Rất nhanh điện thoại đã chuyển được.
“Tiểu Lộc?”
Một giọng nữ thành truyền đến, mang theo vui mừng bất ngờ.
“Rốt cuộc em cũng gọi điện cho chị! Anh Trang Hiểu đã gặp em rồi sao? Có phải em đã nghĩ kỹ rồi không?”
Lâm Lộc nhắm mắt, một cái chớp mắt này, cậu rất muốn cắt đứt.
Cậu biết, ở một khắc cậu mở miệng, cậu liền không có đường rút lui nữa.
Nhưng cậu vẫn vững vàng nắm lấy điện thoại.
Không thể cắt đứt. Cho dù sẽ cảm thấy đau lòng.
Nếu đã lựa chọn con đường này, không thể để lại tiếc nuối mà tiếp tục đi xuống như vậy.
“Vâng, đã nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy em......”
“Làm theo mọi người nói đi.”
“Thật tốt quá!”
Trình Tuyết hoan hô một tiếng, mang theo vui vẻ không thể kiềm ném.
“Chị vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với em, sợ không có cơ hội bồi thường. Tiểu Lộc, sau đó rốt cuộc không liên hệ với em được, em biết trong lòng chị áy náy bao nhiêu không?”
“Chị Trình Tuyết, đừng nói như vậy. Danh sách tuyển chọn đó vốn dĩ nên là của chị, biểu hiện trong ngày dự tuyển của chị xác thật tốt hơn so với em.”
“Tiểu Lộc! Em đừng gạt chị nữa, trong lòng chị đều biết! Cái gì gọi là biểu hiện tốt chứ? Gia cảnh của mấy bạn học chúng ta rất tốt, ai cũng không cần dốc hết sức lực vì phí báo danh, nhưng mà em và chị -- Chúng ta là từ nơi nào bò ra? Người khác không hiểu em, chẳng lẽ chị còn không hiểu sao? Đến bây giờ em còn dùng biểu hiện ngày đó tới qua loa lấy lệ với chị, là em thật sự cảm thấy chị không biết? Hay là trong lòng em, đàn chị này không xứng nghe em nói một câu nói thật?”
“Lúc ấy chị đã nghi ngờ, lựa chọn của đoàn giám khảo ngoài dự kiến của chị. Em biết không, ngày hôm sau thầy Tiêu gọi chị đến nhà ông ấy, lòng chị chết lặng, thậm chí một giọt nước mắt cũng chưa rơi. Chị suy nghĩ, a quả nhiên mà. Đoàn giám khảo là muốn đưa danh sách tuyển chọn cho em đúng không? Kết quả lầm! Vì thế bọn họ muốn cho chị còn cho em, quả nhiên, không xứng lấy chính là không xứng lấy...... Có lẽ lúc ấy chị nên đi hỏi rõ ràng, không nên hồn nhiên như vậy.
“Nhưng chị không cam lòng! Mỗi năm chị đều nỗ lực đi làm công, tích cóp tiền đi báo danh, chị không có thời gian yêu đương, càng không có một chút tiền dư. Ba chị rất ít khi ở nhà, mỗi ngày mẹ kế châm chọc mỉa mai, bà ta ghét bỏ chị lúc trước vay tiền báo danh, sau khi tốt nghiệp lại ngay cả đàn ông cũng không tìm thấy......Cho dù mỗi tháng chị đều tự giao hoạt phí sinh hoạt trong nhà, bà ta lại còn ghét bỏ chị ăn vạ trong nhà......Nhưng cho dù đó nhà của bà ta và ba chị, chẳng lẽ không phải nhà của chị sao? Học phí lúc trước chị cũng chưa từng mở miệng xin một phân tiền trong nhà, cho dù không đủ cũng phải đi ra ngoài vay tiền, đều là thầy Tiêu hỗ trợ.....Chị cũng muốn có người yêu chị, cũng muốn có nhà của chính mình, nhưng chị thật sự không cam lòng, cho dù không đủ thiên phú, nhưng chị thiệt tình thích múa! Chị còn chưa già, thời gian phía trước, chị muốn đi Thánh Y Ti! Cho dù không có khả năng có được kim vòng nguyệt quế, ít nhất chị đã nỗ lực hết sức, chị phải đi đến một bước này -- Nếu không, cả đời này chị cũng sẽ không cam lòng!”
“Nhưng chị không nghĩ tới, câu đầu tiên thầy nói với chị lại là, danh sách này là Lâm Lộc nhường cho con.
Tiểu Lộc, em biết lúc ấy chị ủy khuất cỡ nào không? Thì ra đàn em của chị cũng thương hại chị, nhường danh sách mà chị không xứng lại cho chị?
Nhưng mà chị càng không nghĩ tới, thế nhưng câu nói thứ hai thầy nói với chị lại là: Đừng khóc, cũng đừng đi gặp Tiểu Lộc. Thầy nói cho con, là muốn cho con biết, Lâm Lộc chưa bao giờ có cảm giác về sự ưu việt, càng không cảm thấy mình cao hơn con một bậc. Nó cũng rất muốn đi Thánh Y Ti, không phải nó không muốn cạnh tranh công bằng cùng con. Nhưng nó thiệt tình cảm thấy mình sơ suất, biểu hiện không bằng con, không xứng lấy được vị trí thứ nhất. Nó tính toán cầu xin Ninh Trí Viễn một danh sách khác. Cái danh sách này, không phải đến từ sự thương hại của đàn em, mà là đến từ kính ý của đối thủ. Cho nên con có thể yên tâm thoải mái nhận lấy, càng không cần khổ sở.”
“Tiểu Lộc, em biết lúc chị nghe đến mấy lời này thì có tâm tình gì không? Đặc biệt là thầy nói cho em, em lại nói với thầy, đây là chị nên nhận được, không xem như em nhường cho chị!
Chị biết chị không có thiên phú, trước nay lại kém hơn em hoặc là đàn anh Trang Hiểu. Ưu điểm duy nhất của chị là chăm chỉ, người đủ khả năng cạnh tranh danh sách của Thánh Y Ti có người nào không chăm chỉ? Em biết không, cho dù tới ngày thi đấu, chị cũng không dám hy vọng, đặc biệt là lúc nghe nói những bạn học khác cũng chưa báo danh......Lúc ấy chị liền nghĩ, có phải những người khác cũng đã nghe được tin tức gì rồi không, chỉ có chị còn ngây ngốc làm lá xanh, làm vai hề?
Đặc biệt là nhìn thấy tên của em, chị càng cảm thấy đến trời cũng sụp. Bởi vì đó là em, Tiểu Lộc, cho dù em không có tập đoàn Ninh thị đứng sau lưng, chẳng lẽ là chị có thể thắng được em sao? Nếu là chị thật sự có thể thắng, lúc trước lấy được danh sách năm đó, người cùng đàn anh Trang Hiểu đi Thánh Y Ti, đã sớm là chị không phải sao?
Tiểu Lộc, chị thật sự cảm ơn em tán thành đối với chị. Bọn họ đều nói chúng ta rất tốt, nói chị nguyện ý giúp đỡ người khác, nói chị chăm chỉ khắc khổ, nhưng chưa từng có người nào thật sự từ vũ đạo khẳng định tương lai của chị......Tiền đồ tốt nhất của chị, cùng lắm chỉ là một diễn viên vũ kịch trong viện, lại không phải là một nghệ thuật gia. Ngay cả thầy cũng cho rằng như vậy, lòng chị đều rõ ràng.
Cho nên chị rất cảm kích em giúp chị. Lúc ấy chị nghĩ, Ninh Trí Viễn lợi hại như vậy, khẳng định có thể lấy được danh sách giúp em, chờ đến lúc báo danh vòng đấu loại sẽ gặp em nói lời cảm ơn......Nhưng chị ngờ rằng một ngày kia em lại không xuất hiện.”
Những chuyện sau đó, cũng không cần Trình Tuyết lặp lại lần nữa.
Mới vừa rồi từ trong miệng Trang Hiểu, Lâm Lộc đã nghe hiểu từ sớm.
Ngày báo danh đó, Trình Tuyết không gặp được cậu. Vẫn luôn chờ đến cuối cùng, người cũng sắp đi hết, rốt cuộc Trình Tuyết luống cuống.
Cô gọi điện thoại cho Lâm Lộc, cũng gọi điện thoại cho thầy Tiêu Doanh, thậm chí tổng bộ công ty Ninh thị cô cũng từng gọi thử qua, đương nhiên không có một chút tác dụng. Cho đến khi đến thời hạn cuối cùng, Trình Tuyết mới hoảng loạn mà lựa chọn. Điền xong thông tin cá nhân, phía sau còn có lựa chọn: Có tiếp tục thêm thành viên vào tổ đội không?
Đột nhiên cô đưa ra quyết định -- Thánh Y Ti cho phép tổ đội một người, hai người hoặc là nhiều người tự do tiến hành thi đấu, chẳng qua thành tích mỗi một lần thi đấu cũng chỉ hữu hiệu đối với người tham gia thi đấu lúc ấy. Nói cách khác, cô hoàn toàn có thể báo danh tổ đội hai người, sau đó lại đi tìm Lâm Lộc.
Cô phải giữ lại một cơ hội cho Lâm Lộc. Tựa như lúc trước Lâm Lộc nhường damh sách này cho cô.
Thời điểm cô báo danh giúp Lâm Lộc, lòng tràn đầy suy nghĩ vòng đấu loại còn có nửa tháng, toàn bộ lịch thi đấu dài đến nửa năm. Cho nên trước vòng đấu loại hẳn là hai người có thể gặp mặt, nói rõ ràng tình huống, lại nắm tay tiến sâu vào kim vòng nguyệt quế.
Căn bản cô không nghĩ tới, tiếp theo lại có tin tức của Lâm Lộc, thế nhưng lại lâu như vậy. Khi đó ngay cả thi đấu bán kết cũng đã hạ màn, muộn hơn mấy ngày lại phải bắt đầu trận chung kết, thật sự cái gì cũng không còn kịp nữa rồi.
“Tiểu Lộc, em biết không? Lúc chị đấu bán kết vẫn luôn suy nghĩ, chị không thể thua. Chị cần phải thắng. Nếu là chị thua, em sẽ không có cơ hội lên đài nữa. Còn may, rốt cuộc hiện tại tìm được em rồi......Nhưng mà, em quá ngốc! Tại sao phải ra mước ngoài? Tại sao phải nói cho thầy Tiêu em muốn từ bỏ vũ đạo? Cho dù Ninh Trí Viễn chia tay với em, không cho em danh sách đề xuất, em vẫn có thể tới tìm chúng ta như cũ mà! Tại sao hành động theo cảm tình, Tiểu Lộc, em hoàn toàn có thể rời khỏi hắn, chúng ta đều là người nhà của em không phải sao?”
“Chị Trình Tuyết.”
Lâm Lộc đột nhiên mở miệng.
Cậu không có cách nào giải thích cho Trình Tuyết, cái gọi là “Ninh Trí Viễn sẽ cho cậu danh sách”, kỳ thật từ lúc bắt đầu đã không tồn tại. Mà giữa cậu Ninh Trí Viễn dây dưa quá lâu, càng không thể dùng một hai câu là có thể nói rõ ràng.
Lấy lúc ấy cậu tự sát không thành, bỏ chạy ra nước ngoài, đừng nói là một cái danh sách Thánh Y Ti. Cho dù là trực tiếp cho cậu kim vòng nguyệt quế kia, sợ cũng không cứu được mạng của cậu.
Nhưng cậu vẫn là lòng tràn đầy cảm kích.
Bởi vì cậu biết mỗi câu của Trình Tuyết đều là thiệt tình.
“Cảm ơn chị.”
“Sao em lại có thể cảm ơn chị? Là chị có lỗi với em! Nếu không phải chị tham......”
“Không phải nói cái này. Là em muốn cảm ơn chị, nguyện ý làm người nhà của em.”
Trình Tuyết sửng sốt. Dường như không nghĩ tới Lâm Lộc lại nói như vậy.
“Chị Trình Tuyết, em là thật lòng. Em đã từng cho rằng cái gì em cũng không có, cho dù lập tức đi tìm chết cũng sẽ không cảm thấy có gì lưu luyến.
Nhưng mà hiện tại lại phát hiện, thì ra em còn có nhiều như vậy. Chị biết không? Lúc trước em có quen được một người chị, tuổi lớn hơn em rất nhiều, đối đãi với em như mẹ em vậy, tuy rằng thầy mắng em, đuổi em ra ngoài, nhưng em biết kỳ thật trong lòng ông ấy vẫn luôn thương em. Từ nhỏ, ông ấy giống như ba em vậy. Hiện tại, em còn có chị làm chị của em, đột nhiên cảm thấy, thì ra em cũng có gia đình. Thật tốt. Nếu là......Nếu có thể vẫn luôn múa cùng mọi người thì tốt rồi.”
“Cái này có cái gì khó? Em trở về rồi, chúng ta còn ở bên nhau múa. Có thể về Nam Thành tìm một đoàn kịch, cũng có thể làm nghề tự do, chúng ta đi biểu diễn nơi nơi -- Chúng ta sẽ không khác ngau, chỉ biết múa. Cho nên tồn tại một ngày nhất định sẽ múa một ngày, muốn múa cả đời!”
“Đúng vậy. Tồn tại một ngày, phải múa một ngày. Đời này nếu là không thể múa, còn có ý nghĩa gì chứ?”
Lâm Lộc hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra. Lúc trước ba mũi thuốc kia kỳ thật đã giúp cậu rất nhiều. Thuốc này có tác dụng rất nhanh, thay thế thong thả, giờ phút này còn có không ít tàn lưu ở trong thân thể. Cho nên cậu còn chưa cảm thấy đau. Nếu muốn trộm luyện tập, hẳn là còn có thể chống chịu được mấy ngày.
Chuyện tái chiến Thánh Y Ti này, cũng không cần nói với Ninh Trí Viễn. Hắn sẽ không đồng ý, đặc biệt là lần trước sau khi múa, hắn nhìn thấy cậu đau đến chết đi sống lại, cơ hồ đau lòng đến mất nửa cái mạng.
Nhưng nếu mình nói muốn đi xem trận chung kết Thánh Y Ti thì sao?
Lấy Ninh Trí Viễn hiện tại ngoan ngoãn phục tùng đối với mình, chỉ sợ cũng không cần phải nói lần thứ hai, tất cả cũng sẽ được chuẩn bị ổn thoả ngay lập tức.
......Nếu gạt hắn.
Nếu hắn đã biết chân tướng, hẳn là sẽ rất tức giận đi?
Vậy, không cho hắn biết chân tướng thì tốt rồi.
Tựa như cậu đến chính là chân tật trí mạng, bác sĩ Fred lại nói cho hắn cùng lắm là bệnh chân bình thường, sau khi phẫu thuật sẽ khỏi hẳn. Cho dù trước khi chết cũng chỉ có thể đưa cho hắn tờ giấy nhỏ, nói cho hắn lựa chọn nơi giang hồ quên nhau.
Hắn nói qua, nếu cậu ở phòng giải phẫu đưa cho hắn tờ giấy, nói cho hắn muốn chia tay. Hắn sẽ không dây dưa, hắn sẽ buông tay, đi tìm cuộc sống mới của mình.
Nháy mắt lấy được tờ giấy, đại khái Trí Viễn sẽ có chút đau lòng đi.
Chỉ là nghĩ đến biểu cảm khi đó của hắn, Lâm Lộc liền cảm thấy đau lòng.
Nếu có thể, làm sao cậu không nghĩ lôi kéo tay hắn, cùng hắn đi đến đầu bạc.
Nhưng sớm muộn gì phải đi đến một bước này.
Mất đi chân, liền mất đi vũ đạo, mất đi mộng tưởng cùng ý nghĩa nhân sinh. Cậu không có cách nào chịu đựng bảy năm nữa, cái loại cuộc sống không hề có giá trị này, trở thành một kẻ ký sinh trùng vô dụng bên cạnh Ninh Trí Viễn, một tên phế vật, thiêu đốt tình yêu tới kéo dài hơi tàn, cứ như vậy vượt qua cả đời.
Cho nên, vẫn là buông ra tay đi.
Tuy rằng có hơi có lỗi, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai người.
Lúc này đây, cậu muốn vì chính mình lựa chọn ước mơ, cùng truy đuổi ước mơ tự do.
Còn Trí Viễn ca của cậu thì sao?
Thế hắn lựa chọn giải thoát đi.
Vô tri vô giác mà thoát khỏi trói buộc của chính mình, cũng không cần thấy mình đi đến đường chết. Tất cả đau khổ đều tăng tốc, ở thời điểm cái gì cậu cũng không biết, cũng đã chung kết. Tương lai của hắn không có cậu. Nhưng điều đó có ý nghĩa, ngoài phòng phẫu thuật, cuộc sống mới sắp bắt đầu của hắn ngược lại sẽ càng dài.
Kỳ thật cũng khá tốt, không phải sao?