Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 127: Chương 127: Cậu căn bản không phải con người




Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

“Ninh tổng, ngài làm sao vậy?”

Ninh Trí Viễn không nói chuyện. Hắn bình tĩnh nhìn “tượng đồng” kia, biểu tình rất chuyên chú. Chủ tịch Lý hiểu nhầm ánh mắt của hắn, vội vàng nghiêng người qua cười nói.

“Khách sạn này rất có ý tứ, chủ ý tập trung vào nghệ thuật tiên phong. Đây là trang bị, dùng diễn viên thay thế pho tượng, nhưng cái không giống tượng đồng, chính là có thể đổi động tác! Rất có phẩm vị.”

Ninh Trí Viễn vẫn không nói chuyện như cũ, chỉ nâng ngón tay lên, tựa hồ muốn đụng vào “tượng đồng” kia. Cũng không biết vì cái gì, đầu ngón tay treo giữa không trung, lại không có tới gần.

“Ninh tổng, không có việc gì. Ngài có thể chạm vào hắn thử xem.”

Ninh Trí Viễn liếc hắn một cái.

“Chạm vào nơi nào?”

“Chạm vào nơi nào cũng được. Ngài chạm vào hắn một chút, hắn sẽ thay đổi động tác, lúc không chạm vào đều bất động. Lần đầu tiên xem nhà bọn họ biểu diễn, tôi còn tưởng đồ vật trang trí, kết quả không cận thận đụng vào cánh tay, thế nhưng hắn lại động! Làm tôi cũng hoảng sợ. Nhưng sau đó thành thói quen, còn rất có tính nghệ thuật -- Những người biểu diễn này, tâm tư rất xảo diệu!”

Ninh Trí Viễn không trả lời. Hắn chỉ nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng duỗi chạm vào môi pho tượng. Hắn chạm thật sự rất gần, động tác chậm rãi, giống như sợ chạm vào sẽ làm đau thân thể phát ra ánh sáng kim loại này.

Khi đầu ngón tay đè ở trên môi, pho tượng động đậy.

Hai tay Lâm Lộc vây quanh chính mình, chậm chậm ngẩng đầu lên. Không nghĩ tới vừa lúc gặp phải, ngón tay Ninh Trí viễn đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thọc vào miệng cậu.

Răng bén nhọn xẹt qua làn da, cảm giác đau đớn nhỏ theo dây thần kinh bò đến xương sống. Môi khô cạn, quét trên da, khoang miệng lại mềm mại như vậy. Thế nhưng Ninh Trí Viễn run rẩy một chút.

Phát hiện sắc mặt Ninh Trí Viễn ngưng trọng. Chủ tịch Lý nhìn mặt đoán ý, chỉ xem như là trong lòng hắn không vui. Hắn nhanh chóng nỏi bổ sung.

“Ninh tổng ngài yên tâm, tôi đã dặn dò qua, bên tai hắn đều mang tai nghe cách âm, mắt cũng bị che lại. Không nghe được, cũng không nhìn thấy, chuyện chúng ta nói hắn sẽ không biết. Đây là thú vui mới, sẽ không gây trở ngại gì. Nếu là ngài không thích, tôi sẽ cho hắn lui xuống.

Nói, hắn vẫy vẫy tay, tìm người đưa cậu đi.

“Không cần.”

Ninh Trí Viễn nhìn pho tượng chằm chằm, nhẹ giọng mở miệng.

“Tôi rất mệt, muốn ở đây nghỉ ngơi một chút. Chủ tịch Lý, không cần ông ở đây, ông cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“A?”

Chủ tịch Lý hoàn toàn mông lung. Nhưng hắn không dám làm trái ý Ninh Trí Viễn. Chỉ có thể ân cần nói một câu.

“Vậy được rồi. Ninh tổng, ngài muốn uống gì không? Tôi nói bọn họ chuẩn bị.”

“Không cần gì hết.”

Ninh Trí Viễn vẫn nhìn mặt pho tượng chằm chằm như cũ, tầm mắt nhìn mảnh vải trùng điệp xếp lên nhau, chậm rãi dao động đến đôi môi khẽ nhếch lên. Ánh mắt hắn thâm trầm, giọng nói khàn khàn.

“Để pho tượng này lại là được rồi.”

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Trí Viễn. Còn có “pho tượng” đối diện kia. Tuy rằng cũng có một thân thể tươi sống, tuy rằng cậu cũng hô hấp, nhưng tất cả mọi người đều xem cậu là pho tượng, một món đồ bài trí mới mẻ, một vật để trang bị cho nghệ thuật -- Ai, ai còn cho rằng cậu là một con người?

Ninh Trí viễn cũng cảm giác được điểm này rất sâu.

Lâm Lộc hiện tại, lại không giống một con người. Ai cũng có thể đùa nghịch cậu, xử trí cậu, xem xét cậu, đàm luận về cậu ngay trước mặt cậu mà không kiêng nể gì, giống như cậu căn bản không ở đây. Cùng đúng, cậu xem như “ở đây” sao? Tai bị bịt lại, mắt bị che đi, chỉ có thể biến đổi động tác theo mệnh lệnh, chính cậu chỉ là món đồ chơi thôi.

Nói đến cũng rất kỳ quái. Lúc ban đầu công bố Lâm Lộc là “Đồ chơi” chính là Ninh Trí Viễn mình. Nhưng giờ phút này, chuyện Lâm Lộc không trở thành một con người, thế nhưng làm hắn rất đau đớn.

Các một tầng sơn đồng, quen thuộc thân mật nhất với thân thể này, thế nhưng giờ đây có vẻ hơi xa lạ.

Ninh Trí Viễn chăm chú nhìn hồi lâu, mới vươn tay ra lần nữa.

- - Chạm vào nơi nào?

- - Tùy tiện nơi nào cũng có thể.

Đáng chết. Rõ ràng thân thể này, trước nay chỉ mình hắn có thể chạm vào......

Trong ngực trào lên một trận chua xót, nhưng Ninh Trí Viễn cũng không chạm vào nơi kỳ lạ nào. Hắn như bị ma đoạt mất hồn, chạm vào hai cánh môi khô khốc, Lâm Lộc lại thay đổi động tác lần nữa -- Lần này, cậu mở rộng hai cánh tay, tựa như tư thế một cái ôm.

Ninh Trí Viễn lại căn bản không chủ ý tới động tác cậu đang làm là gì. Hắn nhìn chằm chằm đôi môi kia, nhìn chằm chằm những vết thương nhỏ dày đặc trên miệng, nhìn chằm chằm lớp sơn đồng bao phủ lên trên, máu thịt đỏ tươi.

“Đau không?”

Không có ai trả lời.

Đương nhiên.

Xem người như đồ vật, tại sao sẽ trả lời? Cậu đau đớn và khổ sở như thế nào, làm sao sẽ có người để ý?

..............

Lâm Lộc cảm giác có điểm không đúng.

Hơi thở đứt quãng thoáng qua, tựa như có người đứng ở nơi rất gần, đen xem với hô hấp của chính mình. Nhưng thân thể đã sơn đồng lên, cảm thụ rất trì độn chậm chạm. Cậu không thể đoán ra là thật sự có người, hay là bởi vì sơn đồng căng chặt trên da, trong đau đớn mang đến ảo giác.

Nhưng loại cảm giác bị tầm mắt làm cháy bỏng này càng ngày càng mạnh mẽ.

Bốn phía quá im lặng. Trước mắt cũng một mảnh tối đen. Cậu hơi hoảng hốt, nhưng cậu không thể động. Một pho tượng thì không nên có hỉ nộ ái ố, nhưng cậu lại không nhịn được mà sợ hãi, thậm chí muốn chạy trốn....Nhưng cậu lại không thể không mở hai tay ra, phảng phất như mời người đối diện!

Mời cái gì? Một cái ôm? Hay là không kiêng nể gì mà tổn thương?

Thật sự có người ở phía đối diện sao? Hắn là ai, vì sao lại nhìn mình chằm chằm như vậy?

“Tích”!

Một tiếng rất rõ ràng, Lâm Lộc cả kinh. Ý thức trì trệ vài giây cậu mới phản ứng lại, là nên đổi động tác.

Bàn tay vươn ra, một động tác bình thường. Năm ngón tay mở ra, duỗi thân giữa hư không.

Lâm Lộc không nghĩ đến, có cười cầm tay cậu.

- - Là khách nhân sao? Cho nên vừa rồi, quả nhiên không phải ảo giác?

Giật mình rất nhiều lần, Lâm Lộc còn nhớ rõ, nếu là có người đụng chặm vào thân thể của mình, sẽ nên thay đổi động tác tiếp theo. Cậu khẽ nâng tay phải lên, vừa định động, lại không nghĩ rằng, tay phải cũng bị cầm thật chặt.

Mười ngón tay đan vào nhau, càng ngày càng gấp. Vị khách nọ tiến về phía trước một bước, trán chạm vào đầu cậu. Lần này Lâm Lộc có thể cảm giác được rõ ràng hơi thở của đối phương.

Nóng rực như vậy, đứt quãng lại nặng nề. Cho dù cách một lớp sơn đồng, cảm xúc chạm vào làn da cũng rất rõ ràng. Lâm Lộc run rẩy, ngay cả hô hấp của cậu cũng phập phồng lên xuống.

Tựa như bọn họ không phải bèo nước gặp nhau, mà là tình lữ thân mật.

Không biết vì sao, đáy lòng dâng lên rất nhiều oan ức. Lâm Lộc cắn môi, laị ăn phải mùi lạ.

Vừa đắng vừa chát, hương vị của thuốc hóa học chạm vào đầu lưỡi, còn mang theo vị sắt rỉ máu.

Đột nhiên, một chiếc khăn tay chui vào trong miệng. Xúc cảm tơ tằm mềm mại, chà lau dọc theo đôi môi một vòng. Cách khăn lụa, ngón tay xoa xoa đầu lưỡi mềm mại, lại rất nhanh đã lui ra ngoài.

Sau đó thứ gì nhẹ nhàng ấn ở trên môi một cái. Trước khi Lâm Lộc kịp phản ứng lạ, cũng đã thối lui.

Vị khách nọ buông lỏng tay ra. Thế nhưng Lâm Lộc cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cậu muốn mở miệng theo bản năng, lại nhớ thân phận của chính mình -- Đêm nay, cậu chỉ là một pho tượng.

Ngoan ngoãn đứng ở một nơi, im lặng mặc người bài bố sắp xếp. Ngoại trừ cái ngày, cậu không thể làm gì khác.

“Tích” một tiếng. Lâm Lộc bình phục tâm tình mà thay đổi động tác lần nữa.

Trước mắt cậu, Ninh Trí Viễn lui về phía sau một bước. Hắn nhìn Lâm Lộc trước mặt mình.

Tựa như vừa rồi hắn yêu cầu như vậy, im lặng, thuận theo, nghe lời. Một mệnh lệnh, một động tá, sẽ không không bất luận cái gì ngoài ý muốn xảy ra, càng không có phản kháng.

Nhưng là, Lâm Lộc như vậy, thật sự là hắn muốn sao?

“Ninh tổng?”

Chủ tịch Lý cẩn thận cất giọng lên.

“Đã chuẩn bị tốt phòng hộp rồi, nhóm đại biểu thương liên chúng tôi đều muốn gặp ngài, ngài xem.....”

“Ừ.”

Lại nhìn thật sâu liếc mắt một cái, Ninh Trí Viễn quay đầu lại. . Đọc thêm nhiều truyện ở — Т R U М T R U Y E N .м E —

“Đi thôi.”

Nói xong, hắn thuận tay ném một chiếc khăn lụa trên mặt đất. Chủ tịch Lý nhịn không được nhìn thoáng qua, phát hiện trên đó có màu sơn đồng, không những thế còn ướt một chút màu máu.

Đây là cái gì? Ninh tổng dùng nó lau cái gì? Có hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chủ tịch Lý không ngờ phát hiện ra, thế nhưng giữa môi Ninh Trí Viễn có có ánh sáng của sơn đồng.

“Ông nhìn cái gì?”

“A? Không....Không có gì.”

Nhanh chóng đảo ánh mắt né tránh, chủ tịch Lý không dám mở miệng. Có lẽ là ảo giác đi.....Hắn tự nói với chính mình như vậy.

Đêm nay, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, tựa như Ninh Trí Viễn không có hứng thú gì cho cam.

Nhưng cũng mau đã hoàn thiện giai đoạn chuẩn bị trước, Tiểu Chu cũng đã chuẩn bị cho hoàn cảnh này. Công việc hợp tác được đẩy mạnh rất nhanh, không đến một giờ, lông mày mọi người đều giãn ra.

“Ninh tổng, đại khái chính là như vậy. Đã có khung sườn cơ bản, qua mấy ngày nữa có thể đưa ra phương án cụ thể, nếu không thành vấn đề sẽ có thể ký kết hợp đồng ngay lập tức. Ngài xem....”

Đối mặt với bản ghi nhớ chủ tịch Lý đưa qua, Ninh Trí Viễn lại chỉ cảm thấy đần độn vô vị. Hắn xua xua tay.

“Tiểu Chu, cậu tới kiểm tra một chút.”

Dứt lời, hắn đứng lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lập tức đi ra ngoài.

“Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”

Đi ra khỏi phòng họp, đến hành lang, bên cách cửa sổ sát đất xa xa, hắn có thể nhìn thấy phòng nghỉ không một bóng người, “pho tượng” màu đồng thau tỏa ra ánh sáng kim loại.

Vẫn không nhúc nhích như cũ, lần này đã thay đổi một động tác khó -- tựa như một con chim giương cánh lên, chai chân nửa quỳ uốn lượn, thân trên lại nhướn đến không trung. Chỉ là nhìn, Ninh Trí Viễn lại biết động tác này mệt mỏi bao nhiêu!

“Ninh tổng, Ninh tổng! Ngài từ từ đã!”

Chủ tịch Lý đã lớn tuổi, đuổi kịp thở hòng hộc.

“Có phải tối nay chiêu đãi không chu toàn không? Ninh tổng, nếu chúng tôi có gì sai xót, ngài nhất định phải nói ra.”

Ninh Trí Viễn lắc đầu. Ánh mắt vẫn dừng lại trên người Lâm Lộc như cũ, hắn trầm giọng nói.

“Rõ ràng trong phòng không có người. Tại sao cậu ta còn ở đó?”

“Cái gì?”

Chủ tịch Lý nhìn nửa ngày, mới chú ý tới Lâm Lộc. Hắn bật cười nói.

“Không phải hắn làm cái ngày sao? Chúng tôi tiêu tiền, gọi bọn hắn tới biểu diễn. Cho dù trong phòng có người hay không, hắn cũng phải diễn cho xong.”

“Cậu ta phải làm như vậy cả đêm sao?”

“Đúng vậy. Chúng tôi đã sắp xếp ba đêm biểu diễn -- Lúc ban đầu Ninh tổng ngài không xác định thời gian chính thức, trợ lý Chu báo rằng ba ngày đều có khả năng. Nhưng mà hôm nay đã trích một phần thời gian bận rộn của mình đại giá quang lâm, đây là vinh hạnh ngàn phần của chúng tôi!”

“Cho nên là nói, cậu ta phải đứng như vậy ba ngày.”

“.....”

Chủ tịch Lý có hơi kinh ngạc. Tại sao hôm nay Ninh tổng lại đề tới đau khổ không liên quan của người biểu diễn như vậy? Một diễn viên nhỏ, đứng ba ngày thì làm sao? Đáng phải kinh ngạc như vậy?

Nhưng Ninh Trí Viễn đã bước vào phòng nghỉ. Chủ tịch Lý không thể không đi theo vào bên trong. Hai người dừng ở trước người Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn vươn tay ra, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc.

Thân mình Lâm Lộc run lên, lại không dám lộn xộn. Cậu thuận theo đổi một tư thế khác, chân trái nhỏ dài vươn ra, toàn bộ trọng lực thân thể đều đè ở trên đầu gối.

Cậu quơ quơ, bị Ninh Trí Viễn đỡ. Mồ hôi thật nhỏ thấm thấu vào sơn đồng, từng giọt lăn xuống phía sau lưng.

“Làm trang bị như vậy, các người cho cậu ta bao nhiêu tiền?”

“Cả đêm mười vạn khối. Vốn dĩ là, chỉ cần năm vạn, nhưng bọn họ nói diễn viên có thể kiên trì lâu như vậy không dễ tìm, một hai phải thêm tiền! Nói là cho diễn viên, ba ngày liền phải mười vạn, còn có phải trợ cấp cho toàn bộ đoàn đội! Nhưng tôi thấy, diễn viên này cũng chẳng ra gì. Thế nhưng còn hoảng loạn, làm sơn đồng cọ lên tay Ninh tổng ngài đi! Có pho tượng nào sẽ động đậy chứ? Ra nhiều mồ hôi như vậy....Lúc trước đã nói rõ rồi, ngoại trừ đổi tư thế và thở, sẽ không khác gì một pho tượng chính thống!”

“.....Mười vạn khối.”

Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn sơn đồng dính nhớp trong lòng bàn tay, ánh mắt tối đen.

“Chủ tịch Lý, cho ông mười vạn khối, cho người tô lên lớp sơn đồng này nghỉ ngơi cả đêm, ông đồng ý không?”

'Cái này.....Ninh tổng, ngài đang nói đùa với tôi sao.”

Chủ tịch Lý cười gượng vài tiếng.

“Người như chúng ta, với bọn hắn....Tại sao có thể giống nhau?”

Ninh Trí Viễn quay đầu liếc hắn một cái. Ánh mắt như đao, đâm vào khiến chủ tịch Lý giật mình một cái.

- - Chỗ nào đắc tội với Ninh Trí Viễn? Pho tượng này diễn quá kém, Ninh tổng không thích?

Chủ tịch Lý thấp thỏm, nói với Ninh Trí Viễn.

“Nói cũng đúng.”

“Đúng không? Ha ha ha ha....Ninh tổng, chúng ta trở về đi? Chỉ sợ mọi người trong phòng đều chờ sốt ruột rồi.”

“Ừ.”

Một trước một sau, đi ra khỏi phòng. Theo bước đi của hai người, ánh đén trong phòng nghỉ tự động tắt đi tốt sầm. Nhưng Lâm Lộc lại không nhận ra, vẫn thay đổi động tác theo tiếng “Tích” kia. Cho dù không ai nhìn thấy, cho dù rất mệt rất đau, cũng không thể dừng lại.

..............

“Ông cho pho tượng kia lui xuống đi.”

Ngoài cửa, chủ tịch Lý đột nhiên nghe được một câu như vậy. Hắn giật mình ngẩng đầu lên.

“A?”

“Thu lại. Đừng để tôi nhìn đến nó nữa.”

Ninh Trí Viễn rút một điếu thuốc ra. Nhìn chằm chằm dấu vết sơn đồng trong lòng bàn tay, hương vị dính nhớp gay mũi truyền đến. Hắn cau mày lại, giọng nói âm trầm.

“Đừng để cậu ta đứng ở đó. Tôi không thích.”

“Được Ninh tổng, tôi đi làm ngay đây!”

Chủ tịch Lý nhanh chóng đáp ứng. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Lộc một cái, dừng sức cắn răng -- Chết tiệt, tốn tiền mời cái ngươi đến, là vì lấy lòng Ninh Trí Viễn, cũng không muốn đắc tội khách hàng lớn! Thế nhưng còn làm người ta chướng mắt đến phải dặn dò, đừng cho ngươi tiếp tục nữa?

Đưa Ninh Trí Viễn trở lại phòng họp, chủ tịch Lý tìm một góc gọi điện thoại.

“Nhanh chóng thu dọn diễn viễn trang bị nghệ thuật kia đi, sau đó mang người đi đi!.....Cái gì? Thù lao? Ngươi còn dám đề cập đến thù lao với ta! Diễn viên kia của ngươi biểu hiện quá kém, khách hàng của ta rất không vừa lòng! Chưa bắt các người đền bù tổn thất thì thôi, còn muốn thù lao? Nhanh chóng đưa người đi đi, nếu không sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu!”

(Đây là chương mình thích nhất từ đầu đến giờ, “nghệ” và “khác”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.