Sau Khi Bị Bạch Tuộc Tiên Sinh Mang Đi

Chương 23: Chương 23: Sứa




Bạch tuộc tiên sinh hôm nay muốn xuống nước.

Nó tìm thấy biện pháp mới để Trương Mẫn An có thể đi theo mình -- nó phun ra một quả bong bóng.

Trương Mẫn An mở rộng tầm mắt.”Anh còn có thể học kỹ năng mới sao mà lợi hại như vậy!”

Bạch tuộc tiên sinh ngẩn người.

Nó có lẽ không cảm thấy cái này có cái gì lợi hại, nhưng được Trương Mẫn An khen ngợi vẫn khiến nó rất là vui vẻ. Nó phát ra âm thanh ùng ục trầm thấp, đem Trương Mẫn An đẩy vào bên trong bong bóng.

Bởi vì bạch tuộc tiên sinh cũng sẽ không đặt tên cho đồ vật của mình, Trương Mẫn An dứt khoát nói lung tung một hồi.

Nghiên cứu viên cũng sẽ không đặt tên, chỉ đánh số hiệu lên đồ vật của bạch tuộc tiên sinh.

Bạch tuộc tiên sinh nghĩ nghĩ.

Nếu như bọn họ thấy nó thì sẽ nói cho bọn họ là tốt rồi.

Không biết có phải hay không là do ăn nhiều quả cầu màu lam.

Ngay cả phần dưới cũng... ăn không ít.

Gần đây Trương Mẫn An càng ngày càng có thể “Nghe” hiểu bạch tuộc tiên sinh nói gì.

Cô giẫm chân lên bong bóng thần kỳ.

Bong bóng thế này chẳng phải rất dễ hỏng sao, chí ít cô đứng hoặc ngồi bên trong vẫn tạm ổn. Bạch tuộc tiên sinh nâng bong bóng thần kỳ lặn xuống nước, thỉnh thoảng sẽ đem giác hút dính vào bên trong bong bóng, như là động viên cũng giống như đang thổi phồng bong bóng lên.

Cũng không biết lặn xuống bao lâu, Trương Mẫn An ngoại trừ một chút không thoải mái ở bên ngoài ra, cũng không có cảm thấy quá nhiều áp lực do thay đổi môi trường -- Cái này có lẽ là một trong những thay đổi cộng sinh mà nghiên cứu viên nói.

Đáy biển rất tối.

Bạch tuộc tiên sinh hiện ra rất sáng.

Bình thường khi nó đi một mình sẽ không phát sáng, có thể là do nó lo lắng cho Trương Mẫn An sẽ sợ, mới khiến cho bản thân phát ra ánh sáng.

Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới thế giới dưới đáy biển -- dù sao phần lớn sinh vật ở đây thị giác đều đã bị thoái hoá*.

(*Thoái hoá là tình trạng bệnh lý làm cho tế bào có sự thay đổi về cấu trúc và chức năng. Tổn thương chủ yếu ở bào tương của tế bào. Những tổn thương này có thể hồi phục được khi các kích thích bệnh lý giảm hoặc mất đi.Vinmec)

Trương Mẫn An nhờ vào ánh sáng trên người bạch tuộc tiên sinh đánh giá hoàn cảnh xung quanh bọn họ*.

(*Định để là hai người nhưng BT 0 phải người.)

Ở gần bọn họ có một viên nham thạch to lớn.

Ở giữa nham thạch, có một đoàn sứa.

Trương Mẫn An không nhận ra những chủng loại sứa này, chỉ cảm thấy chúng nó nhỏ bé quá mức, bồng bềnh tụ lại cùng một chỗ.

Nhờ vào ánh sáng trên người bạch tuộc tiên sinh, bọn này sứa nhìn qua cũng lập loè tỏa sáng, lộ ra màu hồng xinh đẹp.

Bạch tuộc tiên sinh nằm sấp bên trên một khối đá.

Nhìn kỹ sứa nửa ngày, giống như là sợ Trương Mẫn An nhàm chán, duỗi một cái xúc tu ra chộp lấy một con sứa, ý bảo Trương Mẫn An ăn.

Trương Mẫn An ngẩn người.”Cứ như vậy ăn sao?”

Bạch tuộc hướng phía trước đưa đưa.

Cô chần chờ một hồi, nhắm mắt lại đem con sứa kia vào miệng.

Sứa đại khái chỉ có hai centimet lớn. Rời khỏi mặt nước nó sẽ bất động ngay, khi ăn cũng không có sợ hãi mấy.

Hơn nữa.

Hơn nữa.

Ăn cực kì ngon.

Giống như là các loại hải sản đặc biệt thơm ngon khi ăn nhấm nuốt ở trong miệng sẽ cảm thấy một chút dư vị của bữa tiệc lớn.

Trương Mẫn An có chút không thể miêu tả được cái mùi này, đại khái giống như là vị ngon của nhím biển, cũng giống như vị bụng cá ngừ nướng hoặc cá hồi? Cũng giống như là tôm hùm tươi có độ chín vừa tới, vị mặn phù hợp làm nổi bật lên vị ngọt đặc trưng của hải sản -

Trương Mẫn An nuốt nước miếng.

Cô gần như nghĩ là bạch tuộc tiên sinh đang đem cô đi kiếm ăn.

Nhưng bạch tuộc tiên sinh không có -- nó nhìn xem đám đám sứa kia, nhìn tương đối chăm chú.

Nhưng mà một con xúc tu dán vào cô.

Cảm thấy cô thích ăn sau đó liền quấn lấy một con sứa lớn nhét vào bên trong bong bóng, giữ nó trên xúc tu mặc cô ăn.

Trương Mẫn An ăn không dừng được.

Đến lúc bụng phình to mới bị xúc tu cuốn lên, cô ôm lấy xúc tu dán đùa vào.

Trương Mẫn An lưu luyến không rời nhìn đám sứa kia.”Còn muốn ăn...”

Xúc tu xoa xoa bụng của cô.

Không thể ăn.

Ăn nữa sẽ nôn.

Bạch tuộc tiên sinh lúc này mới dời ánh mắt.

Nó ôn nhu mà nhìn về phía Trương Mẫn An.

Trương Mẫn An bĩu môi.

“Về nhà?”

“Vậy anh lần sau còn dẫn em tới đây ăn không?”

Xúc tu xoa xoa mặt của cô.

Muốn đi nơi nào cũng có thể.

///

Liên quan tới sứa --

Rùa biển tiên sinh: Sứa ở dưới đáy biển -- ôi chúng ăn ngon lắm, cậu có thể nhìn xem quá trình phân tách* của chúng. Cũng có thể cho cậu học được cách bạch tuộc tiên sinh biến hoá như thế nào.

(*Cũng không rõ là phân tách hay xẻo thịt vì trên google chẳng có cái gì mà sứa phân tách hết!)

Bạch tuộc: Nhỏ đi sẽ cùng bé yêu giao phối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.