Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 6: Chương 6




Câu hỏi thình lình được đặt ra làm Ngôn Xu cảm thấy có chút vô thố, nàng trừng lớn mắt, giơ tay sờ soạng mặt mình một chút.

Hình như..... có chút nóng.

Nhưng người bị hỏi đến vấn đề này, chung quy cũng có chút quẫn bách, nàng vội vàng giải thích: “'Có thể là bởi vì vừa nãy đi đường nhanh quá.”

Câu trả lời này tuy không tính là quá hay, nhưng nghe cũng hợp lý, vì thế nên Hứa Lan cũng không có tiếp tục truy vấn.

Ngôn Xu chủ động tìm đề tài để nói chuyện, “Đúng rồi, tỷ tỷ chị mở nhà ma này được bao lâu rồi vậy?”

“Rất lâu.”

Được hỏi vấn đề này, khoé môi Hứa Lan mang theo ý cười khó có được, trong thanh âm mang theo chút thâm ý, “Có khả năng còn lâu năm hơn số tuổi của em.”

Ngôn Xu hoàn toàn không để trong lòng, chỉ coi là Hứa Lan đang nói giỡn, cũng rất phối hợp mà cười một chút.

Mà trên tường phía sau cách Hứa Lan không xa, còn treo một dàn ảnh chụp tiện lợi, có vẻ hoa hoè loè loẹt, có chút không hài hoà với toàn bộ phong cách trong phòng.

Ngôn Xu lễ phép hỏi: “Tỷ tỷ, em có thể đi xem mấy tấm ảnh đó một chút không?”

Tay Hứa Lan cầm bút máy cứng đờ, đầu bút dừng trên giấy chảy ra một chút mực.

Sắc mặt cô mang theo vài phần kinh ngạc, trực tiếp hỏi: “Em...... Em có thể thấy mấy cái đó?”

Ngôn Xu có chút mờ mịt, hiển nhiên là không nghĩ tới Hứa Lan sẽ phản ứng như vậy, tức khắc có chút không biết nên trả lời như thế nào.

Mà Hứa Lan giờ phút này tựa hồ đã khôi phục bình tĩnh lúc trước, cười nhạt một chút, “Ngại quá, chỗ này ban đầu có để một cái gương, tôi quên mất hai ngày trước đã bỏ đi rồi.”

Ngôn Xu gật gật đầu, thì ra là như vậy a.

Hứa Lan đứng dậy, trực tiếp đi tới bên người Ngôn Xu, “Nếu cảm thấy hứng thú, thì cùng nhau xem đi.”

Nơi này là một tường treo đầy ảnh, diện tích không lớn, ảnh treo trên đó cũng được xếp có hàng có lối.

Mọi chỗ đều đã được dán đầy ảnh chụp, trừ bỏ vị trí chính giữa, để lại một khoảng trống rỗng đơn độc.

Mà tất cả mọi ảnh chụp đều không ngoại lệ, đều là Hứa Lan chụp chung với một ít người khác nhau ở trước nhà ma Trường Sơn.

Trong đó có mấy người trên ảnh, cực kỳ xinh đẹp.

Ngôn Xu hỏi: “Tất cả đều là khách đã tới chơi nhà ma của chị sao?”

Hứa Lan gật gật đầu, trên mặt lộ ra vài phần hồi ức, “Họ là những người tôi đã từng gặp được trong số khách tới chơi, tương đối đặc biệt một chút, cho nên cũng chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.”

Ngôn Xu duỗi tay chỉ chỉ hai nữ nhân xinh đẹp nhất trong đó: “Họ là ai nha.”

Sau khi Ngôn Xu hỏi ra câu này, liền cảm thấy có chút hối hận, nhưng lòng hiếu kỳ lại làm nàng thật sự rất muốn biết.

Thiếu nữ bên trái thoạt nhìn thanh thuần đáng yêu, trên mặt mang theo ý cười không chút nào che dấu, nữ nhân bên phải mặt mày mang theo lạnh lẽo nhàn nhạt, nhưng ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ lại ôn nhu, giữa hai người có một bầu không khí kỳ diệu lại đặc thù, làm người khác chỉ nhìn một cái là khó có thể quên.

Hứa Lan nhìn thoáng qua phương hướng nàng chỉ, trả lời: “Người bên trái là Diệp Hoàn, là một nữ minh tinh, bất quá có khả năng em không biết.”

Ngôn Xu sửng sốt, giống như hồi tưởng lại cái gì, sau đó không thể tin được hỏi: “Diệp Hoàn? Chính là cái người đầu tiên kết hôn đồng tính sau khi luật được Hoa Quốc thông qua sao?”

Nghe thấy lời này của Ngôn Xu, cả người Hứa Lan tựa như sững sờ tại chỗ, nhưng cô vẫn gật gật đầu, miễn cưỡng ngăn lại kinh ngạc lên tiếng.

Ngôn Xu nở nụ cười, trả lời: “Em nhớ rõ lúc đó đã lên hotsearch, bất quá cô ấy cư nhiên là diễn viên sao? Chuyện này em cũng không biết.”

Ngôn Xu nói xong liền tiếp tục xem những tấm ảnh khác, cũng không có để trong lòng.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Hứa Lan giống như bị sét đánh, gương mặt kia giờ phút này trở nên trắng đến có chút không bình thường.

Cô lấy di động ra, ở trên web tìm tên “Diệp Hoàn“.

Baidu hiện ra: Người đầu tiên kết hôn đồng tính ở Hoa Quốc.

Nhưng trừ cái này ra, cũng không có đề cập nửa chữ đến chuyện nàng là diễn viên, tựa hồ cũng chưa bao giờ vào giới giải trí.

Diệp Hoàn cư nhiên có tồn tại ở thế giới này? Nhưng căn bản lại không giống với trong trí nhớ của cô, hai việc này đều hoàn toàn ra khỏi dự kiến của Hứa Lan.

Hứa Lan nhảy lên, cô nhìn về phía tường treo ảnh chụp lại giơ tay chỉ qua một tấm ảnh khác, “Em nhìn người này xem, có quen không?”

Ngôn Xu nhìn theo phương hướng mà Hứa Lan chỉ, nữ nhân trong ảnh trên mặt mang theo vài phần ngây ngô non nớt, nhưng lại cố tình mặc một bộ váy ngắn màu đen gợi cảm hoàn toàn không phù hợp. Mà một nữ nhân khác bên cạnh nàng, rõ ràng biểu tình lãnh diễm cao quý, lại mặc một bộ váy công chúa hồng nhạt, hai người đều có chút buồn cười không nói nên lời.

Ánh mắt Ngôn Xu dừng lại trên mặt nữ nhân bên phải nhiều một lát, người này nàng thật đúng là có ấn tượng.

Vì thế nàng trả lời: “Em biết, đây là người mẫu Hoa Quốc lúc trước đã từng đoạt giải quốc tế, tên Lâm Kiều!”

Hứa Lan: “?”

Lâm Kiều? Người mẫu? Hai cái này vừa nghe hình như không có nửa phần quan hệ.

Không có bất luận từ ngữ nào có thể miêu tả tâm tình phức tạp của cô lúc này.

Vì thế Hứa Lan lại lấy di động ra, run nhè nhẹ ở trên Baidu gõ hai chữ Lâm Kiều.

Chuyện làm Hứa Lan càng thêm khiếp đã xảy ra, miêu tả về Lâm Kiều trên mạng thế mà lại là mỹ nữ học bá IQ siêu cao của Bắc Đại.

Không ngoại lệ, những người tồn tại ở một thế giới khác, cư nhiên đều đồng thời tồn tại ở thế giới này, nhưng lại có thân phận cùng nghề nghiệp hoàn toàn không giống trong trí nhớ của cô.

Ước chừng nửa ngày, Hứa Lan mới từ trong hỗn độn phục hồi tinh thần, tiếp nhận một sự thật ----

Thế giới này so với gặp ma còn kỳ quái hơn.

Ma thấy khiếp sợ.

Nhưng thực mau Hứa Lan cũng bình tĩnh xuống.

Cũng đúng, bắt đầu từ khi Ngôn Xu có thể thấy những tấm ảnh mà nhân loại bình thường không thể thấy này, cô nên nghĩ đến, mọi thứ tựa hồ đều không còn giống như trước.

Kỳ thật Hứa Lan nói tuổi của nơi này còn lớn hơn tuổi của Ngôn Xu, cũng không phải là nói giỡn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô liền chặt chẽ “gắn bó” với căn nhà ma này, cho dù đã trải qua vô số thế giới khác nhau, người gặp được đều là hoàn toàn khác nhau, nhưng căn nhà ma lại vĩnh viễn tồn tại.

Mỗi một lần đều là thế giới mới, nhưng cô lại lặp lại hành động cũ, là ở căn nhà ma này đợi, nghĩ xem dùng cách nào để doạ khóc người tiếp theo vào chơi.

Sinh hoạt lặp lại nghe qua không hề có gì đặc sắc, nhưng cô cũng đã thành thói quen.

Tuy rằng những “bạn cũ” đó đều tồn tại ở thế giới này với thân phận không giống làm Hứa Lan cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thực mau cô cũng quyết định không đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó.

Dù sao cô cũng sẽ không rời khỏi căn nhà ma này, cũng không có cơ hội gặp lại những người đó, chuyện như thế nào đều không quan trọng, không liên quan tới cô.

Đột nhiên, tiếng cãi nhau từ dưới lầu truyền lên, đánh vỡ yên tĩnh ngắn ngủi giữa hai người trên lầu.

Đầu tiên là tiếng bàn ghế bị đẩy ngã vang lên, kế tiếp tựa hồ còn có tiếng nam nhân gân cổ lên rống giận gì đó.

Hứa Lan hơi nhíu mày, trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.

Ngôn Xu quay đầu lại nhìn nhìn tường treo ảnh phía sau, do dự một chút, cũng bước nhanh đuổi theo Hứa Lan.

Nếu có người tới phá, nàng cũng có thể giúp đỡ một chút.

Nhưng mà cảnh tượng dưới lầu, lại làm Ngôn Xu sợ ngây người.

Một đám thiếu niên 17 18 tuổi chia làm hai bên cãi lộn, hai bên không ai chịu lùi bước, đều cãi đến mặt đỏ tai hồng, giống như giây tiếp theo liền sẽ động thủ.

Không, có lẽ bọn họ đã động tay rồi, bởi vì một cái tủ bên cạnh đã ngã xuống đất, đồ trang trí xinh đẹp trên tủ cũng rớt đầy đất, hiện trường hoàn toàn có thể nói là một mảnh hỗn độn.

Mà hai thiếu niên cầm đầu hai bên, một bên tóc nhuộm đỏ, bên kia cũng không cam lòng yếu thế một đầu tóc quăn màu vàng, tóc các tiểu đệ phía sau cũng là màu sắc rực rỡ, vừa thấy còn tưởng gia tộc Táng Ái mở họp.

Ngôn Xu không rõ bọn họ sao lại cãi nhau, 2025 còn có thể gặp được người như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy đây là một loại duyên phận kỳ diệu sao? Hẳn là phải vì thẩm mỹ tương tự mà kết nghĩa huynh đệ ngay tại chỗ mới đúng.

Tống Mặc chạy tới trước mặt Hứa Lan, sắc mặt sốt ruột giải thích tình huống hiện tại, “Cô chủ, hệ thống đặt vé trên mạng có khả năng là bị lỗi, bọn họ đặt cùng một chủ đề một thời gian, bây giờ ai cũng không chịu nhường.”

Hứa Lan sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt dừng ở trên bình thuỷ tinh vỡ vụn cách đó không xa.

Ngôn Xu lặng lẽ liếc nhìn Hứa Lan một cái, hiển nhiên, cô đang tức giận.

Cũng đúng, cửa hàng của mình bị làm thành một mảnh hỗn độn, đổi lại là ai cũng đều sẽ tức giận.

Vì thế Ngôn Xu ấn ấn nắm tay của mình, chuẩn bị tiến lên đi “hoà giải” mâu thuẫn của hai bên một chút.

Nhưng vào lúc này, đầu đỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, bất mãn nói: “Này, tôi chính là người trả tiền, các người lại đứng ở một bên.....”

Đầu đỏ nói tới đây liền dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngôn Xu, trực tiếp chào hỏi, “Biểu muội? Sao em cũng ở chỗ này, đã lâu không gặp a!”

Sắc mặt Ngôn Xu giờ phút này vừa khó coi vừa vi diệu.

Trùng hợp, người động thủ trong tiệm của Hứa Lan không phải ai khác, chính là biểu ca Kỳ Trí nửa năm chưa gặp mặt kia của nàng.

Mà có chút trùng hợp, Kỳ Trí chính là đặt vé hôm nay.

Hứa Lan nhìn nhìn tóc đỏ, lại nhìn nhìn Ngôn Xu, có chút không xác định hỏi: “Em quen hắn?”

Loại thời điểm này Ngôn Xu thật sự rất muốn trả lời là không quen, nhưng Kỳ Trí đã kêu ra một tiếng “biểu muội”, nàng cũng chỉ có thể căng da đầu gật gật.

Ngôn Xu sắc mặt khó coi giống như cái vỉ pha màu, hỏi: “Vì sao lại ở trong tiệm người ta động thủ đánh nhau?”

Kỳ Trí đúng lý hợp tình trả lời: “Tôi không có, là bên bọn họ đẩy tôi trước, tôi phòng vệ chính đáng, nhưng bọn hắn quá yếu nên đụng ngã đồ.”

Mà thiếu niên tóc vàng kia cũng bất mãn quay đầu, giải thích: “Coi như đụng ngã đi, tụi mày còn dám cáo trạng trước? Còn không phải bởi vì tụi mày tự nhiên chặn không cho chúng tao vào trong hả? Chỉ với loại yếu đuối mong manh......”

Lịch sử luôn tương tự đến kinh ngạc.

Thiếu niên tóc vàng nói đến đây thì nhìn thấy mặt Ngôn Xu, hắn cũng ngừng lại.

Thiếu niên tóc vàng hơi hơi nheo mắt lại đánh giá Ngôn Xu, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút nham hiểm hung ác, cười như không cười nói: “Thì ra tên ngu xuẩn là anh họ mày a, tao cũng không thấy ngoài ý muốn, thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa?

Ánh mắt Hứa Lan cũng theo đó mà rơi xuống người Ngôn Xu, mang theo vài phần hồ nghi hỏi: “Người này...... Em cũng quen?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Lan: (nhìn chằm chằm) Là em phái bọn họ tới phá chỗ này của tôi

Ngôn Xu: QAQ Em không có em không biết em không quen em với hai người kia một chút quan hệ cũng không có chị tin tưởng em đi ô ô ô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.