Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi

Chương 14: Chương 14




Khinh Nhạc Giáo tuy rằng thức thời, sẽ không chủ động trêu chọc những danh môn vọng tộc đó, nhưng có thể ở trên giang hồ làm loạn ra danh hào “Ma giáo”, bọn họ cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp.

Bị người khi dễ trên đầu, lại làm sao có đạo lý thoái nhượng?

Đoạn Ninh Trầm đứng dậy, nói: “Đường rộng lớn như vậy còn chưa đủ cho Vương gia các ngươi đi? Tránh lui bên ngoài đến trăm mét? Thế nào? Thân Vương gia các ngươi trăm mét mới vừa à?”

Thị vệ sắc mặt phát lạnh, cất bước giơ tay xuất kiếm, “Nhãi ranh không được vô lễ!”

Thấy thứ kia chĩa hướng vào bản thân, Đoạn Ninh Trầm nhanh chóng ra tay, hai tay kẹp lấy mũi kiếm, hơi hơi dùng một chút lực, mũi kiếm kia thế nhưng trực tiếp đứt gãy.

Chỉ mất chút công phu, thị vệ đã bị bóp lấy yết hầu, chế trụ đôi tay, bị ấn trên mặt đất.

Đoạn Ninh Trầm dùng đầu gối đè lên người gã, nhìn một vòng khuôn mặt mang đầy cảnh giác của các thị vệ, cà lơ phất phơ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn đuổi đi chúng ta, nhường đường cho Vương gia các ngươi? Dù thế nào chúng ta cũng không có khả năng lui nửa bước. Các ngươi nếu thức thời, liền lăn chạy nhanh, đừng quấy rầy nhóm chúng ta nghỉ ngơi.”

Mấy thị vệ khác giơ kiếm không nhúc nhích, có một người vội vàng rời đi, hẳn là về để bẩm báo.

Trong lúc nhất thời, không khí lâm vào giằng co, ở giữa hai bên có ẩn ẩn sát khí lưu động.

Lúc này thực yên lặng, chỉ có thanh âm gió lạnh cuốn lá khô bay lên, cùng với tiếng Bùi Tự che miệng ho khan.

Đoạn Ninh Trầm không ai bì nổi mà cùng những thị vệ kia giằng co, duy trì thần sắc kiêu ngạo ngạo mạn, trong lòng lại là đang rầu rĩ. Cục diện này, sợ là đã doạ mỹ nhân rồi.

Đều là do Ung Vương chó má kia! Hắn hận đến ngứa răng.

Qua một hồi, một người trung niên mặc áo lông cừu quý giá đẹp đẽ được mười mấy tên hộ vệ vây quanh đi tới.

Bộ dáng gã đại khái 35 hoặc 36 tuổi, râu dài, vóc người hơi cao, lại hơi hiện ra vài phần phúc hậu, phối hợp với da mặt trắng mượt mà của gã, khiến cho gương mặt gã thoạt nhìn khá hiền từ.

Đoạn Ninh Trầm lập tức dựng thẳng eo lưng lên một chút.

Đây vẫn là người có phận tôn quý nhất mà hắn từng gặp. Cứ cho là hắn trước nay đều không sợ hãi quyền quý, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy vài phần khẩn trương.

Ung Vương đứng yên, đầu tiên nhìn Đoạn Ninh Trầm, sau đó rơi xuống trên người Bùi Tự ngồi tựa vào cọc cây nơi xa.

Bùi Tự lãnh đạm nhìn thẳng vào gã, ánh mắt hai người giao hội vài giây ngắn ngủi.

Thực nhanh, Ung Vương liền dịch khai ánh mắt, nhìn về phía Đoạn Ninh Trầm, mặt lộ vẻ xin lỗi: “Tiểu huynh đệ, thực xin lỗi, là người của ta gây cho các ngươi thêm phiền toái.” Dứt lời, gã lại ra lệnh cho cấp dưới: “Còn không mau thu hồi kiếm đi?”

Gã vừa mở miệng, liền hóa giải không khí khẩn trương ở hiện trường.

Trong lòng Đoạn Ninh Trầm sảng khoái vô cùng, buông lỏng thị vệ kia, đứng lên, “Được! Được!” Hắn phất phất tay, ý bảo bọn giáo chúng thu kiếm.

“Tết Âm Lịch hồi kinh, ven đường bổn vương gặp không ít ám sát, nhìn các ngươi khó tránh khỏi trông gà hoá cuốc, thỉnh tiểu huynh đệ thứ lỗi.”

Đoạn Ninh Trầm đáp: “Uầy, cũng không phải việc gì lớn. Nhưng mà, ngươi phải quản cấp dưới của ngươi cho tốt, muốn đuổi chúng ta ra bên ngoài trăm mét, nào có đạo lý này? Là quý tộc vương công, liền có thể tùy tiện khi dễ bá tánh bình dân chúng ta sao?”

Trong mắt Ung Vương hiện lên vẻ không kiên nhẫn cùng căm ghét, trên mặt vẫn khách khí có lễ nói: “Tiểu huynh đệ nói rất chính xác, bổn vương ngày sau nhất định sẽ ước thúc cấp dưới thêm nghiêm khắc.”

Đoạn Ninh Trầm còn chưa nói đủ, hắn tiếp tục nói: “Có một câu gì mà? Vương tử phạm pháp thứ dân cùng tội, như này ……”

Ung Vương không muốn lại cùng hắn nói điều này nữa, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống trên người Bùi Tự, đánh gãy lời hắn, “Vị này…… Công tử, nhìn thật quen mắt.”

Bùi Tự thanh thanh lãnh lãnh, không nói gì.

Đoạn Ninh Trầm nhìn theo ánh mắt gã, tức khắc cảnh giác mà chắn trước mặt gã, “Này! Nhìn cái gì? Y là người của ta!”

“Người của ngươi?” Trên mặt Ung Vương hiện lên thần sắc cổ quái, ngay sau đó ý vị không rõ mà cười cười, “Nói đến, sắp tới ngày hội tân xuân, tiểu huynh đệ không về nhà ăn tết, ra ngoài du đãng làm gì?”

Lời này gã nhìn Đoạn Ninh Trầm nói, nhưng Bùi Tự biết lời này gã chân chính đang hỏi ai.

Bởi vì gã mới vừa rồi chú ý đến Bùi Tự mà thái độ của Đoạn Ninh Trầm đổi từ “Miễn cưỡng có thể nói chuyện với nhau” đến “Mau mau cút xéo”, hắn nhíu mày nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi quản hơi nhiều sao? Ngươi còn quản ta ăn tết nơi nào? Nếu mâu thuẫn đã được giải quyết xong, ngươi đây là muốn cùng chúng ta cắm trại à?”

“Vậy bổn vương liền cáo từ trước. Chúc tiểu huynh đệ có một đêm vui sướng.”

Chờ đến khi đoàn xe của bọn gã rời đi, không khí doanh địa mới hoàn toàn buông lỏng.

“Triệu thiết, ngươi ổn không?”

“Không có việc gì không có việc gì! Đám người kia không gây thương tổn cho lão tử!”

Đoạn Ninh Trầm bước nhanh đi tới bên cạnh Bùi Tự, có chút u buồn, “Ai, Tiểu Tự, mị lực ngươi thật sự quá lớn. Ngay cả Ung Vương tôn quý kia cũng mơ ước sắc đẹp của ngươi.” Nhưng hắn thực nhanh xốc lại tinh thần, tráng khí cuồn cuộn nói: “Nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta sẽ bảo hộ ngươi thật tốt! Không ai có thể từ trên tay ta cướp ngươi đi.”

Bùi Tự: “……”

Còn ở bên kia, sau khi Ung Vương đi một hồi, liền có một thiếu niên mặc hoa phục vội vàng tiếp đón, thấp giọng hỏi: “Phụ thân, người bên cạnh Ma giáo giáo chủ, thật là……?”

Ung Vương chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt ý bảo lên xe lại nói.

Màn xe hoàn toàn ngăn cách tầm mắt bên ngoài, thiếu niên lúc này mới lại gấp giọng mở miệng: “Y không trở về kinh thành, đi theo nhân sĩ giang hồ làm gì? Hay là lại tính kế cái gì?”

Ung Vương dựa vào trên vách xe, tay nhét vào trong tay áo, nhắm mắt nói: “Nhìn không thấu.”

“Nếu như vậy, chúng ta có thể hay không bảo vệ được Quốc công phủ?”

“Nghĩ lại thì.” Ung Vương nói xong ba chữ này, trầm mặc trong chốc lát, lại chậm rãi hộc ra bốn chữ, “Không thể lỗ mãng.”

Mọi người trong Khinh Nhạc Giáo ồn ào nhốn nháo mà ăn xong sau, bọn họ ở trước đống lửa bắt đầu khoác lác chơi đoán số đánh bài, Đoạn Ninh Trầm không thèm tham gia cùng bọn họ, ôm Bùi Tự vào lều trại rộng nhất, tri kỷ chiếc chăn dày nặng lên cho y, vui rạo rực mà nói: “Chờ ta tắm rửa xong, lập tức quay lại!”

Bùi Tự nhịn không được nghĩ, thứ ngu xuẩn này sẽ không vào ngày mùa đông lạnh băng ra sông tắm rửa đi?

—— cẩn thận ngẫm lại, Đoạn Ninh Trầm tựa hồ có thể làm ra được loại sự tình này.

Rốt cuộc lấy tính tình Đoạn Ninh Trầm kia, chắc sẽ không kiên nhẫn chờ nấu nước ấm để tắm……

Không phụ y sở liệu, đại khái qua không đến nửa nén hương, Đoạn Ninh Trầm mặc mỗi kiện áo đơn, mang một thân khí lạnh chạy trở về. Hắn cũng không vội tiến vào lều trại, mà dậm chân, vận khởi nội lực, làm thân thể của mình ấm lên, lúc này mới chui vào trong lều trại, trong miệng làm bộ làm tịch nói: “Lạnh quá lạnh quá!”

Hắn nói, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn Bùi Tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.