Edit: Dưa Xanh
- --
Ngày hôm sau, Giang Bích Nhân là bị dương v*t cắm tỉnh. Nhìn bác trai đang đè trên người cô làm vận động pít-tông, Giang Bích Nhân sung sướng không ngừng ngâm nga.
“Bác trai... Ân a a... Sao lại tới... A a... Chỉ mới sáng sớm... Ân ân a... Quá sâu... Ô... Nhẹ chút...”
Tử cung lại lần nữa được lấp đầy, Giang Bích Nhân ôm chặt lấy bác trai. Hai mắt ngấn lệ mà hét lên một tiếng, bị choáng ngợp bởi luồng kích thích lớn mạnh.
Hơn nửa ngày mới từ trong khoái cảm hoàn hồn, Giang Bích Nhân rúc người vào trong lòng ngực của người đàn ông: “Bác trai thật là lợi hại, rất thích” Sau đó cô nhổm người hôn lên mặt ông.
Bác trai chế trụ sau gáy cô, đặt xuống một nụ hôn ướt át, đem miệng cô hôn tới sưng đỏ lên.
Hai người ôm chặt lấy nhau, đây là lần đầu tiên Giang Bích Nhân nhìn thấy cơ thể trần trụi của bác trai, bởi vậy không tránh khỏi tò mò đưa tay sờ mó khắp nơi.
“Bác trai, cơ bắp của người cứng quá a” Giang Bích Nhân nhẹ nhàng há miệng cắn vào cánh tay bác trai một cái: “Con còn tưởng rằng người là thư sinh, không nghĩ tới lại có nhiều cơ bắp như vậy, thật là đẹp mắt nha”
Bác trai dịu dàng như nước mà nhìn Giang Bích Nhân: “Nhân Nhân thích thì tốt”
Giang Bích Nhân cười cười: “Ân, thực thích, thật xinh đẹp” Ngón tay Giang Bích Nhân lả lướt trên cơ ngực cùng cơ bụng của ông: “Chính là bởi vì chúng mà người mới thao con thoải mái như vậy đi, tiểu huyệt đều đã sưng lên rồi”
Người đàn ông bị cô trêu chọc, lửa nóng trên người sớm đã bốc cháy bắt đầu nổi lên phản ứng: “Lại muốn làm nữa hử?”
Giang Bích Nhân sờ lên phần bụng căng phồng, trừng mắt nhìn bác trai: “Người xem bắn nhiều như vậy, nếu con thật sự mang thai thì làm sao bây giờ?”
Bác trai vuốt ve bụng Giang Bích Nhân: “Mang thai liền sinh ra, chúng ta cùng nhau nuôi nấng”
Giang Bích Nhân lại trừng ông: “Người quên rồi sao, trong nhà còn có bác gái nữa đó”
“Không có việc gì, đến lúc đó ta ôm đứa nhỏ trở về, bà ấy không dám nói cái gì”
“Vậy còn đứa nhỏ thì sao phải gọi con là gì, là chị hay là mẹ đây?”
“Con muốn nó gọi cái gì thì chính là như vậy. Nhân Nhân ngoan, mau ngồi dậy để bác trai thao con”
Giang Bích Nhân đỡ lấy côn th*t của người đàn ông. Một bên hướng côn th*t ngồi xuống, một bên vẫn không ngừng oán giận: “Nếu bác trai bắn vào một lần nữa, bụng nhỏ sẽ nức ra mất...”
Nhưng ngay sau đó cô không còn một chút sức lực để kêu ca, cái miệng nhỏ nhắn lấp đầy âm thanh rên rỉ dâm mị.
Cuối cùng, bác trai ở một bên thao tử cung cô, một bên gặng hỏi: “Con còn muốn bắn ở bên trong không? Bụng có phải sắp nức ra rồi?”
Giang Bích Nhân gắt gao cắn chặt lấy côn th*t. Ma trảo ở sau lưng người đàn ông lưu lại vô số vết cào lớn nhỏ, cao giọng rên rỉ: “Muốn… A a a… Muốn bắn ở bên trong… Ân a a… Vỡ ra cũng không sao… A a… Tiểu tử cung muốn ăn tinh dịch của bác trai… Ô a… Muốn mang thai con của người… Ân a a… Bắn cho con… Làm con mang thai… A a a…”
“Được, chiều theo ý con!”
Từng luồng tinh dịch mạnh mẽ xối đầy vách tử cung, đem bụng Giang Bích Nhân làm cho sưng thêm vài phần.
“A a a… Được bác trai rót đầy tinh dịch… Thật là thoải mái… Ô a… Muốn mang thai… Ô… Trướng quá…”
Giang Bích Nhân xụi lơ nằm trên giường, côn th*t của bác trai vẫn còn cắm trong lỗ nhỏ, làm cho bụng cô giống như mang thai 5 tháng.
Hơn nửa ngày mới dần bình tĩnh, Giang Bích Nhân lôi kéo tay bác trai: “Nếu mang thai, người nhất định phải phụ trách”
“Được, hứa với con” Bác trai sờ sờ bụng Giang Bích Nhân: “Nhân Nhân ngoan, sinh cho ta thật nhiều đứa nhỏ”
Giang Bích Nhân dựa vào trong lồng ngực ông: “Người muốn mấy đứa?”
“Mấy đứa cũng được, chỉ cần là đứa nhỏ do Nhân Nhân sinh, ta đều yêu thích”
“Bác trai chỉ giỏi dỗ con” Giang Bích Nhân ôm ông làm nũng.
Hai người ở bên nhau vô cùng thân mật, người khác không biết còn tưởng rằng bọn họ là một cặp vợ chồng son.
Mà Giang Bích Nhân vẫn chưa ý thức được sự việc này có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cảm thấy bản thân đang chơi một loại trò chơi giữa những người thân thiết mà thôi.
Hôm nay là cuối tuần, bác trai không đi làm, bởi vậy chỉ mới sáng sớm mà hai người đã ở trên giường vô cớ gây rối. Cuối cùng bác trai vừa thao vừa ôm cô đi vào phòng tắm.
Bác trai nói bác gái phải hai ngày nữa mới trở về, trong nhà hiện tại trừ bỏ bọn họ thì không có ai.
Vì thế, người đàn ông hiển nhiên nào chịu đồng ý buông tha cho cô. Trong lúc ăn cơm cũng phải đem dương v*t cắm vào tiểu huyệt, mới chỉ ăn được một nửa liền dứt khoát đè cô trên bàn cơm hành sự.
“A a a a… Lại tới đi… Ân a a a… Thao chết tiểu dâm đãng… A a a… dương v*t bác trai thật là lợi hại… Ân a a… Quá sâu… A a… Nhẹ chút…” Giang Bích Nhân sung sướng cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, trong miệng thoát ra toàn là lời nói khiến người ta xấu hổ.
“A a a… Tử cung thật trướng… Ân a a… Muốn mang thai… Ô a… Nhất định sẽ mang thai… Ân a a… Bị người làm cho mang thai…”
Hai chân Giang Bích Nhân nhũn ra, ngã vào trên người bác trai, đắm chìm trong khoái cảm cao trào chưa kịp phục hồi ý thức, miệng nhỏ lung tung kêu loạn: “Trong tử cung đều là tinh dịch của bác trai… Ô… Lần này nhất định sẽ mang thai… Ân a… Đến lúc đó con sẽ không đi học… Mỗi ngày đều để người thao… Mang thai rồi cũng muốn bị bác trai thao… Vác bụng to để bác trai thao... Làm tao chó cái của bác trai… Còn phải sinh cho bác trai thật nhiều đứa nhỏ…”
Người đàn ông hôn lên môi anh đào căng mọng, môi lưỡi giao triền. Bị lời nói của cô làm cho có chút kích động, tạm thời quên hết những quy tắc thế gian cho thời điểm hiện tại.
“Được, đến lúc đó mỗi ngày đều thao con, thỏa mãn tiểu dâm oa”
Giang Bích Nhân ôm lấy ông, yêu thương nói: “Bác trai là tốt nhất ~”
Tới giữa trưa, bác trai đem Giang Bích Nhân đè lên bức tường trên phòng khách thao một hồi. Đột nhiên tiếng then cửa vang lên, nhưng hai người họ bởi vì quá sung sướng nên không để ý đến.
Cho tới khi nghe thấy giọng nói của Giang Thần Hợi: “Thật bất ngờ nha, con còn tưởng rằng ba là người cổ hủ đâu”
- --------------------------------