

Vãn Hồi Chu nghi ngờ Vương Bưu chơi ma tuý.

Điền Quân gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài, đi theo Hà Hiểu Phong đến thẩm vấn Vương Bưu.

Vương Bưu thấy cảnh sát đi vào không có thờ ơ hắn, trước tiên mở miệng nói "Cho hút điếu thuốc được không? Bị nghiện hút."

"Anh phải thành thật phối hợp."

"Tất nhiên tất nhiên."

Điền Quân cho Hà Hiểu Phong một ánh mắt, Hà Hiểu Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc bỏ lên bàn, Vương Bưu cảm kích cười cười vội vàng rút ra một điếu, nhưng hắn không có lửa. Vốn là đi tắm, quần áo đều bỏ trong tủ, hắn bị bắt tại trận, mặc quần áo đều có cảnh sát dòm ngó, cũng không biết sân chơi có bị phát hiện không.

Vương Bưu bây giờ cũng không biết ổ phi pháp đã bị càn quét. Tối hôm qua đánh úp bất ngờ, hành động rất nhanh, kế hoạch được giữ bí mật, tất cả mọi người trong sòng bạc trực tiếp bị đè lại khống chế đưa về cục tạm giam, thiết bị liên lạc bị tịch thu, Vương Bưu lúc đó đang ở trong phòng xông hơi, căn bản là không biết.

"Lửa, cảnh sát cho xin miếng miếng lửa đi." Vương Bưu kẹp điếu thuốc.

Điền Quân lấy bật lửa đặt lên bàn nhưng lấy tay đè lại "Lấy khẩu cung xong đã."

Vương Bưu không còn cách nào khác, đành đặt điếu thuốc chưa châm dưới lỗ mũi hít một hơi, như thể giải tỏa cơn nghiện, nói "Hỏi đi."

"Hơn một tháng trước có phải Ngô Phong thua 500 nghìn ở chỗ anh không? Anh có biết số tiền đó từ đâu ra không?"

Vương Bưu ngửi điếu thuốc cười ha ha "Anh nói gì vậy anh cảnh sát, tôi chỉ thích tắm thôi, Ngô Phong là ai tôi đâu biết? Cái gì mà sòng bạc, tôi không biết." Còn chưa nói hết Điền Quân đập bàn cái rầm, bật lửa trên bàn phát ra tiếng vang, Vương Bưu có chút mê mang, Điền Quân nhìn vào mắt Vương Bưu nói "Có cần tôi dẫn anh đi xem đám huynh đệ kia của anh không? Ngay tại trong cục đây."

"Gì, cái gì cơ, tôi không biết cảnh sát mấy anh nói cái gì." Trán Vương Bưu toát mồ hôi, nhạy cảm cắn chặt miệng, chỉ sợ cảnh sát lừa mình. Hà Hiểu Phong trực tiếp bật TV trong phòng lên, đoạn băng ghi hình là sòng bạc, bên trong là cảnh Vương Bưu đang tuần tra.

Vì sòng bạc rất lớn, có những kẻ tán gia bại sản, hay là đánh cuộc đến đỏ mắt rồi sẽ gây chuyện hoặc gian lận, Vương Bưu bèn lắp mấy cái máy quay theo dõi, nhưng video sẽ bị huỷ sau 3 ngày. Vừa hay hôm trước Vương Bưu ra ngoài nên video theo dõi vẫn còn.

Vương Bưu nhìn một cái, mồ hôi trên trán chảy xuống, cũng không dám mạnh miệng nữa.

Đã cạy ra lỗ hổng thì rất dễ dàng đặt câu hỏi.

Đại khái khoảng chừng bốn mươi ngày trước Ngô Phong đến chỗ của Vương Bưu đánh bài. Lâm Huy giới thiệu qua chơi, khi đó Ngô Phong mới được một khoản, giống như Lâm Huy nói mặt vênh váo hết cả lên, Vương Bưu thích nhất là loại đồ ngu này, hai người bàn bạc bố trí một cái bẫy, dẫn Ngô Phong nhảy xuống.

"......Một tên SB*, lúc mới bắt đầu rất cứng miệng, nửa điểm không lọt tại sao lại có tiền, tôi nhìn một phát cũng biết tiền này cũng không phải chính quy mà có, cơ mà nghề của chúng tôi mà nói, chỉ cần kiếm được tiền là được, quản mẹ nó chính hay tà, tiền cũng không cắn tay." Vương Bưu thuận theo mà nói, lời cũng nhiều, thấy cảnh sát không kêu ngừng cứ tiếp tục nói "Trước hết cứ để hắn thắng ba bốn vạn, tiền ở đó cũng không có trôi đi đâu được, loại người như vậy tôi thấy nhiều rồi, ở trên bàn đã đỏ mắt, hỏi gì cũng sẽ nói, hớ miệng nói là một người phụ nữ cho hắn, hỏi lại thì không nói."

*SB có nghĩa là "ngu ngốc" (sb = 傻屄, 傻 đọc là sọa, nghĩa là ngu xuẩn).

"Con đàn bà nào mắt mù lại cho Ngô Phong 500 nghìn? Trai tráng như Ngô Phong, có phải chim lớn đại bàng nên sống tốt ha?" Vương Bưu khà khà cười bắt đầu nói lời thô tục.

Điền Quân nghĩ đến điều Vãn đội mới nói, nhìn Vương Bưu hưng phấn dâng cao mặt mày đỏ ửng, sợ là cơn nghiện ma tuý sắp bùng phát. Anh đưa bật lửa cho Vương Bưu "Hút đi."

Vương Bưu vội vàng châm thuốc, khói thuốc trắng chậm rãi bay lên. Hung hăng hít một hơi dài, lúc này mới nói tiếp "Sau đó thì thua sạch, Ngô Phong quay qua hỏi mượn tiền lão Hắc xong tiếp tục qua chỗ tôi chơi tiếp, tôi liền hỏi sao mày không mượn anh em chơi thân? Không phải có phú bà sao, muốn gì cho đó, làm sao rạch ròi được? Ngô Phong nói sớm muộn gì con điếm thúi kia sẽ ngoan ngoãn đưa tiền tới, trong tay hắn có bằng chứng. Tôi tò mò muốn hỏi bằng chứng gì, có phải là hình khiêu dâm hay không ha ha ha, tên SB này ngay lập tức trở mặt, đáng đời thua sạch!"

.....

Thẩm vấn kết thúc, đội Phòng chống ma túy đến đưa Vương Bưu đi xét nghiệm nước tiểu.

"Đội trưởng, lời khai của Vương Bưu và Lâm Huy có thể khớp. Lần đầu tiên Ngô Phong đánh bạc trong tay có 500 nghìn, là chuyện cách đây 40 ngày. Thua hỏi mượn tiền Lâm huy lần đầu tiên 100 nghìn, khoảng một tuần sau lần mượn đầu tiên đã trả hết nợ trước thời hạn. Lần mượn tiền thứ hai nhưng chậm hai tuần lễ, Lâm Huy đến đòi, hai người cãi vã, Lâm Huy thả cho Ngô Phong thêm mười ngày nữa, đến hạn trả nợ không bao lâu thì Ngô Phong chết." Điền Quân phân tích "Tôi cảm thấy cái chết của Ngô Phong có liên quan đến người phụ nữ cho hắn 500 nghìn."

Vãn Hồi Chu tỏ ý Điền Quân nói tiếp.

"Đoán là Ngô Phong làm cái gì đó thay cho người phụ nữ kia, người phụ nữ trả tiền cho Ngô Phong. Ngô Phong đánh bài thua tiền, sau đó tống tiền người phụ nữ, bởi vì có bằng chứng nên lần thứ hai người phụ nữ trả tiền, đó chính là lần đầu tiên Ngô Phong mượn tiền rất nhanh có thể trả lại, Ngô Phong tiếp tục tống tiền lần thứ ba, người phụ nữ có thể không muốn đưa cho nên kéo dài hay tuần lễ, lúc này Ngô Phong bị Lâm Huy đến tận cửa đòi nợ, cuối cùng hỏi phụ nữ đòi tiền---" Điền Quân chỉnh lý đầu mối của mình "Đội trưởng, cô gái này có thể là hung thủ sát hại Ngô Phong."

Vãn Hồi Chu gật đầu "Còn nhớ trong cơ thể Ngô Phong có thuốc ngủ không? Sức lực hung thủ không mạnh bằng Ngô Phong nên đánh thuốc ngủ Ngô Phong, lúc động thủ có thể ý thức của Ngô Phong còn thanh tỉnh nên đã giãy giụa phản kháng."

Trên vách tường ở hiện trường có vết máu bắn, máu bắn tung toé, nhưng tình hình lúc đó của Ngô Phong thì hắn không phải đối thủ của hung thủ.

"Vâng, như vậy cũng có lý." Điền Quân đáp.

Lúc này Ngô Cường trở về "Đội trưởng có tin tốt."

"Tin gì? Cường ca anh biết hung thủ là ai à?" Mai Lỵ hỏi.

"Là tóc giả của phụ nữ." Ngô Cường trước tiên uống một ngụm, dưới mắt Vãn đội cũng không dám khoe khoang bắt mọi người đoán, nói thẳng "Tên ăn trộm tìm được, lúc trộm ở căn hộ 704, đúng lúc là ngày đó xảy ra vụ án. Tên trộm là nhân viên bảo vệ mới được tuyển, hàng ngày đi tuần xem xét biết nhà 704 với nhà 605 trong khoảng thời gian này không có ai ở nhà, vừa lúc đang thiếu tiền xài nên liền nảy ý định."

"Tên trộm đầu tiên trộm căn 605 cặp vợ chồng đi trăng mật vào thứ năm, lần đầu tiên phạm pháp không bị phát hiện, lá gan lớn hơn theo dõi 704. Vào khoảng một giờ sáng ngày thứ Sáu, tên trộm trèo lên bằng giàn ống nước ngoài ban công, theo lời kể của anh ta, lúc đó rèm cửa trong phòng khách của phòng 604 của Ngô Huy đã được kéo ra, chỉ có một khe hở, bên trong có hai bóng người đang nói chuyện, anh ta không nghe thấy liền vội vàng leo lên, trên lầu đang lục soát đồ vật thì nghe thấy dưới lầu có tiếng đập rầm phịch loảng xoảng, còn có tiếng đàn ông chửi mắng, cái gì mà đồ gái điếm, ngay sau đó không còn tiếng động nào. Anh ta lấy trộm đồ xong thì khoảng 2 giờ 20, lúc từ ban công trở về túi sơ ý quẹt làm ngã chậu cây, để lại dấu giày."

Ngô Cường nói một hơi khô miệng, lại uống một ngụm mới nói tiếp "Tên trộm leo xuống lầu dưới, tò mò vừa rồi còn mới chửi sao không còn âm thanh nào, liền trốn ở ban công len lén nhìn, vừa nhìn liền thấy người phụ nữ khom người nhặt tóc giả ở dưới đất đội lên đầu, vội vội vàng vàng xách một cái túi da màu đen bỏ đi."

Thật ra ăn trộm nghĩ rằng hai vợ chồng đang cãi nhau, rất nhanh có thể cùng nhau phập phập phập, liền muốn lén lút không liêm sỉ nhìn một chút.

Lúc người phụ nữ đã tắt đèn, trong phòng tối đen, ăn trộm chỉ thấy trong phòng khách có người nằm im không nhúc nhích, sau đó hoảng sợ bỏ chạy, cũng không dám báo án sợ tra ra được hắn."

Thời gian chết của Ngô Phong là từ một giờ sáng đến ba giờ sáng, thời gian trùng khớp, sợi tóc giả trên người anh ta hẳn là lúc hung thủ đang tranh chấp với Ngô Phong bị giật rơi ra.

"Dẫn người đến bộ phận kỹ thuật để ghép lại hình ảnh của nghi phạm." Vãn Hồi Chu phân phó.

Ngô Cường: "Kaka, lần này tôi điều tra quá suôn sẻ."

- ---------------------

Xin lỗi mng nha, tô ăn chơi sinh nhật hơi lâu ạ =~= anh em lên wp ủng hộ bé dới nha iu iu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.