Khi nói chuyện, rượu đã lên đây. Người phục vụ mở nút bình ra, hương rượu nồng nàn tỏa ra bốn phía -- Tuy rằng bình thường Lâm Lộc không uống thứ này cũng nghe được nồng độ của nó rất cao.
“Tới, tôi mời em trước. Nếu là một bữa cuối cùng, tại sao không thể nâng cốc chúc mừng chứ?”
Cười sầu thảm, Ninh Trí Viễn nghiêng bình rượu, đổ ùng ục ùng ục tràn đầy một ly.
“Ly đầu tiên, chúc em cá lội biển rộng, chim bay trời cao. Liền từ biệt ở đây......Ha ha ha, tốt, thật sự tốt!”
Ninh Trí Viễn ngửa đầu, một ly rượu mạnh cứ như vậy rót vào trong yết hầu. Vốn dĩ nửa năm trạng thái của hắn cực kém, bụng rỗng rượu mạnh xuống bụng, dạ dày đau nhức một trận, kích đến sắc mặt trắng bệch, môi cũng không có huyết sắc.
Nhưng dường như hắn không có việc gì cười cười, tiếp tục rót ly thứ hai.
“Ly thứ hai, chúc mừng em được như ước nguyện, rốt cuộc thoát khỏi tôi. Làm phiền em nhiều năm như vậy, cuối cùng là có thể xa chạy cao bay. Lâm tiên sinh, em có vui không? Từ nay về sau sẽ không cần lo lắng sợ hãi, coi như chưa từng biết một người tên Ninh Trí Viễn......Lại không ai liên lụy đến bước chân của em, nghĩ đến đây, Lâm Lộc, có phải vui đến muốn múa một khúc không?”
Lại là ngửa mặt há miệng uống vào, một ly rượu mạnh lại thấy đáy lần nữa. Ninh Trí Viễn che miệng lại ho khan một tiếng, hốc mắt đỏ bừng.
Nhưng là hắn không quan tâm, thế nhưng còn rót ly thứ ba. Lúc này đây, Lâm Lộc nhịn không được mở miệng.
“Đủ rồi. Ninh tiên sinh, anh không cần gây rối vô cớ.”
“Được, em nói đủ rồi, vậy đủ rồi. Tôi uống ly này, em tùy ý.”
Ninh Trí Viễn mới muốn giơ tay, đã bị Lâm Lộc duỗi tay đè lại. Ninh Trí Viễn nhìn ngón tay nhỏ dài đáp ở trên cổ tay mình, thế nhưng không thể động đậy.
“Tiểu Lộc......”
“Tôi nói đủ rồi. Ly này nên là tôi. Tôi không có gì nâng cốc chúc mừng, lại chúc Ninh tiên sinh bình bình an an, Ninh thị thịnh vượng phát đạt. Sau này nếu là không có tin tức của tôi, vậy đại khái là tôi rất khá, không muốn trở về gặp mặt nữa.”
Ngón tay Ninh Trí Viễn run lên, môi rung động. Một đôi mắt đỏ ngước lên nhìn Lâm Lộc chằm chằm.
“Em......”
“Tôi phải đi rồi.”
Giơ tay lên, sắc mặt không hề biến hóa. Ngược lại cái ly trong tay Ninh Trí Viễn bị cướp đi.
Lâm Lộc liền lấy khăn giấy lau khô rượu trên tay giúp hắn.
“Ninh tiên sinh, bảo trọng.”
“Lâm Lộc!”
Dưới tình thế cấp bách duỗi tay nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, cả người Ninh Trí Viễn đều phát run. Lâm Lộc gầy như vậy, xương cổ tay tinh tế. Cơ bắp siết chặt, gân xanh nổi dọc theo cánh tay.
Lâm Lộc cúi đầu nhìn về chỗ làn da hai người tiếp xúc.
Ánh mắt cậu còn lạnh hơn ánh trăng.
Rõ ràng Ninh Trí Viễn còn chưa buông tay, lại có thể cảm giác được ánh mắt này như đao, cắt bọn họ ra. Có thể cảm giác được dòng máu ấm áp chảy xuôi dưới da thịt cậu, cánh tay hắn muốn khóa ở trong tay cậu. Rõ ràng là rất gần, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy xa như vậy?
“Buông tôi ra.”
“Em muốn đi đâu?”
“Buông tay. Tôi phải đi.”
Một từ “đi” kích hai bên thái dương Ninh Trí Viễn nhảy loạn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Nhưng câu “đừng đi” này giống như một bụi gai ghẹn ở yết hầu, đâm vào chảy máu tươi đầm đìa, phun không ra cũng nuốt không xuống.
Hắn thấp giọng mở miệng, âm thanh nghẹn nghẹn.
“Em đi đâu, tôi đưa em được không?”
“Không cần, tôi có chân.”
“Nhưng em không có xe mà! Nam thành lớn như vậy, em phải đi tới khi nào? Em để tôi đưa em đi đi, tôi chỉ làm tài xế cho em, tuyệt không nói bậy lộn xộn! Như vậy cũng không được sao?”
Lâm Lộc không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn hắn. Ánh mắt yên tĩnh lạnh lẽo như cũ.
Vành mắt Ninh Trí Viễn đỏ lên, cuối cùng là có lệ ý.
Hắn biết, cho dù hôm nay như thế nào cũng không giữ được cậu.
Dường như tự sa ngã, cũng căn bản không biết mình đang làm cái gì. Thế nhưng hắn móc chìa khóa xe, ra dùng sức nhét vào trong lòng bàn tay Lâm Lộc.
“Hay là em lái xe tôi đi đi! Tôi không để em đi một mình ở bên ngoài, tôi......Em trở lại nơi này, làm sao tôi có thể để em chịu khổ chịu mệt? Hay là nói em chán ghét tôi như vậy, muốn phân rõ giới hạn với tôi, xe tôi em cũng ghét bỏ, căn bản không muốn lái!”
Vô lý. Vô lý đến cực điểm.
Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn hắn đã không còn có bất kỳ quan hệ gì, vì cái gì phải lái xe hắn?
Hắn đây là phát thần kinh cái gì? Không thể hiểu được! Mất mặt xấu hổ! Chỉ xứng bị hung tợn cười nhạo một hồi, hoặc là trực tiếp ném chìa khóa ở trên mặt, lại trơ mắt nhìn cậu phất tay áo bỏ đi!
Đây đều là tự rước khuất nhục......
Mạch máu mang theo men say lên đến mặt, vành mắt Ninh Trí Viễn lại nóng bừng, đầu đau muốn vỡ ra. Trong cổ họng có lửa cháy, đỉnh đầu cũng nóng rát mà bốc hỏa, nhưng trên người lại nơi nơi rét run, mồ hôi lạnh ở hai bên thái dương toát ra.
Bàn tay nhét chiếc chìa khóa vào tay Lâm Lộc run lên không ngừng, cơ hồ Ninh Trí Viễn cầm không được. Hắn siết chặt hàm, cảm giác dịch dạ dày lạnh băng trào lên đến cổ họng, bị bỏng ở trong miệng.
Cho đến khi Lâm Lộc cầm tay hắn.
Tay Lâm Lộc cũng lạnh như hắn.
Ninh Trí Viễn muốn ngẩng đầu, một bàn tay đỉnh đầu hắn lại.
“Đừng ngẩng đầu.”
- - Thì ra thật sự là tay cậu ấy. Cậu ấy cũng không chán ghét mình đến mức không muốn chạm vào một chút.
Chỉ có suy nghĩ như vậy, những chuyện khác, căn bản không vào được đầu của Ninh Trí Viễn.
“Em......Không đi nữa?”
“Cảm ơn xe của anh. Tôi sẽ lái xe đi.”
Lâm Lộc nói. Nắm chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay mà Ninh Trí Viễn đưa cho.
Cậu thật là lưu loát sạch sẽ.
“Tạm biệt.”
Trong cổ họng Ninh Trí Viễn lại siết chặt, nhưng bàn tay Lâm Lộc nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu hắn.
“Đừng ngẩng đầu. Đừng nhìn tôi. Để tôi đi đi.”
Lực tay của Lâm Lộc không lớn, ngay cả lúc bỏ chạy cũng là nhẹ nhàng chậm chạp. Hai câu nói cuối cùng của cậu có lẽ là có ý tứ không hy vọng Ninh Trí Viễn nhìn cậu đi, nhưng Ninh Trí Viễn cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Hắn cứng đờ ngẩng đầu lên. Sau đó trơ mắt nhìn Lâm Lộc đi ra ngoài từng bước một.
Bóng dáng cậu đơn bạc. Trong đại sảnh chen chúc như vậy, trên bàn đều là nồi lẩu nóng hổi, thân mình cậu lại mờ mờ đằng sau lớp hơi nước mà nổi lẩu bốc lên, Ninh Trí Viễn dùng sức mở to hai mắt cũng cảm thấy thấy không rõ.
Lâm Lộc xuyên qua đám người đoàn tụ vui vẻ, biến mất ở ngoài cửa.
- - Cho dù tôi có ngẩng đầu nhìn em thì em sẽ thế nào chứ?
- - Đằng nào cũng chẳng ra gì. Em căn bản là không biết.
- - Bởi vì em vẫn tiếp tục đi ra ngoài, cũng không hề quay đầu lại một lần.
Ninh Trí Viễn cười. Hắn cắn răng, âm thanh răng va vào nhau vang lên. Cũng may không có người để ý, càng không có người nghe được.
Hắn mất mặt như vậy. Tay hắn cuộn chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Chung quy hắn không hề nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Lâm Lộc biến mất ở ngoài cửa.
Xem như bảo toàn thể diện cuối cùng sao?
Hắn ở trước mặt Lâm Lộc, thật sự còn có mặt mũi mặt đáng nói sao?
Nhưng trong lòng hắn rất đau. Mỗi một lần thở dốc đều tê tâm liệt phế.
Ninh Trí Viễn cười ra tiếng. Hắn nhắm mắt lại, nâng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Rượu nhập vào khổ tâm, hóa thành nước mắt tương tư. Nhưng Ninh Trí Viễn lại không có nước mắt.
Hắn chỉ có tự ngược mà uống vào. Dùng rượu cay độc sặc người, áp lại tuyệt vọng và thống khổ. Lâm Lộc sẽ không trở lại, trong lòng hắn biết. Nhưng hắn không muốn đứng dậy, càng không muốn rời đi. Hắn tình nguyện sống mơ mơ màng màng, chờ một người không quay đầu lại.
Như trước kia, từng có người ngồi ở vị trí này, đối mặt với nồi lẩu uyên ương trống rỗng nóng hầm hập. Một lần kia, cho đến khi đáy nồi cạn, cậu cũng không thể chờ được người “nghe một cuộc điện thoại, đi một chút sẽ về“.
Đi ra tiệm lẩu, tiếng vang huyên náo tức khắc bị cánh cửa ngăn ở sau người. Chiếc xe thể thao kia ngừng ở đường cái đối diện, dưới ánh đèn mờ mịt, thân xe vẫn tỏa ra ánh sáng khiến người ta chói mắt.
Lâm Lộc mở cửa ngồi xuống. Chậm rãi đạp chân ga, chiếc xe khởi động, dọc theo con đường không có một bóng người xông ra ngoài.
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Đèn neon từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, ánh lên gương mặt không có chút biểu cảm nào của cậu.
Ấn xuống một cái, đỉnh xe mở ra, gió phần phật thổi vào mặt, lạnh băng như đao cắt.
Chân ga càng dẫm càng sâu, tốc độ xe càng lúc càng nhanh. Cho đến khi cuối đường là một ngã rẽ, Lâm Lộc mím môi, lại hung hăng dẫm chân ga!
Tiếng gió và động cơ xộc vào màng tai, khóe mắt bị gió mạnh thổi chảy nước mắt, lại bay về phía sau khóe mắt không biết rơi ở đâu.
Trong chớp nhoáng, xe thể thao đã chạy đến chỗ quẹo, càng ngày càng gần Lâm Lộc lại không có một chút ý tứ dừng xe. Vẫn luôn chạy cho đến đèn xe chiếu ra cây cối cao lớn tối đen phía trước, Lâm Lộc mới đột nhiên bẻ tay lái!
Đột nhiên xe thay đổi hướng, lốp xe cọ xát trên mặt đường tạo ra tiếng kêu chói tai, lại vẫn đâm vào cành cây to lớn xà xuống.
Két mà một tiếng! Túi khí an toàn phồng ra, Lâm Lộc bị đè chặt ở buồng điều khiển. Cành cây gãy bốn phía hỗn độn, chiếc xe phát ra tiếng cảnh cáo chói tai.
“Tích tích......Báo cáo vị trí của ngài với cơ quan quản lý giao thông......Xin hỏi có yêu cầu cứu trợ hay không? Lặp lại, xin hỏi có yêu cầu......”
Lâm Lộc cố sức nâng tay lên, tắt thiết bị báo nguy hiểm, tiếng máy móc đột nhiên dừng lại. Trong hỗn độn, cậu chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Còn có từng trận nức nở bị đè nén.
Qua rất lâu, Lâm Lộc mới ý thức được người khóc chính là cậu.
Vì thế tiếng khóc lập tức ngừng lại.
Hiện tại Lâm Lộc cúi đầu, cánh tay chống ở cửa xe đã bị mất hình dạng và lưng ghế, chảy máu không ngừng. Chiếc xe này có tính năng rất tốt, an toàn cũng xếp hạng nhất. Ngoại trừ vết thương lớn trên cánh tay, xem như Lâm Lộc lông tóc vô thương -- Nếu không nói đến trầy da.
Lâm Lộc đẩy cửa xe ra, ngồi ở trên mặt đất. Cậu tựa ở trên thân xe, nhắm mắt lại.
Bùn đất mềm xốp ẩm ướt. Trong tay cậu gắt gao nắm chặt một bao thuốc lá, hộp thuốc bị bóp đến thay đổi hình dạng. Lúc rời khỏi tiệm lẩu, cậu lấy gói thuốc lá của Ninh Trí Viễn đi, khi đó người đối diện quá mức kích động, không ngẩng đầu.
Tách một tiếng. Ngọn lửa chợt lóe lên. Lâm Lộc trúc trắc đưa đầu điếu thuốc lên ngọn lửa, ánh lửa sáng cả mặt cậu.
Nước mắt trên mặt chưa khô.
“Khụ khụ......Khụ khụ khụ!”
Mùi thuốc bay lên khiến Lâm Lộc che miệng lại sặc đến khàn cả giọng. Sặc khụ không được, lại không chịu ngừng, hút một ngụm lại một ngụm cho đến khi dạ dày nổi lên một trận ghê tởm, nhịn không được đỡ lấy thân xe phun ra.
Khó chịu. Lại cũng thống khoái.
Thuốc rất tốt, có lẽ chỉ ở chỗ hút nó không tốt.
Tình yêu hoặc là nhân sinh cũng như thế đi?