“Các cậu nghe nói gì chưa? Tây thành gần đây mới khai trương một căn nhà ma vô cùng khủng bố, ở trên mạng vô cùng nổi!”
“Tớ biết, hai ngày trước trên Weibo không phải có một blogger thích kích thích đi thử nghiệm sao? Nghe nói sau khi ra được khóc cả nửa giờ đồng hồ trực tiếp tuyên bố đổi nghề.”
“Sao có thể doạ người như vậy được? Khẳng định là pr thôi, tớ chẳng tin đâu.”
Các nữ sinh lải nhải thảo luận liên tục, tuy rằng có người nghi ngờ, nhưng trong thanh âm lại mang theo hưng phấn không thể che giấu.
Mà hoàn toàn khác biệt với bầu không khí náo nhiệt này, ở trong một góc phòng học, Ngôn Xu chống tay nâng má một mình nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người.
Không quan tâm đến nhân loại buồn vui, Ngôn Xu chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ.
Nhưng mà nữ sinh ngồi ở bàn phía trước lại đột nhiên quay đầu, nhiệt tình hỏi: “Ngôn Xu, buổi tối cậu có rảnh không? Muốn đi tới nhà ma cùng tụi tớ không?”
“Có vài người từ trước đến giờ đều không có hoà đồng, không cần phải rủ cậu ta đâu.”
Ngôn Xu còn chưa kịp trả lời, đã có một giọng nói hơi mang chút khắc nghiệt vang lên, mang theo tràn đầy châm chọc.
Người nói chuyện tên là Diệp Sở Nghi, là hoa khôi được các bạn học bình chọn trên diễn đàn trường lúc khai giảng năm nhất cao trung, cũng coi như là có nhan sắc.
Nhưng mà sự “công nhận” này đã bị đánh vỡ sau khi khai giảng được một tuần, bởi vì Ngôn Xu bị gia đình cưỡng ép đưa tới trường học.
Khi đó vị trí hoa khôi của Diệp Sở Nghi liền lung lay, diễn đàn bắt đầu thường xuyên có bài thảo luận diện mạo của nàng và Ngôn Xu, thậm chí còn có người đưa ra ý kiến mở cuộc bình chọn hoa khôi một lần nữa.
Vì muốn giữ lại cái danh hoa khôi này, Diệp Sở Nghi lo lắng đến trà không nhớ cơm không nghĩ, Ngôn Xu lại đột nhiên nổi danh bằng một phương thức khác.
Thiếu nữ thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, dùng hai tay không đánh mấy tên lưu manh ăn hiếp bạn học ở lớp trên bò lê lết.
Ngôn Xu một trận thành danh, so với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “năng lực động thủ” kia của nàng càng thêm hấp dẫn người chú ý.
Dần dần cũng không có ai thảo luận muốn đổi hoa khôi nữa, bởi vì so với danh hoa khôi, hiển nhiên là danh xưng đại tỷ càng thêm thích hợp với Ngôn Xu hơn.
Đương nhiên ban đầu cũng sẽ có người cảm thấy không phục, nhưng cuối cùng đều bị nắm đấm của Ngôn Xu dạy dỗ làm người, từ đó cũng không dám hé răng nữa, thậm chí ở trong trường gặp phải Ngôn Xu đều né đi.
Mà Diệp Sở Nghi là ngoại lệ duy nhất.
Có lẽ là còn ghi thù chuyện tranh chức hoa khôi, bình thường nàng ta luôn cố ý vô ý nhằm vào Ngôn Xu, không có nửa phần che giấu.
Nếu không phải thấy Diệp Sở Nghi là nữ sinh, sợ huỷ hoại mất khuôn mặt cũng tính là xinh đẹp kia của nàng ta, Ngôn Xu đã sớm động thủ.
Ngôn Xu có chút cạn lời nói: “Diệp Sở Nghi, cậu không muốn tôi đi thì có thể nói thẳng, không cần thiết phải ở đây châm chọc mỉa mai.”
Diệp Sở Nghi cười cười, sau đó hỏi ngược lại nàng, “Tớ chưa từng nói là không cho cậu đi, nhưng mỗi lần mọi người ra ngoài chơi buổi tối cậu đều từ chối, chẳng lẽ lần này cậu sẽ đồng ý sao?”
Ngôn Xu: “........”
Đúng vậy, xác thật là nàng sẽ không đồng ý.
Vì thế Ngôn Xu lựa chọn làm lơ Diệp Sở Nghi khiêu khích, tìm một lý do uyển chuyển một chút để từ chối.
Đột nhiên bên cạnh có người tiếp một câu, mang theo chút bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Đúng vậy, hình như trước nay Ngôn Xu chưa từng đi ra ngoài chơi với chúng ta lần nào.”
“Ai, mấy cậu vừa nói vậy, hình như đúng thật là vậy a.”
Bên cạnh thò ra một cái đầu, thiếu niên cợt nhả hỏi: “Xu tỷ, chị không phải là sợ tối chứ?”
Người nói vô tình, người nghe có ý.
Trong lòng Ngôn Xu “lộp bộp” một chút.
Xác thật, nàng có một bí mật, cũng là nhược điểm duy nhất của nàng.
Kỳ thật lá gan nàng rất nhỏ, sợ tối, sợ ma, thậm chí là sợ tất cả mọi thứ có chứa yếu tố kinh dị.
Nhưng nếu bí mật này bị phát hiện, nhất định sẽ có người mượn chuyện này tới cười nhạo nàng.
Làm đại tỷ, nhát gan thì quả thực là vô cùng nhục nhã!
Thấy Ngôn Xu không nói lời nào, Diệp Sở Nghi sửng sốt một chút, dường như là hiểu được chút gì đó, “Ngôn Xu, chẳng lẽ cậu ấy đoán trúng rồi, cậu thật sự sợ tối hả?”
“Sao có thể?” Ngôn Xu lập tức phản bác, sống lưng đều thẳng lên, sau đó giơ tay hung hăng đẩy đầu thiếu niên qua một bên, “Mộc Giang, cậu đang nói bậy cái gì?”
Mộc Giang xoa xoa đầu mình, có chút uỷ khuất mở miệng, “Em không phải là chỉ tuỳ tiện nói thôi sao, không sợ thì không sợ, chị phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Diệp Sở Nghi nhìn Ngôn Xu như suy tư điều gì, “Đúng vậy, nếu thật sự không sợ, không cần phải phản ứng lớn như vậy.”
Ngôn Xu ý thức được mình đã phản ứng quá khích, quả thực là càng bôi càng đen.
Vì thế nàng hít sâu một hơi, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, “Nhà ma sao? Vậy cùng nhau đi, vừa lúc tôi cũng cảm thấy khá hứng thú.”
Chỉ cần nàng đi nhà ma vào buổi tối, là đủ để chứng minh với những người này nàng không sợ tối.
Diệp Sở Nghi trầm mặc nhìn nàng vài giây, hình như không tìm được chỗ sơ hở, có chút thất vọng nghiêng người, cũng không nói cái gì nữa.
Buổi tối.
Một hàng bảy người, lập team đi tới nhà ma được đánh giá rất cao trên mạng này ----
Nhà ma Trường Sơn.
Nhà ma này nằm ở cuối một phố buôn bán của Tây thành, ăn cơm xong thuận tiện đi qua, vị trí rất bắt mắt, có thể thấy được bảng hiệu từ rất xa.
Phong cách trang trí của nơi này rất độc đáo, cửa sắt màu đỏ đen thiết kế chạm rỗng làm cho nhà ma tăng thêm vài phần cảm giác thần bí, lấy hoa tươi làm điểm xuyết, lại xảo diệu dung hợp cùng với kiến trúc hiện đại hoá bên cạnh, cũng không có vẻ quá mức đột ngột.
Mà trong phòng ánh đèn mờ nhạt, bên trong để rất nhiều giá sách, bên trên không phải bày biện sách mà là một ít đầu lâu kỳ quái cùng với chai chai lọ lọ. Tổng thể là một ít thiết kế thiên về phục cổ, khiến cho người ta vừa vào cửa liền bị nhập tâm vào trong bầu không khí khủng bố mà nhà ma muốn xây dựng.
Nhân viên công tác trước cửa thấy các nàng tiến vào, nhiệt tình hỏi: “Xin chào quý khách, quý khách muốn chơi nhà ma sao?”
Diệp Sở Nghi đặt vé, vì thế nàng ta liền chủ động đi ra phía trước nói chuyện.
Các bạn học còn lại tò mò nhìn đông nhìn tây, thảo luận với nhau, chỉ có Ngôn Xu lặng lẽ để tay ra sau lưng, không tự giác mà siết chặt chút.
Căn phòng các nàng muốn chơi hôm nay tên là “Di Nguyện”, là căn phòng hơi đáng sợ cấp bậc nhập môn, Ngôn Xu cũng làm chút chuẩn bị trước.
Lúc nãy ăn cơm, nàng liền thông qua bình luận trên mạng liên hệ một người đã vượt qua được cái nhà ma này, tốn một số tiền lớn để hỏi tình huống cụ thể của cái nhà ma này, ví dụ như là cách làm sao để giải được các trạm kiểm soát, NPC sẽ xuất hiện lúc nào, vân vân.
Cho nên chỉ cần tránh đi những chỗ mà mấy NPC đó xuất hiện, không có tấn công trực diện, Ngôn Xu cảm thấy mình hẳn là có thể nhịn xuống không làm mất mặt. Sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất dẫn mọi người qua cửa, rời khỏi căn nhà ma này.
Lúc này nhân viên công tác đã kiểm tra vé xong, cười nói với các nàng: “Mời mọi người qua bên này đổi quần áo, sau đó chúng ta có thể tiến vào trong.”
Nhân viên công tác nói xong liền dẫn bọn họ đi tới phòng thay đồ nam nữ tách riêng, bên trong bày các loại quần áo xinh đẹp cùng trang sức túi xách đủ mọi kiểu dáng.
Chủ đề hôm nay chọn là vườn trường, cho nên phạm vi lựa chọn là một ít đồng phục học sinh xinh đẹp.
Diệp Sở Nghi chọn một bộ đồng phục hồng nhạt xinh đẹp trước, mặc vào cũng coi như là rung động lòng người, mấy nữ sinh khác liền sôi nổi vây quanh nàng khen ngợi.
Diệp Sở Nghi ngoài miệng nói lời khiêm tốn, nhưng tươi cười trên mặt lại mang theo đắc ý không che giấu được, cực kỳ giống một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo.
Ngôn Xu nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, tiện tay cầm một bộ màu lam thoạt nhìn phổ phổ thông thông rồi vào phòng thử đồ.
Cho dù kiểu dáng bình thường cỡ nào mặc ở trên người Ngôn Xu cũng sẽ trở nên không bình thường trong nháy mắt, đồng phục váy màu lam thiết kế đơn giản hào phóng tương xứng với khuôn mặt sạch sẽ cùng khí chất thanh tân của thiếu nữ, càng tăng thêm cho nàng vài phần thanh thuần đáng yêu.
Vóc dáng Ngôn Xu không tính là quá cao, khoảng hơn một mét sáu, nhưng thắng ở dáng người tỉ lệ cực tốt, váy ngắn trăm nếp gấp mặc ở trên người nàng càng làm tôn lên eo thon chân dài.
Cái này lập tức hấp dẫn ánh mắt của các nữ sinh khác, đối tượng khen ngợi nháy mắt từ Diệp Sở Nghi biến thành Ngôn Xu.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo vài phần hận thù của Diệp Sở Nghi, Ngôn Xu đã sớm quen, cho nên cũng lười so đo với nàng ta, liền nói: “Nếu mọi người đều đã thay xong, thì chúng ta nhanh ra ngoài đi.”
Các nam sinh cũng đã sớm thay đồng phục xong đứng ở bên ngoài, chờ các nàng đi ra, một đám người liền cùng nhau theo chỉ dẫn của nhân viên công tác đi vào trong.
Nhân viên công tác đơn giản giới thiệu cho bọn họ một chút bối cảnh câu chuyện.
Ở A thành có một khu nhà cao trung như vầy, lấy chỉ tiêu đậu đại học làm trọng, vô luận là học sinh hay là giáo viên đều lấy thi đại học làm mục tiêu số một.
Trong đó có một nữ hài tên Tiểu Lan, tính cách yên tĩnh hướng nội, ngoài học tập ra mọi thời gian đều là độc lai độc vãng, cũng bởi vì sự “không hoà đồng” này, làm cho nàng trở thành nạn nhân của bạo lực học đường.
Cuối cùng tinh thần của Tiểu Lan hỏng mất, nhảy từ lầu sáu của ký túc xá xuống, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của mình.
Mà sau khi Tiểu Lan chết, mọi chuyện lại chưa có kết thúc.
Những người đã từng ăn hiếp nàng đều gặp đủ loại chuyện quỷ dị trong sinh hoạt, tất cả đều thể hiện là có quan hệ với Tiểu Lan.
Tại thời điểm bọn họ lo lắng hãi hùng, đột nhiên đồng thời nhận được một lá thư, trên đó nói trước mười hai giờ khuya phải tìm được di nguyện của Tiểu Lan hơn nữa còn phải giúp nàng thực hiện nó để chuộc tội, sau đó Tiểu Lan sẽ buông tha bọn họ.
Vị trí hiện tại của mọi người chính là phòng ngủ của Tiểu Lan, nơi này có nhật ký của Tiểu Lan, sinh nhật nàng cũng chính là mật mã để rời khỏi căn phòng này.
Ngôn Xu nhớ rõ quy tắc, liền dễ như trở bàn tay tìm được nhật ký, sau đó dựa vào thông tin ở trong đó mở khoá mật mã ra khỏi cửa thứ nhất.
Mở cửa tiếp theo, các nàng sẽ tới thư viện, sau đó từ vị trí Tiểu Lan thường ngồi nhất mà tìm kiếm......
Từ từ!
Ngôn Xu trừng lớn mắt, có chút mờ mịt nhìn mọi thứ trước mắt.
Bởi vì sau khi cửa mở ra, nơi mà các nàng tới không phải là thư viện mà Ngôn Xu đã biết trước, mà là ----
Wc nữ.
Đây là cảnh tượng thường xuất hiện nhất trong các phim kinh dị, rõ ràng là không gian kín, nhưng lại mơ hồ có thể cảm giác được gió lùa từng trận ngoài cửa sổ.
Mấy nữ sinh khác đều sợ hãi lùi về sau, các nam sinh muốn trở thành anh hùng, liền lớn tiếng nói chuyện cho mọi người thêm can đảm, lấy cái này để tỏ vẻ mình một chút cũng không thấy sợ.
Mà Ngôn Xu mím môi, trong lòng không khỏi có chút hoảng loạn.
Cái này sao lại không giống như những gì đã nói a?