Sau Khi Bị Giáo Chủ Ma Giáo Bắt Đi

Chương 7: Chương 7




Đoạn Ninh Trầm nhìn biểu tình lãnh đạm của y, nghĩ là y không tin —— trên thực tế, hắn cũng có chút chột dạ. Hắn không ngừng cố gắng, tiếp tục khoác lác: “Gần hai năm đây, Lý Diệp Chu mai danh ẩn tích, dù hắn nói mình mai danh ẩn tích du lịch giang hồ, kỳ thật là vì hắn bị ta đánh đến tự bế. Chờ ta lại lần nữa tìm ra hắn, ta lại hành hung hắn một lần nữa cho ngươi nhìn xem.”

Bùi Tự: “……”

Đoạn Ninh Trầm vừa nói, một bên vừa nhích lên giường, đối mặt với ánh mắt mang theo hàn ý thấu xương của Bùi Tự, hắn đúng lý hợp tình, “Nơi này là chúng ta vội vàng tìm ra, cho nên không chuẩn bị lò sưởi. Mà cho dù hôm qua ở khách điếm có lò sưởi, ngươi cũng đông lạnh thành như vậy! Đêm nay lại lạnh, ta sợ sáng mai khi qua nhìn lại là một khối thi thể lạnh băng.”

Bùi Tự lại không nhận tình của hắn, lạnh nhạt nói: “Trên người của ngươi rất thối.”

Đoạn Ninh Trầm đang dương dương tự đắc biểu tình tức khắc cứng đờ. Hắn ngay lập tức kêu oan, “Nơi nào thối?! Hôm qua ta mới tắm xong! Hơn nữa ta ôm ngươi nguyên hôm nay, ngươi cũng không nói ghét bỏ ta!” Trên thực tế, Bùi Tự vẫn luôn ghét bỏ, chỉ là ẩn nhẫn một đường, không nói. Đoạn Ninh trầm đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “À! Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không động tay động chân đối với ngươi! Nếu đêm nay ta có hành vi không đúng đắn, cả đời ta sẽ không bao giờ ngẩng đầu nữa!” Có thể nói đây là lời thề thực ngoan độc. Nhưng hắn sao lại để mình thiệt thòi, hắn nói chính là “Đêm nay”.

Bùi Tự không để hắn đạt mục đích, “Nếu ngươi dám có chút cử chỉ mạo phạm, thì tốt nhất hãy lo tìm một thợ làm tay chân giả tốt đi.”

Đoạn Ninh Trầm nghe ra ý tứ y, trong lòng ngứa ngáy. Vô luận là khi mỹ nhân trầm mặc, hoặc lạnh nhạt, hay là như hiện tại độc mồm độc miệng, đều đáng yêu như vậy! —— hắn tự phụ võ công mình cao cường không đem uy hiếp này để trong lòng. Trong mắt hắn Bùi Tự giống như một tiểu bạch thỏ e sợ con sói xám sẽ ăn thịt mình, đang giương nanh múa vuốt để lộ ra mặt hung ác của mình, trên thực tế lại không biết bộ dáng kia có bao nhiêu mê hoặc động lòng người, chọc người trìu mến. “Yên tâm đi! Đoạn Ninh Trầm ta chính là chính nhân quân tử! Sẽ không làm ra loại hành vi tiểu nhân kia.”

Bùi Tự nhìn Đoạn Ninh Trầm xưa nay đã luôn là kẻ “Tiểu nhân” đang phun ra lời lẽ chính đáng.: “……”

Xem bộ dáng hắn, là hạ quyết tâm muốn mặt dày mày dạn cùng y ngủ chung. Y đè lại huyệt Thái Dương, hít sâu một hơi. Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn. “Ngươi đi tắm rửa sau lại qua đây.” Đoạn Ninh trầm hứng thú bừng bừng hỏi: “Ngươi cũng muốn đi tắm rửa?”

“Không.”

Đoạn Ninh Trầm: “Nhưng ngươi ghét dơ bẩn trên người ta, này chứng tỏ ngươi rất yêu sạch sẽ? Nếu ngươi yêu sạch sẽ như vậy, vậy ngươi không tắm liền đi ngủ, chẳng phải là rất mâu thuẫn sao?”

Huyệt Thái Dương Bùi Tự kịch liệt nhảy lên gân xanh, “Ngươi có lăn hay không?”

“Lăn lăn.”

Đoạn Ninh Trầm cười hì hì ra cửa. Cửa vừa khép lại, tươi cười trên mặt hắn liền thu lại, sờ sờ cằm, nghĩ thầm, xem ra mỹ nhân còn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nhưng mà đây cũng là điều rất bình thường. Đúng lúc này, một cái giáo chúng vội vàng chạy tới, gấp giọng đưa tin: “Giáo chủ, Huyền Lục xuất thế!” Đồng tử Đoạn Ninh Trầm co rụt lại, “Ngươi nói cái gì?”

Bọn họ ở ngay trước cửa nói, đại khái là lường trước có ngăn cách, người bên trong cũng nghe không thấy. Không nghĩ tới, Bùi Tự bên trong thu hết vào tai. Huyền Lục, chính là thiên hạ đệ nhất công pháp, có thể làm người ta lĩnh ngộ cảnh giới vô thượng võ học, người sáng chế là đạo nhân Phong Lam đã phi thăng trăm năm trước. Chỉ là vài thập niên trước, nó sớm đã vì quần hùng tranh giành và môn phái Bồ đề trông coi diệt môn mà mất tích. Nhưng khắp nơi vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm nơi nó rơi xuống. Khinh Nhạc Giáo tự nhiên cũng là một trong số đó.

Nửa tháng trước, một trang chủ sơn trang không chút tiếng tăm gì trước khi chết đã giao cho con của hắn một quyển sách cũ nát, dặn dò y bảo quản cho tốt, liền đi đời nhà ma. Thiếu niên kia thấy sách ghi lại toàn những thứ tinh diệu, mà võ học tạo nghệ lại thấp kém, không đọc được, cho nên đã thỉnh giáo một cao thủ giang hồ y quen biết. Cao thủ kia là người biết nhìn hàng, nhìn ra công pháp này không bình thường, nhưng hắn không nói ra, giảo ngôn lừa thiếu niên này, nói cái này không phải cái gì quá khó lường, muốn đem công pháp kia độc chiếm. Thiếu niên lại cũng không ngốc, muốn hắn trả lại cho mình. Thường xuyên qua lại, cao thủ kia chịu không được liền ác độc trực tiếp diệt hết môn sinh của y, sau đó trốn vào giang hồ, không biết tung tích. Lão bằng hữu trang chủ thấy thảm trạng như vậy, rất giận dữ, liền điều tra rõ chân tướng sự tình, ngàn dặm truy tung, thề phải vì người nhà lão hữu báo thù. Tin tức trong tay cao thủ kia cầm chính là Huyền Lục đã ồn ào huyên náo truyền khắp toàn bộ giang hồ, hiện tại lại có tin tức, tên kia đang ở Giang Châu khoảng cách không xa bọn họ.

Nghe xong toàn bộ sự tình, Đoạn Ninh Trầm lại không có mênh mông nhiệt huyết, nhíu mày nói: “Hay là Từ Hướng Lỗi kia cố ý thả ra tin tức giả. Kêu toàn người trong giang hồ tới để giúp hắn bắt được người.” Từ Hướng Lỗi chính là bằng hữu lão trang chủ, cũng là một du hiệp có chút tiếng tăm trên giang hồ.

Thấy Giáo chúng không có ý kiến. Đoạn Ninh Trầm hạ quyết tâm, “Dù rằng tin này có thật hay không. Nếu vạn nhất là thật, chẳng phải là chúng ta đem công pháp chắp tay nhường lại? Chuẩn bị ngựa, hiện tại chúng ta liền đi Giang Châu!” Giáo chúng thấy hắn phải đi ra ngoài, muốn nói lại thôi gọi hắn lại, “Giáo chủ, Dịch công tử……” Đoạn Ninh Trầm dừng bước, chụp phát vào trán. Ngày thường sấm rền gió cuốn đã quen, thiếu chút nữa quên mất bây giờ hắn còn có mỹ nhân. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Các ngươi phái vài người hộ tống Dịch Tự hồi giáo, ta đi Giang Châu trước, để Thích Phụng đuổi tới sau.”

“Vâng.”

Đoạn Ninh Trầm lại xoay hướng, một lần nữa trở về trong phòng. Bùi Tự vẫn dựa ngồi ở đầu giường, tựa hồ đang trầm tư, như nhập định, buông xuống lông mi như cánh bướm, ánh nến lúc sáng lúc tối chiếu xuống, ngũ quan y càng thêm vẻ lập thể, tuấn mỹ vô cùng, như một thượng tôn uy nghi. Vô luận là góc độ từ đâu đều đẹp đến kỳ cục. Đoạn Ninh Trầm rón ra rón rén đi qua, trong lòng vừa động, nhịn không được hướng gương mặt y mà chọc. Trước khi ngón tay hắn kịp tiếp cận, Bùi Tự bỗng chốc ngẩng đầu lên. Đột nhiên như vậy khiến Đoạn Ninh Trầm không kịp phòng bị mà hoảng sợ. Tròng mắt đen nồng đậm như lốc xoáy sâu không thấy đáy, ẩn hàm nguy hiểm, rồi lại mỹ lệ sáng lạn, có ma lực khiến người khác tò mò đến tột cùng.

“Trên mặt ngươi có dính gì kìa.” Ngón tay Đoạn Ninh Trầm như không có việc gì mà đi vòng, vuốt vuốt mặt chính mình, “Cái kia, ta có chút việc, đêm nay liền phải rời đi. Nhưng người đừng lo, ta đã sai người đưa ngươi đến địa bàn của ta, nếu ngươi có nhu cầu gì, có thể nói cho bọn họ.”

Mặt Bùi Tự vô biểu tình: “Ừ.” Trong lòng y suy nghĩ, thật sự là trời không thuận người. Thật vất vả mới tìm được một đường sinh cơ, mới hai ngày, không ngờ lại phải chia rẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.