Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

Chương 137: Chương 137: Cứu mạng!




Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Các phòng ban báo cáo, mở họp cả một buổi chiều.

Bên chiếc bàn dài thay đổi từng đợt người, chỉ có một mình Ninh Trí Viễn vững vàng ngồi ở vị trí chủ thượng, một tay nhéo nhéo trán, nghe nhóm phó tổng báo cáo.

Một phòng ban lại một phòng ban. Tập đoàn lớn như vậy, sự tình đâu chỉ vạn chữ có thể giải quyết hết. Nếu không phải hắn có tinh lực, làm sao có thể có được địa vị như vậy?

Nhưng cho dù là siêu nhân cũng có lúc mệt mỏi.

Làm liên tục bảy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng nghe xong báo cáo cuối cùng. Tiêu sái ký tên lên văn kiện, Ninh Trí Viễn thuận tay ném cây bút qua một bên, xoa xoa hai bên thái dương.

“Được rồi, đến đây thôi. Tất cả trở về phổ biến cho tốt, một tuần sau nộp bản báo cáo lên, kêu trợ lý Chu kiểm tra rồi giao lại cho tôi.“. Đam Mỹ Sắc

“Vâng, Ninh tổng.”

“Đi thôi.”

Rất nhanh, trong phòng họp đầy người lại trở nên trống không. Ninh Trí Viễn nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, trầm giọng nói.

“Tiểu Chu?”

“Ninh tổng, trợ lý Chu đã đi thủ phủ khu hành chính bàn bạc về chuyện hợp tác rồi, hiện tại không ở tổng bộ.”

Giọng nữ nho nhã lễ độ vang lên, là một thư ký trực ban mới.

“Ngài có chuyện gì sao? Tôi sắp xếp giúp ngài.”

“Bản ghi nhớ trên bàn này, cô kêu bọn họ chỉnh sửa lại cho tốt rồi giao lại cho trợ lý Chu. Điều chỉnh lịch trình ngày mai lại một chút, chuyển hội nghị đến buổi chiều, buổi sáng tôi sẽ không tới. Còn có, đi hỏi thăm một chút, muốn tài trợ cuộc thi vũ đạo Thánh Y Ti, yêu cầu bao nhiêu tiền?”

“Thánh Y Ti......Vũ đạo?”

Mấy câu dặn dò phía trước, thư ký đều nhanh chóng nhớ kỹ. Một câu cuối cùng lại làm cô sửng sốt một chút —— Tuy rằng bản đồ thương nghiệp của tập đoàn Ninh thị rất lớn, lại đều tập trung ở ngành chế tạo, mậu dịch và tài chính là ngành mũi nhọn. Xuất thân là hắc đạo lập xí nghiệp, không có liên quan gì đến tám gậy tre bên ngành nghệ thuật, tại sao đột nhiên lại muốn tài trợ cho bên vũ đạo?

(Bảy ngành nghệ thuật: văn chương, âm nhạc, hội họa, điêu khắc, kiến trúc, múa, kịch và điện ảnh. Nghệ thuật thứ 8, cách gọi không chính thức để người ta đặt cho một môn nào đó, có thể là nghệ thuật, hoặc không nghệ thuật, như nấu ăn, nhiếp ảnh, hay thậm chí là thể thao... Và ở đây bàn đến nghệ thuật thứ 8 để chỉ những thứ nghệ thuật hay không nghệ thuật còn lại... Và cả 7 thứ nghệ thuật kia nữa. Nguồn: http://8thart.blogspot.com/2014/04/nghe-thuat-thu-8-la-gi.html)

“Ừ. Một cái danh tài trợ, muốn một vị trí đề xuất trong danh sách cũng không quá.”

“Danh sách đề xuất? Ninh tổng, ngài......”

Thư ký càng thêm mê hoặc. Tài trợ còn không đủ, còn chọn danh sách đề xuất cái gì......Ninh tổng muốn làm gì? Cô mới chần chờ một cái chớp mắt, ánh mắt hình viên đạn của Ninh Trí Viễn đã quét đến đây. Trong lòng thư ký giật mình một cái, nhanh chóng cúi đầu ghi nhớ.

Nhưng dù sao cũng là người chuyên nghiệp, cô biết nếu phân phối nhiệm vụ lại không hiểu rõ công việc, khẳng định những người ở dưới chấp hành càng thêm ngơ ngác. Cho dù nhìn ra Ninh tổng không kiên nhẫn, cũng chỉ có thể căng da đầu hỏi rõ ràng.

“Ninh tổng, ngài muốn tài trợ lấy danh sách vòng loại, đúng không?”

“Danh sách vòng loại?”

Ninh Trí Viễn nhíu mày lại.

“Chỉ là tuyển chọn, chẳng phải là còn muốn đi thi đấu, cuối cùng mới có thể đứng trên sân khấu kia của bọn họ sao? Quá phiền toái, tôi muốn danh sách biểu diễn cuối cùng của bọn họ.”

“Ặc......Nhưng mà Ninh tổng, Thánh Y Ti là cuộc thi vũ đạo cấp bậc thế giới, sẽ không tùy tiện cung cấp danh sách vòng cuối cùng?”

“Vậy dùng tiền đập cho nó đồng ý! Chuyện đơn giản như vậy cũng tới hỏi tôi?”

Ninh Trí Viễn rất không kiên nhẫn vung tay lên.

“Mau đi làm đi. Mặc kệ xài bao nhiêu tiền, nhất định phải lấy được danh sách này! Nghe hiểu chưa?”

“Vâng, Ninh tổng! Nhất định làm tốt!”

Nhìn thư ký cúi đầu khom lưng lui ra ngoài, Ninh Trí Viễn mới bực bội nhéo nhéo giữa mày.

Sau khi Tiểu Chu trở về, chỉ nói đã đưa bánh kem đến, lại chưa nói Lâm Lộc gì. Có tâm tư hỏi nhiều hỏi chuyện đó, cũng đã tới thời gian họp —— Các bộ phận đều xếp hàng chờ ở ngoài phòng họp, tóm lại cũng không thể để bọn họ đợi lâu.

Sự tình khó khăn đều xong xuôi, Tiểu Chu rồi lại không ở đây. Rốt cuộc Lâm Lộc suy nghĩ cái gì, tại sao kéo dài tới giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho mình? Có phải cậu ta chưa đọc lá thư kia không?

Đúng, khẳng định là như thế. Nếu không, chính mình đã cho cậu ta một bậc thang lớn như vậy, tại sao cậu ta còn không chịu ngoan ngoãn chạy tới nhận sai?

Lúc này, thư ký mới rời đi lại xuất hiện ở cửa lần nữa.

“Ninh tổng, A Hoan tiên sinh gọi điện thoại.”

Bí thư cầm di động, cung kính đưa qua. Ninh Trí Viễn bực bội xua xua tay.

“Chuyện gì? Tôi rất mệt, cô kêu hắn ngày mai hay nói.”

“Tôi cũng đã nói như vậy với A Hoan tiên sinh. Ninh tổng đã bận một ngày rồi, hiện tại muốn nghỉ ngơi. Nhưng là A Hoan tiên sinh rất kiên trì, nói ngài ấy muốn báo cáo một việc rất quan trọng, phải cho ngài biết ngay lập tức.”

Thư ký có hơi do dự mở miệng,

“Nhưng lúc tôi hỏi, A Hoan tiên sinh không chịu nói cho tôi. Ngài ấy chỉ nói, kêu tôi nói cho ngài, là chuyện Lâm Lộc có liên quan đến câu lạc bộ múa thoát y kia.....”

Lời còn chưa dứt, Ninh Trí Viễn đã đạot điện thoại di động trong tay cô.

“A Hoan, là tôi. Sao lại thế này?”

Bên loa điện thoại, giọng nói của A Hoan truyền đến. Bất đồng với bộ dáng hi hi ha ha hằng ngày, lại thêm vài phần nghiêm trọng.

“Ninh ca, tên Lâm Lộc kia của anh, thật đúng là một nhân vật tàn nhẫn. Anh biết không, cậu ta thật sự thông đồng với nhà cái.”

“Ngài nói cái gì?”

“Nhà cái! Ninh ca, danh gia vọng tộc trăm năm vẫn luôn tự cho mình là đúng kia, nhà cái luôn lén đối nghịch với Ninh thị chúng ta —— Đứa con trai đầu không học vấn không nghề nghiệp là công tử phóng đãng, đứa con thứ hai là người vọng tưởng đoạt người của anh!”

“Tiếp tục nói.”

“Ninh ca, ban đầu ngài kêu tôi đi điều tra thuốc Lệ Hàng rót cho Lâm Lộc, tôi còn tưởng rằng Lệ Hàng mới là người chủ mưu. Đương nhiên, thuốc là Trang Thần, nhưng hắn thoạt nhìn giống như là tên biết tự lượng sức mình **, em cho rằng là hắn bị Lệ Hàng lợi dụng. Ngài cũng biết, tuy rằng nhà cái đã từng rất rộng lớn mạnh mẽ, nhưng đã bắt đầu rơi xuống núi từ sớm, đại lão gia của nhà cái càng là một tên bại gia tử. Ở trước mặt người khác lúc lắc là danh gia vọng tộc trăm năm, ở trước mặt Ninh thị chúng ta, bọn họ thật đúng là không đủ tư cách. Nhưng không nghĩ đến, manh mối này đào càng ngày càng sâu, thì ra Trang Thần mới thật sự là đen không thấy đáy -- Hắn bán một lượng thuốc lớn trên mạng, kiếm được không ít tiền lời đâu.”

“Cho nên này việc này liên quan gì đến Lâm Lộc?”

“Đương nhiên là liên quan, Dạ Mị chính là sản nghiệp của nhà cái! Người bỏ vốn sau lưng chính là Trang Thần, hắn ở phố quán bar tìm hoan mua vui chỉ là ngẫu nhiên, căn cứ chân chính là ở Dạ Mị. Hắn thậm chí còn có một phòng xép bí mật ở Dạ Mị, không biết đùa chết bao nhiêu người! Lâm Lộc đến Dạ Mị làm công, Ninh tổng, anh cảm thấy là nguyên nhân gì?”

“Không đúng, cậu nói không đúng.”

Trong lòng Ninh Trí Viễn có chút loạn. Ngày đó ở đám cỏ trong khách sạn, Lâm Lộc mang theo vành mắt đỏ người quét sơn đồng kia, vẻ mặt quật cường đó, cậu nói cậu có thể sống dựa vào chính mình, không cần hắn đáng thương cho Lâm Lộc, cậu nói “Nếu anh nói cho tôi anh khinh thường tôi từ sớm, tôi sẽ không yêu anh!”

Lâm Lộc.....Tại sao lại có liên quan đến Trang Thần? Lần trước cùng Lệ Hàng không phải là hiểu lầm sao? Không phải bị cưỡng bách sao? Cho dù cậu thật sự phạm phải sai lầm, cũng là với Trang Hiểu, cậu động tâm ngoại tình, nhưng chính mình cũng trừng phạt cậu, giáo huấn cậu! Hiện tại, là thời điểm muốn đưa cậu trở về......

Tại sao cậu lại có quan hệ với loại bại hoại như Trang Thần?

“Tại sao không đúng? Có thể làm công ở nơi như vậy, tại sao Lâm Lộc nhất định phải làm ở Dạ Mị! Ninh tổng, em nhớ rõ Trang Thần vẫn luôn ở tiếp xúc với anh? Hắn muốn tập đoàn Ninh thị góp vốn cho hắn, thư kế hoạch đều trình lên rất nhiều lần đúng không? Muốn kêu Ninh thị kéo nhà cái bọn hắn một phen, Đông Sơn tái khởi?

* Đông Sơn tái khởi (东山再起): khôi phục lại lực lượng sau khi đã thất bại.

Sau đó Lâm Lộc lại đi theo sau lưng hắn làm việc ở Dạ Mị, đáng thương hề hề bị người khác khinh thường ở khắp nơi! Tại sao lại trùng hợp như vậy, mỗi lần bị khinh thường đều bị Ninh ca thấy được? Có phải cậu ta lại muốn nhờ cậy Ninh ca một lần nữa? Có phải sau này lại thổi gió bên gối, giúp đỡ nhà cái trọng chỉnh non sông? Có phải muốn lợi dụng anh, lấy được lợi ích cho cậu ta và Trang Thần? Ninh ca, anh ngẫm lại cho rõ ràng! Loại mặt hàng này có thể để lại bên mình sao?”

“Nói nhiều như vậy, cậu có chứng cứ sao?”

Trong cơn giận dữ A Hoan đột nhiên im lặng. Ninh Trí Viễn nhanh chóng suy nghĩ lại, cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Nói nhiều như vậy, đúng là có loại khả năng. Nhưng A Hoan, cậu có được chứng cứ Lâm Lộc cấu kết với nhà cái sao?”

“Ninh ca, anh muốn chứng cứ ván đã đóng thuyền, hiện tại đúng là em không có. Nhưng mà đặt một tai họa ngầm như vậy bên cạnh anh, em không yên tâm được! Thôi, Ninh ca, em thật nuốt được khẩu khí này! Em mẹ nó hiện tại liền......”

“Đủ rồi.”

Ninh Trí Viễn lại chặn ngang lời hắn lần nữa.

“Tôi biết rồi. Tắt máy đi.”

Ninh Trí Viễn hút một điếu thuốc, một hơi thật dài phun ra khói bay mờ mịt. Nhìn chân trời kia đẩy ánh trăng lên không trung, cũng không biết ngồi bao lâu. Cho đến khi cửa phòng họp bị đẩy ra.

“Ninh tổng, tôi đã trở về. Báo cáo với ngài một chút......”

“Qua mấy ngày, cậu thay tôi liên hệ với Từ Thu Quân một chút.”

Căn bản không nghe Tiểu Chu nói, Ninh Trí Viễn búng búng khói bụi, trầm giọng phân phó.

“Cổ phần của Lâm gia, bà ta cũng nên gom đủ rồi đi. “

“Nói lên cái này, cổ phần của Lâm gia dạo gần đây biến động dị thường. Có một tài khoản nặc danh có hành động hơi kỳ quái, tựa hồ bị nghi ngờ có liên quan đến thao túng thị trường? Nếu là bị bắt được nhược điểm, rất dễ dàng xảy ra chuyện.”

Bởi vì có liên quan đến Lâm Lộc, cho nên lúc Tiểu Chu theo dõi thị trường tài chính, hết sức lưu tâm đối với cổ phần xí nghiệp Lâm thị. Một cái không đúng, hắn liền chú ý tới trước tiên.

“Ninh tổng, nếu thời gian này để mẹ Lâm ca tiến hành thu mua, có thể rước lấy phiền toái hay không?”

Nghe một câu như vậy, Ninh Trí Viễn lộ ra một ý cười lạnh băng.

“Nếu là có Ninh thị tôi chống lưng cho bà ta, hộ giá hộ tống, đương nhiên sẽ không có phiền toái gì. Rốt cuộc, người nặc danh đều không có việc gì, bà ta cùng lắm chỉ là loại hàng đã qua tay giả làm người tham gia, có thể có chuyện gì?”

“Cái gì, thì ra tài khoản nặc danh kia là ngài bày mưu đặt kế......”

Tiểu Chu kinh bãi, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ.

“Ngài là vì giúp Lâm ca thu mua cổ phần Lâm thị phải không? Vậy thì tôi an tâm rồi. Có Ninh thị chúng ta chống lưng, làm ra hành động lớn mật hơn cũng sẽ không việc gì.”

“Đúng vậy. Dựa lưng vào Ninh thị, Từ Thu Quân sẽ không có việc gì. Chỉ là, nếu đắc tội Ninh thị, tôi sẽ buông tay mặc kệ bà ta......Khi đó, nói không chừng sẽ có chuyện. Không phải rất để ý kết cục của Từ Thu Quân sao? Lúc trước thay bà ta đòi tôi nhiều tiền như vậy. Hiện tại, vận mệnh của Từ Thu Quân là chính cậu nắm giữ trong lòng bàn tay.”

Hung hăng dụi tắt mẩu thuốc lá, Ninh Trí Viễn rũ mắt.

“Chúng ta cứ từ từ xem, rốt cuộc cậu có liên quan đến Trang Thần hay không.”

.............

Sâu trong Dạ Mị là gian ghế lô u ám kia.

—— Lệ Hàng?!

Cái tên này làm Lâm Lộc sợ hãi cả kinh, không nhịn được lui về phía sau. Hô hấp của cậu trở nên rối loạn, môi run rẩy.

“Anh......Anh không phải bởi vì đàn anh mới biết đến tôi......”

“Đương nhiên rồi. Cậu cho rằng cậu là thứ gì, sẽ làm em trai tôi treo cậu ở bên miệng?”

Trang Thần cười tà ác hơn.

“Từ lúc bắt đầu, tôi chính là nghe Lệ Hàng nói, hắn đào không được bảo bối. Nhưng mà không không nghĩ tới bảo bối này cả người đều là gai......Có thể tống hắn vào ngục giam.....Ha ha ha, thật là thú vị. Đến, để tôi nhìn cho rõ, bảo bối cậu rốt cuộc có ma lực gì?”

Nói xong, hắn đè Lâm Lộc lại một phen, đẩy cậu ngã trên ghế sofa.

“Cậu có biết, Lệ Hàng là loại nhân vật gì trong vòng của chúng tôi không? Loại người gọi được trăm người khiến cậu lâm vào chiết khích trầm sa......Làm tôi cảm thấy rất hứng thú!”

* Chiết kích trầm sa (折戟沉沙): một câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là khúc côn bị vỡ chìm trong cát. Mô tả sự thất bại thảm hại.

Trong đầu Lâm Lộc trống rỗng, chỉ là nghe được tên Lệ Hàng cũng làm cả người cậu phát run, trong cốt tủy cũng cảm thấy lạnh băng. Trang Thần lại dù bận vẫn ung dung, đè ở trên người Lâm Lộc, ánh mắt u ám.

“Nói đi, cậu quen viết Lệ Hàng như thế nào? Nước sau lưng hắn thật sự rất sâu, bao nhiêu nhân vật quyền thế ngập trời nhân vật đều có quan hệ thân cận với hắn —— Chỉ bằng một tên nhỏ bé như cậu, thế nhưng có thể điều động đội trị an, tống hắn vào cục cảnh sát? Rốt cuộc cậu là ai, hửm? Cậu và Lệ Hàng, rốt cuộc có quan hệ gì?”

Vừa hỏi hắn vừa mọc một vật trong túi ra, quơ quơ ở trước mặt Lâm Lộc.

Đôi mắt Lâm Lộc nhất thời co rụt lại.

Đây là một lọ chất lỏng màu cam, tản ra mùi hương kỳ dị. Đã từng nhìn thấy một lần ở phố quán bar......Lệ Hàng lấy thứ này cưỡng ép rót vào trong miệng cậu, làm cậu hôn mê ở trên giường lâu như vậy cũng không có cách nào tỉnh lại, hiện tại vẫn hay lâm vào ảo giác và ác mộng!

Thứ này, tại sao Trang Thần cũng có?

Hắn muốn làm gì! Cứu mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.