Trương Mẫn An quỳ gối trên sàn nhà. Hai cái xúc tu nhọn lặng lẽ đệm ở phía dưới đầu gối của cô.
Bé yêu là một con người yếu ớt.
Nếu như bị thương thì làm sao bây giờ.
Trương Mẫn An đem vật nam tính bạch tuộc tiên sinh biến thành ngậm vào.
Hình dáng vật kia của con người so với xúc tu nhọn càng thêm khó mà hầu hạ. Bình thường thích ngậm lấy xúc tu nhọn liếm láp Trương Mẫn An không biết phải làm sao dừng một hồi lâu, mới thử động động đầu lưỡi.
Còn xúc tu quấn ở trên lưng cô lại run rẩy.
Vật này không giống với của con người.
Xúc tu của bạch tuộc tiên sinh khi giao phối mỗi lúc lại đổi một chỗ sờ mó khiến dây thần kinh của Trương Mẫn An trở nên tương đối mẫn cảm.
Từng tấc da thịt biến hóa đều có thể cảm nhận được sự nóng ướt do đầu lưỡi an ủi, dễ dàng vén lên ham muốn của nó.
“Muốn đem bé yêu quấn lên.”
“Muốn đem xúc tu cắm vào tiểu huyệt của bé yêu.”
Bạch tuộc tìm cách để toàn thân Trương Mẫn An khô nóng.
Ý nghĩ của bạch tuộc làm Trương Mẫn An quá xấu hổ không để ý, răng vô tình quét qua trên đầu vật nam tính.
Bạch tuộc cũng không đau. Nó khò khè mắng sờ sờ đầu Trương Mẫn An, nhẹ nhàng lấy ra khỏi miệng cô.
Lúc vật nam tính rút ra khỏi khoang miệng “Ba” một tiếng dính dính thấm ướt.
Ánh mắt bạch tuộc phát sáng.
Ngoài mong muốn của nó, nó cũng có thể cảm nhận rõ ràng là Trương Mẫn An đã động tình.
Điều này gần như khiến nó gần đến bờ vực của sự mất kiểm soát, hai phần dục vọng quấn quýt hoà trộn, khiến đầu nó mất đi sự minh mẫn.
Bạch tuộc tiên sinh phát ra âm thanh trầm thấp khò khè. Giống như là đang yêu cầu.
Trương Mẫn An hít hít cái mũi.
Có thể có thể.
Cái gì cũng có thể.
Muốn cùng tiên sinh giao phối.
Quá mức xấu hổ nói không nên lời.
Nhưng trong đầu đã không có một chút xíu ý tứ phản kháng.
Hận không thể xin tiên sinh đừng tiếp tục câu dẫn mình.
Tiếng kêu vừa nãy kia... Rõ ràng là đầy ắp dục vọng nồng nặc.
///
Bạch tuộc: Thích. Thích. Thích.
----
Bầu trời buổi tối hôm nay không có sao, hãy tặng tôi ngôi sao để bầu trời trở nên sinh đẹp nhé!
<(-”-)