Đương nhiên, bởi vì vấn đề đột ngột này mà làm Ngôn Xu hoang mang không ngừng.
Mẹ Ngôn nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua Sầm Nhược phía sau, hỏi: “Sao lại có tới hai lão sư đồng thời tới vậy?”
Tuy rằng mẹ Ngôn chưa suy nghĩ kỹ càng, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn là mời Hứa Lan vào trước.
Bốn người ở phòng khách nhìn nhau.
Mẹ Ngôn trong thanh âm mang theo xin lỗi đơn giản nói qua tình huống hiện tại một lần, lại nói: “Mời hai vị ngồi trước, tôi liên lạc với bên trung tâm một chút.”
Mẹ Ngôn nói xong liền cầm di động đi xa chút, trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Nói nghiêm túc một chút, hai ma một người.
Nhưng mà Ngôn Xu không biết những cái đó, lúc này nàng mang theo vui sướng không che giấu được, hỏi: “Hứa Lan tỷ tỷ, chị thật sự muốn dạy địa lý cho em hả?”
Tuy rằng không rõ Hứa Lan làm chủ nhà ma thì sao lại muốn đi dạy địa lý, nhưng chỉ cần thấy Hứa Lan, thì Ngôn Xu sẽ nhịn không được mà vui vẻ.
Hứa Lan nói: “Đương nhiên.”
Ngôn Xu lại nhìn nhìn Sầm Nhược bên kia, trên mặt lộ ra vài phần muốn nói lại thôi, sau đó kéo tay áo tây trang của Hứa Lan.
Hứa Lan cúi đầu nhìn nàng, thanh âm bình tĩnh, “Yên tâm, có vài người không nên xuất hiện ở chỗ này, tự nhiên sẽ phải rời đi.”
Lúc Hứa Lan nói lời này, đồng thời cũng nhẹ nhàng cầm tay Ngôn Xu, ý bảo nàng an tâm.
Sầm Nhược cười khẽ một tiếng, đi tới trước mặt Ngôn Xu, lộ ra ý cười minh diễm, “Rốt cuộc ai không nên xuất hiện ở đây, còn chưa nói chắc được đâu.”
Khi Sầm Nhược nói lời này, tuy rằng là nhìn Ngôn Xu, nhưng hiển nhiên có ý ám chỉ.
Ngôn Xu cũng không tính là vụng về, ánh mắt nàng đều dừng lại trên hai người vài giây, nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Hứa Lan lạnh lùng trả lời, “Đương nhiên không quen.”
Mà Sầm Nhược lại là cười, nàng hơi hơi cong lưng, nhìn Ngôn Xu, “Tiểu muội muội cũng thật thông minh, chị với cô ấy a......”
“Bang ----”
Hứa Lan bắt được cái tay suýt nữa sờ lên khuôn mặt của Ngôn Xu kia, hung hăng đẩy Sầm Nhược về sau chút, cùng lúc đó một cái tay khác bắt được tay Ngôn Xu kéo nàng giấu ra sau mình.
Sầm Nhược đau kêu lên một tiếng, xoa tay mình, đáy mắt mang chút yếu đuối nhìn Hứa Lan, “Cô thật sự không có chút thương hương tiếc ngọc nào.”
“Lăn.”
Ngôn Xu nghe thấy Hứa Lan trả lời như vậy.
Hứa Lan hôm nay thật không giống với bình thường.
Ngôn Xu lặng lẽ ló đầu ra từ phía sau Hứa Lan, nhìn Sầm Nhược phong tình vạn chủng trước mặt, lại nghĩ lại những lời hai người vừa nói.
Trong lòng nàng có một suy đoán.
Hứa Lan với Sầm Nhược, sẽ không phải là..... người cũ kia?
Nhìn giá trị nhan sắc xứng đôi này, bên ngoài đối chọi gay gắt, kỳ thật căn bản là đang tán tỉnh?
Nghĩ đến đây, Ngôn Xu lập tức thấy trong lòng mình chua lòm.
Đột nhiên, Hứa Lan đeo một cái lắc tay thuỷ tinh màu tím lên cổ tay Ngôn Xu, đánh gãy suy nghĩ miên man của nàng.
Ngôn Xu nghi hoặc cúi đầu.
Thuỷ tinh tím cực kỳ trong suốt, sạch sẽ như là nước suối dưới ánh trăng nhưng lại không có một tia gợn sóng.
Nhưng vào lúc này, mẹ Ngôn đã trở lại.
Nhìn giữa ba người hiện ra không khí kỳ quái, mẹ Ngôn ngẩn người một chút, sau đó miễn cưỡng cười cười, nói: “Tôi vừa mới liên hệ với trung tâm, bọn họ nói có thể là sắp xếp bị sai sót, mới có thể làm hai vị đều tới đây.”
Mẹ Ngôn nói tới đây, trong thanh âm liền mang theo vài phần khó xử, “Nhưng mà chúng tôi chỉ cần một gia sư thôi, cho nên......”
“Cho nên trong hai chúng tôi phải có một người đi đúng không?” Sầm Nhược cười tiếp lời mẹ Ngôn.
Mẹ Ngôn miễn cưỡng gật gật đầu.
Sầm Nhược nhìn về phía mẹ Ngôn, thanh âm càng thêm ôn nhu, “Tôi tốt nghiệp từ Thanh Hoa, hơn nữa tôi rất thích địa lý, tôi tự nhận là mình càng thích hợp trở thành gia sư của Ngôn Xu hơn.”
Ánh mắt của mẹ Ngôn dừng trên mặt Sầm Nhược, đột nhiên thần sắc trên mặt giống như trở nên mê ly, bà gật gật đầu, “Được...... Nếu vậy, thì cô.....”
“Bá mẫu.”
Hứa Lan lên tiếng hô, sau đó bước nhanh đi tới trước mặt mẹ Ngôn, đưa tay nắm lấy tay bà.
Trong nháy mắt đó, thần sắc nơi đáy mắt của mẹ Ngôn hình như thanh tỉnh vài phần.
Hứa Lan cũng miễn cưỡng cười một chút, làm cho mình thoạt nhìn càng thêm có “lực tương tác” một chút.
Mẹ Ngôn vươn một cái tay khác xoa xoa huyệt thái dương của mình, “Ngại quá, vừa rồi hình như có chút choáng váng, hai người tiếp tục nói đi.”
Hứa Lan nhìn, hơi hơi nghiêng người ngăn chặn tầm mắt của Sầm Nhược và mẹ Ngôn chạm nhau, “Bác, tôi tốt nghiệp Bắc Đại, tôi cũng cảm thấy mình thích hợp với công việc này.”
Mà giờ phút này, ở nơi người bình thường không thấy được, đầu ngón tay Hứa Lan tản ra làn khói màu lam nhàn nhạt tiến vào trong thân thể của mẹ Ngôn, giúp bà bảo trì tỉnh táo, không bị Sầm Nhược dùng những thủ đoạn cấp thấp đó mê hoặc tâm trí.
Lúc này Hứa Lan cơ bản cũng có thể kết luận, Sầm Nhược là quỷ, thông qua dụ dỗ làm tinh thần con người tê liệt để dễ dàng khống chế, cho đến khi hoàn toàn cắn nuốt.
Thấy mưu kế của mình bị nhìn thấu, không thể lợi dụng khống chế nhân tâm để đạt được mục đích nữa, trên mặt Sầm Nhược chợt loé lên một cảm xúc gọi là ác độc.
Hứa Lan quay đầu lại, liếc nhìn Ngôn Xu một cái, lại mỉm cười nhìn mẹ Ngôn, “Bất quá chuyện này, chúng ta hẳn là nên để con gái của ngài lựa chọn.”
Mẹ Ngôn gật gật đầu, hỏi Ngôn Xu, “Con có muốn học trước một tiết rồi mới quyết định hay không?”
Mẹ Ngôn nói còn tính là uyển chuyển, ít nhất có thể cho hai người một cơ hội “cạnh tranh công bằng“.
Mà Ngôn Xu lại trực tiếp lắc đầu, chỉ chỉ Hứa Lan, “Không cần, con muốn chị ấy.”
Trên mặt mẹ Ngôn lộ ra vài phần khó xử, nhưng nội tâm kỳ thật cũng tán thành.
So với Sầm Nhược trang điểm vũ mị quyến rũ giống như nữ minh tinh gợi cảm, nội tâm của bà đương nhiên là càng thiên về Hứa Lan hơn.
Vì thế mặt mẹ Ngôn mang theo xin lỗi nhìn về phía Sầm Nhược, “Ngại quá Sầm lão sư, chắc là cô......”
“A.”
Sầm Nhược cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần lạnh lẽo và ác độc che dấu không được, nàng hạ giọng nói bên tai Hứa Lan: “Che chở cô ta như vậy sao? Cô sẽ hối hận.”
Nói xong, Sầm Nhược liền dẫm lên đôi giày cao gót mười mấy centimet, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.
“Thật không lễ phép a.” Hứa Lan nhìn bóng dáng Sầm Nhược, từng câu từng chỗ nói.
Bất quá giây tiếp theo cô liền thay bằng nụ cười lễ phép nhưng xa cách nhìn về phía mẹ Ngôn, “Nếu cô ấy đã đi, thì chúng ta cũng nên bắt đầu học bổ túc rồi.”
“A.......”
Mẹ Ngôn sửng sốt một chút mới phản ứng lại được, vội vàng cười nói: “Được, mời lên lầu.”
Mãi cho đến khi bước vào phòng mình, đóng cửa phòng lại, Ngôn Xu mới nho nhỏ thở phào một hơi, sau đó hỏi: “Chị với tỷ tỷ hồi nãy là bạn sao?”
Ngón trỏ của Hứa Lan cuộn tròn không chút để ý gõ gõ ở trên bàn, trực tiếp phủ nhận, “Đương nhiên không phải.”
“Kia......”
Ngôn Xu mím môi, vẫn là nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ chị ấy là bạn gái cũ của chị sao?”
Hứa Lan sửng sốt một chút, đáy mắt nhìn về phía Ngôn Xu tràn ngập không thể tin.
Ý của Hứa Lan là ----
Sao em lại nghĩ như vậy?
Nhưng Ngôn Xu lại hiểu thành ----
Sao em lại biết?
Nàng bĩu bĩu môi, trong lòng tức khắc cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Quả nhiên là vậy, nàng biết ngay!
Thần sắc uỷ khuất trên khuôn mặt nhỏ càng thêm rõ ràng, Hứa Lan nhìn cũng cảm thấy có chút buồn cười, cảm xúc bực bội lúc thấy Sầm Nhược ở chỗ này vừa nãy trong nhất thời phai nhạt đi không ít.
Ngôn Xu nhỏ giọng nói thầm: “Kỳ thật hai người thoạt nhìn rất xứng đôi, chị ấy cũng khá xinh đẹp, hai người vì sao..... A!”
Ngôn Xu giơ tay che trán lại, đột nhiên cảm thấy đau đớn làm nàng sợ hãi kêu ra tiếng.
Ngón trỏ của Hứa Lan còn đang ngừng ở trên trán nàng, trong thanh âm tràn đầy bất đắc dĩ, “Không được nói bừa, càng không được suy nghĩ vớ vẩn.”