“Hô...... Hô...... Hô......”
Thở dốc rất nặng, tiếng tim đập lại càng nặng nề hơn so với hô hấp. Ninh Trí Viễn lảo đảo đỡ vách đá, một chân trước một chân sau mà tiến vào trong hang động.
Xuyên qua không biết bao nhiêu lối rẽ, thẳng cho đến khi đảm bảo trên người không hề tích nước nữa, hắn mới vòng trở lại hang động Lâm Lộc ở gần đó —— Tuy rằng hắn dựa vào cơ hội rơi xuống nước trốn chạy, hẳn là thoát khỏi truy binh, l đang ở bờ biển, huyệt động ẩm ướt không thiếu muối và nước biển. Nhưng hắn vẫn không muốn để trên người nhỏ giọt máu loãng nước biển, để lại một chút sơ hở.
Hắn không thể đưa nguy hiểm đến bên người Lâm Lộc.
Khi đi đến cửa động, đã trời tối. Đá ngầm che đậy ở dưới, trước mắt càng là một mảnh tối đen. Ninh Trí Viễn lại không chút do dự đi qua các lối rẽ, tựa như mỗi một con đường đều khắc vào trong đầu hắn, căn bản không cần nghĩ nhiều.
Quẹo đến cửa động cuối cùng, lại là vô cùng đen đặc như cũ.
Lâm Lộc đâu? Cậu đang làm gì, tại sao không châm nến?
“Tiểu Lộc?”
Cậu còn chưa tỉnh đi? Đã qua một ngày.
Hay là nói cậu rất sợ hãi, cho nên không dám đốt lửa? Hoặc là, cậu không tìm được nhiên liệu và đá lấy lửa......
Không không, không có khả năng. Trước kia khi dẫn cậu đi ra ngoài cắm trại, hai người bọn họ ở dựng lều trại ở trong rừng rậm một ngày hai đêm, bảo tiêu cũng cách nơi đó khá xa. Tiểu Lộc chẳng những sẽ thu thập củi lửa, sẽ đốt lửa trại, thậm chí hiểu được thu thập sương sớm để chưng cất nước —— Cậu bé xuất thân nghèo khó, kỹ năng sinh tồn sẽ không quá kém.
Cho nên, là cậu còn tức giận?
Không muốn dùng đồ của tôi? Hoặc là dứt khoát chính là không muốn phản ứng lại tôi?
Trong lòng Ninh Trí Viễn có hơi chua xót. Hắn đỡ vách đá, chậm rãi đi vào. Sờ sờ ba lô, lại sờ soạng không thấy gì, nhưng hắn lại tiếp tục sờ vào phía trong, lại đụng đến một tá đồ hộp chỉnh tề, sau đó là nến và mấy hộp diêm.
Trong lòng Ninh Trí Viễn khựng lại.
Đồ đốt lửa đều sợ nước, cho nên bị hắn đặt ở ba lô. Nếu hiện tại bày ra ở bên ngoài, chắc là Lâm Lộc bỏ ra —— Tuy rằng mặt lạnh với mình, nhưng rốt cuộc cậu vẫn phối hợp hành động.
Cậu ăn đồ hắn đã chuẩn bị sẵn, cậu không chán ghét chạm vào một chút đồ vật của mình là cảm thấy ghê tởm......
Trong lòng Ninh Trí Viễn đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa, hy vọng nhảy lên theo trái tím.
Phụt ~ bật lửa bốc cháy lên. Ninh Trí Viễn thắp nến lên, lại dừng lại động tác.
Ngọn lửa nhỏ bùng lên, chiếu sáng cả sơn động này. Không thấy balo. Cũng không thấy Lâm Lộc. Bốn phía sắp xếp đồ hộp và dụng cụ chỉnh tề, ánh nến kéo ra cái bóng thật dài. Mà ở giữa có một hộp đồ ăn, nắp rộng mở lẻ loi nằm ở đó.
Lâm Lộc đi rồi? Cầm ba lô đi, để lại tiếp viện. Cậu đi rất bình tĩnh, lại không chút do dự......
Từ từ!
Cậu ấy đi rồi? Bên ngoài còn có đám lính đánh thuê ở đuổi bắt! Cậu ấy đi rồi bao lâu, đi ra ngoài bằng con đường nào, địa hình nơi này phức tạp cậu ấy có thể thuận lợi thoát hiểm sao? Cứ xem như có thể, nhưng cũng sẽ có khả năng đụng vào họng súng hung tàn!
Bỗng nhiên Ninh Trí Viễn đứng lên, miệng vết thương truyền đến đau đớn xuyên tim. Nhưng hắn bất chấp xem xét, nhấc chân chạy ra bên ngoài —— Dưới chân truyền đến ầm một tiếng, là đá bay đồ hộp kia, khiến Ninh Trí Viễn lảo đảo một cái.
Hồng hộc chạy ra cửa động, chỗ ngoặt phía trước có một bóng đen lướt qua, cảnh tượng vội vàng hướng tới cửa động.
Đáng giận......Vẫn là đuổi lại đây? Nhưng hiện tại ông đây không rảnh dây dưa! Giết hắn, nhanh tìm Tiểu Lộc!
Ninh Trí Viễn gầm nhẹ một tiếng, rút con dao bên hông hung tợn bước đến! Người nọ ngẩng đầu, tối đến không nhìn rõ mặt của hắn. Hắn lùi lại một bước. Nhưng Ninh Trí Viễn lại nhanh hơn so với hắn, một đao áp ở trên yết hầu kẻ kia.
“Cút cho ta!”
“A!”
Người nọ sợ hãi kêu lên một tiếng, lui về phía sau đụng vào vách đá. Lưỡi dao khó khăn lắm ngừng ở trên hầu kết.
Dưới ánh trăng mỏng manh, chiếu sáng lên một gương mặt tái nhợt. Lâm Lộc bị đè ở vách đá, lưỡi đao lạnh lẽo xâm nhập làn da. Cậu mở to hai mắt, hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn phảng phất như một ác quỷ.
Ầm!
Con dao rơi xuống đất.
Một tay Ninh Trí Viễn kéo Lâm Lộc vào trong lòng ngực, hai tay càng siết càng chặt. Hai chân hắn nhũn ra, sắp không đứng được. Mới vừa rồi một cái chớp mắt ngắn ngủi, sợ hãi mất đi Lâm Lộc ép khô thể lực của Ninh Trí Viễn, cũng thiếu chút nữa đứt đoạn tinh thần hắn.
“Tiểu Lộc, Tiểu Lộc, em không có việc gì......Em không có việc thì tốt rồi......”
Lâm Lộc còn chưa kịp hoàn hoàn, hơi thở đứt quãng. Đương nhiên cậu không trả lời, nhưng cũng không đẩy ra.
Cậu có thể ngửi được mùi máu tươi dày đặc tỏa ra từ người đàn ông trước mặt này.
Nhưng rốt cuộc người đàn ông này còn sống.
Lâm Lộc chậm rãi phun ra một hơi. Chân cậu cũng ở nhũn ra. Cả người cậu toát mồ hôi lạnh, cũng mệt mỏi đến muốn mạng.
—— Ninh Trí Viễn là dựa vào cỗ huyết khí ở ngực này lấy sức, hắn làm sao vậy?
Trước đó, Lâm Lộc đi bộ ở huyệt động đá ngầm liên miên leo lên hơn hai giờ mới tìm được bờ biển. Lại phát hiện mấy tên đàn ông mặc võ trang mang theo kính viễn vọng đi qua. Vốn dĩ nghĩ rằng đó là thuộc hạ của Ninh Trí Viễn, cậu trốn đi. Nhưng những người đó đi qua, lại nói một ngôn ngữ mà cậu không hiểu được.
Chỉ sợ là hiểu lầm, những người này đại khái không có quan hệ với Ninh Trí Viễn. Gần hòn đảo nhiệt đới nhỏ này bởi vì nằm ở vùng biển quốc tế, cách đất liền rất xa, ngược lại trở thành cảng tránh gió của tội phạm. Ngư long hỗn tạp, súng ống tràn lan, thoạt nhìn bề ngoài là thắng địa nhiệt đới phong tình để nghỉ mát, ngầm ở phía dưới lại có một thế giới khác. Lâm Lộc đã từng nghe Bạch Vụ nói những điều này, cũng biết những người này sẽ không tùy tiện xuống tay với người bình thường. Cho nên nước sông không phạm nước giếng là lựa chọn tốt nhất. Vốn dĩ cậu cũng làm như vậy. Dựa theo kế hoạch ban đầu, cậu bơi tới ngọn hải đăng đối diện, lại lên thuyền đến một tiểu đảo phồn hoa. Ở nơi đó, cậu lại đụng phải mấy người nói ngôn ngữ kì lạ, dường như đang chờ ai đó.
Vốn dĩ tính toán tiếp tục làm như không thấy. Nhưng thời điểm Lâm Lộc đi ngang qua nhau, đột nhiên phát hiện trên một người lại cầm đồng hồ của Ninh Trí Viễn.
Đó là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, xung quanh mặt đồng hồ là họa tiết đặc biệt, mặt trên có hoa hướng dương, thiên nga và dâu tây nho nhỏ. Lâm Lộc từng nhìn qua rất nhiều lần, cậu sẽ không nhận sai.
Chiếc đồ kia rất đắt, đại khái có thể mua nửa hòn đảo. Nhưng đây không phải lý do khiến Lâm Lộc cảnh giác —— Rốt cuộc, lấy tính cách của Ninh Trí Viễn, nếu là thủ hạ đắc lực của hắn thật sự lập công lớn, đồ đắt giá hơn nữa cũng không phải hắn không thể không đưa.
Nhưng ở bên trong chiếc đồ hồ đó có một con chip định vị. Mang nó, mặc kệ là Tiểu Chu hay là Phương Minh Sơn, đều có thể tìm được Ninh Trí Viễn bất cứ lúc nào.
Đây là món đồ tuyệt đối không thể tặng người.
Cho nên giải thích duy nhất chính là Ninh Trí Viễn đã xảy ra chuyện.
Mà những tên mặc võ trang nói ngôn ngữ kì quái này, xác thật không phải là thủ hạ của Ninh Trí Viễn, mà là kẻ thù của hắn.
“Ninh Trí Viễn, bên ngoài có rất nhiều người đang tìm anh. Bọn họ cầm đồng hồ của anh, toàn bộ tuần tra khắp nơi, thoạt nhìn rất nguy hiểm. Rốt cuộc bọn họ là ai?”
“Tiểu Lộc, em gặp được những tên lính đánh thuê đó?”
Ninh Trí Viễn chợt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
“Em thế nào, có bị thương hay không? Bọn hắn...... Đáng giận, chính em chạy ra ngoài làm gì! Để tôi nhìn xem......”
Hắn duỗi tay kéo quần áo Lâm Lộc, lại bị đẩy ra một phen. Ngẩng đầu, Lâm Lộc lạnh lùng mà nhìn hắn.
“Đừng đụng vào tôi.”
Ninh Trí Viễn cúi đầu, đường viền hàm căng thẳng. Hắn liếm liếm môi, bên trên khô khốc.
Một lần lại một lần mà bị nhắc nhở, hắn đã sớm không có tư cách tùy ý chạm đến Lâm Lộc. Hắn lại không dám phát ra một tiếng từ cổ họng, bởi vì này tư cách này là hắn tự tay xé nát.
Ninh Trí Viễn thấp giọng giải thích nói.
“Những tên lính đánh thuê đó là đại hoàng tử phái tới. Tình huống cụ thể tôi còn không biết, lần này tôi không mang nhiều người lại đây. Ở đây Phương Minh Sơn có một đội huấn luyện đặc chủng, vốn dĩ tôi cho rằng đại hoàng tử sẽ nhắm về phía hắn. Nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy, có lẽ bên phía đại hoàng tử là đồng thời động thủ cả hai bên. Nhưng từ khi chúng ta vào hang động đã cắt đứt liên lạc với Phương Minh Sơn. Lâu như vậy, tôi còn chưa nhận được tín hiệu từ hắn, sợ bên kia hắn cũng có biến cố sẽ bại lộ vị trí của chúng ta, tôi cũng không dám chủ động gửi tín hiệu đi.”
“Tuyến lộ của Phương tổng đố lộ ra chút vấn đề. Tôi gọi điện thoại cho Bạch Vụ, cậu ấy nói lần này đại hoảng tử đến đây, phá hủy kênh thông tin bọn họ thường dùng, hiện tại còn đang trong tranh đoạt kịch liệt. Tuy rằng liên lạc giữa hai bên đã được bảo mật, nhưng Phương Minh Sơn còn chưa biết đối phương đã biết được bao nhiêu, sợ phát ra tín hiệu ngược lại sẽ bại lộ vị trí của anh, cho nên hắn và Bạch Vụ mới vẫn luôn không dám liên hệ cho anh.”
Lâm Lộc đẩy Ninh Trí Viễn ra, biểu cảm thật sự giống như đẩy thứ đồ dơ gì đó ra. Trong lòng Ninh Trí Viễn đau xót, lạ không dám nói một câu.
Hắn chỉ có thể đi theo phía sau Lâm Lộc trở lại huyệt động. Bộ dáng thật cẩn thận, giống như là con chó săn mồi sợ bị chủ nhân vứt bỏ, theo sát từng bước.
“Nhưng hiện tại bọn họ biết phiến đá ngầm này. Bạch Vụ nói với tôi, bọn họ sẽ phái ngưòi tới cứu anh nhanh thôi. Hắn kêu anh trốn đi, không cần xung đột chính diện với bọn họ. Cậu ấy nói, số lượng bọn lính đáng thuê này không ít, vũ khí cũng rất hoàn mỹ, cũng may bọn họ không dự đoán được đội huấn luyện luyện đặc chủng của Bạch Vụ đang ở đây, kết quả đại bộ phận đều bị thủ hạ của Bạch Vụ kiềm chế. Cho nên chỉ có thể phái năm sáu người tới truy bắt anh, có thể là cảm thấy anh bị nhốt, lại không thể phát tín hiệu, căn bản trốn không thoát đi. Bọn họ tính toán trước giải quyết bên phía Bạch Vụ trước, lại đến giải quyết anh.”
Lâm Lộc ngồi xổm xuống, lấy một cây nến ra. Cậu nghĩ nghĩ, quay đầu đi hỏi Ninh Trí Viễn.
“Ninh tiên sinh, hiện tại đốt lửa an toàn chứ?”
“Xem ra em hỏi được rất nhiều từ chỗ Bạch Vụ. Đúng là thế cục như vậy, bọn họ chỉ là hướng về phía tôi. Lúc ấy em nên đi, Bạch Vụ lại bận, cũng không đến mức không thể phái người tới đón em, cho dù như thế nào đều trở về tìm tôi an toàn.”
“...... Có thể đốt lửa không? Sẽ bại lộ hành tung?”
“Tiểu Lộc, vì sao em lại quay về đây?”
Lâm Lộc quay lại mặt, mặt vô biểu tình mà ấn bật lửa. Một ngọn lửa nhảy lên, đuổi bóng đêm trong động tản ra một chút.
“Là bởi vì em luyến tiếc tôi sao?”
Lâm Lộc cúi đầu, bắt đầu vì nhóm lửa. Ninh Trí Viễn lại không thuận theo, không buông tha truy vấn không để yên.
“Nói chuyện đi Tiểu Lộc, trả lời tôi! Không phải em nói không có tuyến tín hiệu căn bản không liên hệ được với Bạch Vụ hay sao? Em gọi điện thoại cố định đúng không? Em cũng chạy trốn rời, tới trên đảo đối diện em còn gọi điện thoại cho Bạch Vụ! Vậy em còn trở về làm gì? Tìm một chỗ trốn đi chờ Bạch Vụ đón em, lại có thể khó khăn bao nhiêu?”
“Ninh tiên sinh, anh bình tĩnh một chút.”
“Đừng gọi tôi là Ninh tiên sinh! Em không muốn kêu tôi là Trí Viễn ca, em kêu tôi một tiếng Ninh Trí Viễn được không! Đừng như vậy, đừng nói em không nhớ rõ tôi nữa! Rõ ràng em nhớ rõ tôi —— Nếu không vì sao em phải quay về tìm tôi, vì sao không dám ném tôi đi?”