Sau buổi cơm tối, Lâm Thịnh trở về phòng rất sớm để nghiên cứu thực đơn.
Lâm Thịnh bắt đầu có chuyện làm thì cậu sẽ không suy nghĩ nhiều nữa. Cậu dần dần thích ứng đời sống ở nơi này, mất ngủ cũng dần ít đi.
Meo Meo mỗi bữa sáng sớm đúng sáu giờ mười lăm đều theo thói quen meo một tiếng, Lâm Thịnh nghĩ đây đại khái là giờ mà Mạc Thông nghỉ ngơi và làm việc. Cậu có lúc cùng Mạc Thông ăn điểm tâm, mà phần lớn đều là ngủ đến tám giờ mới bò dậy.
Lâm Thịnh dĩ nhiên có một loại giác ngộ nào đó. Mỗi ngày sau khi ăn xong bữa sáng, cậu liền bắt đầu quét tước sạch sẽ, hoặc tình cờ bồi Meo Meo chơi một hồi, tưới nước cho đình viện, sau đó đúng mười giờ rưỡi chuẩn bị cơm trưa. Lúc mới bắt đầu, cậu luống cuống tay chân đem nhà bếp làm cho hỏng bét, cũng cấm Mạc Thông tiến vào nhà bếp, Mạc Thông không nói gì, thậm chí săn sóc làm bộ có việc trước thời gian quay lại trường học, để cho Lâm Thịnh có thời gian thu thập tàn cục. Đến buổi tối, thời điểm Mạc Thông chuẩn bị cơm tối, Lâm Thịnh lấy danh nghĩa phụ giúp mà học trộm. Mạc Thông như có như không phát hiện, hắn lơ đãng nói cho Lâm Thịnh các chỗ cần chú ý trong nấu ăn.
Qua tuần lễ gian nan thứ nhất, chuyện kế tiếp liền thuận lợi hơn nhiều. Lâm Thịnh đã bắt được bí quyết làm việc nhà, bất kể là nấu cơm hay quét tước đều rất ra dáng.
Cậu bắt đầu có thời gian nhàn rỗi, yên tĩnh, cũng không cảm thấy phiền muộn. Cậu lại có hứng thú đọc sách, tình cờ đi thư viện mượn vài quyển sách.
Khi trời chập chờn tối, câu sẽ ở dưới bóng cây đa trong đình viện đọc sách.
Đây là thói quen khi ở cạnh Mạc Thông hình thành. Vì yên tĩnh, ban ngày bọn họ ở dưới tàng cây đọc sách, đại khái đến tối mới trở vào nhà.
Rõ ràng lúc đó cảm thấy rất khổ cực, hiện tại nhớ lại thật hoài niệm.
Hôm nay, Lâm Thịnh chỉ lật vài trang sách rồi nằm nhoài ra bàn ngủ. Tâm trạng cậu thật sự rất thư thái, tưởng chừng như nhắm mắt sẽ không bao lại giờ mở ra.
Cậu thật giống như nghe tiếng bước chân Mạc Thông trở về, nhưng lại không để ý đến hắn.
Mạc Thông hướng chỗ của cậu mà đi tới, đình ở trước mặt hắn, có thể vừa vặn che đi ánh mặt trời, Lâm Thịnh chỉ cảm thấy bóng tối trước mặt nặng nề hơn.
Nếu như trước mấy cái lễ cúng bái, Lâm Thịnh nhất định sẽ bị doạ cho nhảy cẫng lên. Nhưng bây giờ cậu lại gục xuống bàn không có phản ứng gì, khả năng là bởi vì không nhận thấy xung quanh có nguy hiểm, cũng có thể vì người đó là Mạc Thông. Mặc dù bọn họ gặp lại nhau chưa lâu, những cậu cũng chưa từng nghĩ mức phòng bị của mình lại thấp đến như vậy.
Lâm Thịnh mơ màng nghĩ đến vấn đề này, như là trong mộng vô tình nghĩ đến.
Sau đó cậu đột nhiên thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng vuốt qua mặt, xúc cảm quá mức ôn nhu, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hoàn toàn không có cách nào đem cậu đánh thức.
Lâm Thịnh chỉ hơi nhíu mày, ý thức được vật kia không có ý định lại quấy rầy cậu, giữa chân mày hiện lên ngọn núi nhỏ cũng dần dãn ra.
Sau khi Mạc Thông rời đi, Lâm Thịnh mở mắt ra. Cậu phát hiện có một chiếc lá rơi vào mặt mình, ngựa.
Cậu cầm lấy cái lá cây kia nhìn một chút, hơi nghi hoặc một chút.
Là ảo giác sao?
Cậu không dám xác định, đến tột cùng là lá cây rơi hay Mạc Thông sờ mặt cậu.
Mà Lâm Thịnh không để trong lòng, thậm chí còn hơi yên tâm lại. Ý nghĩ của cậu thập phần tinh khiết, chỉ cho là nếu cậu có thể tiếp thu được sự thân cận của Mạc Thông. Như vậy một ngày nào đó, cậu có lẽ sẽ không bài xích người khác đụng chạm.
Coi vậy đi, cậu nhận ra Mạc Thông có chút phản ứng kì quái.
Thời điểm bọn họ cấp ba thân mật hơn, thậm chí còn kề vai sát cánh. Mà sau khi gặp lại, Mạc Thông vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với cậu, ngay cả đưa đồ cho cậu cũng là nắm chặt phần cuối, hai người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào. Những cái ôm, nắm tay dành cho bằng hữu cũng không có, hành vi của Mạc Thông, giống nhau... sau đó, Lâm Thịnh mới biết, Mạc Thông tại biên giới khắc chế đường biên ngang.
Nhưng mà chuyện này chỉ là cái bắt đầu mà thôi.
Trong lần nào đó Lâm Thịnh ra ngoài, đi ngang qua giáo viên cao trung của bọn họ. Cậu giống như bị câu lên một hồi ký ức, đứng ở cửa hoài niệm. Cậu miễn cưỡng mới tốt nghiệp cấp ba, bằng tốt nghiệp cũng liền để Mạc Thông lãnh về. Cho đến nay, cũng chưa từng tự tay cầm về.
Tại lúc Lâm Thịnh sững sờ, đối diện bên kia đường có một cô gái hướng về phía cầu, cô gái kia gần ngay trước mắt, kêu một tiếng: “Lâm Thịnh?”
Lâm Thịnh không kịp chuẩn bị tinh thần để đối phó với bạn học cấp ba. Càng khỏi phải nói sau khi phát sinh chuyện kia, cậu sợ nhất gặp phải người quen.
Bác sĩ tâm lý của cậu từng nói thẳng, biến chứng sau chấn thương của cậu rất khó trị liệu ở địa phương, không phải vì cậu bị làm chuyện kia, mà còn là quá trình làm ngược công đông hậu thế(kemm: ai hiểu được thì giải thích hộ mìn