Editor: Sasaswa
Hôm nay là ngày đính hôn của Tần Tu Trạch và Chu Nhã Thiến.
Tần Tu Trạch mặc bộ vest màu xám bạc, phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận tao nhã; Chu Nhã Thiến mặc một chiếc váy dạ hội đuôi én màu đỏ được làm thủ công, làm tôn lên vóc người thướt tha, quyến rũ của cô. Hai người cùng nhau đứng ngoài cửa tiếp đón bạn bè, quả là xứng đôi vừa lứa!
Nhưng chỉ cần đến gần sẽ nhìn thấy vệt đỏ trên mặt Tần Tu Trạch, còn có dấu răng trên cổ, thực sự là ảnh hưởng đến dung mạo của hắn.
Mỗi khi có bạn bè đến hỏi thăm hắn đều chỉ cười trừ, nói là bị mèo trong nhà cào.
Nhưng vẫn có người không thức thời như Đường Gia Dương, “Chị dâu, em biết chị và anh ấy rất tình cảm, nhưng cũng đừng cắn anh ấy như vậy chứ, thật ảnh hưởng đến hình tượng của anh ấy.”
Trên mặt Chu Nhã Thiến lộ ra nụ cười lúng túng, trong lòng lại tức đến trào máu. Ngoại trừ lúc hai người chụp ảnh cưới có chút thân mật thì những lúc khác nắm tay còn không có. Cô cảm thấy dấu vết trên người của Tần Tu Trạch là do Tô Thần thị uy với mình. Đàn ông đều thích đồ mới, chờ tới lúc Tần Tu Trạch chán ghét cậu, hắn còn lâu sẽ nhìn tới.
Khách mời còn chưa đến đủ, điện thoại trong túi Tần Tu Trạch bỗng run lên. Là điện thoại trong nhà, hắn lập tức nhận máy.
Chu Nhã Thiến thấy Tần Tu Trạch sau khi bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi, âm thanh cũng vô cùng lo lắng, “Nghiêm trọng không? Gọi 120 chưa?”
Không biết đối phương nói cái gì, Tần Tu Trạch dặn dò: “Đừng để cậu ấy nhúc nhích, tôi lập tức về.” Nói xong Tần Tu Trạch liền nhanh chân chạy vào đại sảnh.
Chu Nhã Thiến vội hỏi: “Tu Trạch, anh đi đâu?”
Tần Tu Trạch không quay đầu lại nói: “Anh có chút chuyện phải đi một chuyến, em xử lí chuyện ở đây đi.”
Tần Tu Trạch bước nhanh đến chỗ A Kiệt, mặc kệ y đang nói chuyện với khách, lôi A Kiệt đi.
A Kiệt bị túm đến lảo đảo, bất mãn nói: “Mày làm gì? Không thấy tao và người đẹp đang nói chuyện sao?”
“Cùng tao về nhà một chuyến, Tiểu Thần té cầu thang.”
A Kiệt vừa nghe lập tức nghiêm túc lại, “Nghiêm trọng không?”
Tần Tu Trạch rõ ràng rất gấp, “Tao cũng không biết, mày cùng tao trở về xem sao, bảo mẫu trong nhà nói không rõ ràng, bà ấy gọi 120 rồi.”
A Kiệt nhìn Tần Tu Trạch mở cửa xe, lập tức ngăn cản nói: “Để tao tự đi, hôm nay mày là nhân vật chính, không thể rời đi.”
Tần Tu Trạch không để ý lời A Kiệt nói, trực tiếp ngồi vào chỗ lái xe, “Mau lên xe.”
A Kiệt ngồi vào trong xe, ai oán nói: “Tao hiện tại sắp trở thành bác sĩ tư của mày luôn rồi.”
Xe vừa chạy không bao xa thì điện thoại vang lên, hắn không tiếp.
A Kiệt nói: “Là người nhà mày gọi tới, bọn họ hiện tại khẳng định tìm mày đến điên rồi.”
“Mày đối với tiểu tình nhân kia quan tâm quá mức rồi đó, chuyện nào quan trọng hơn mày phải biết rõ chứ.”
“Tao đệt! Mày chạy chậm chút coi. Tao không muốn tin tức ngày mai đề 'Hai người trốn khỏi lễ đính hôn rồi gặp tai nạn' đâu.”
Trong lúc A Kiệt thao thao bất tuyệt, hai người đã về tới biệt thự. Lúc Tần Tu Trạch chạy vào phòng khách không thấy ai, hắn vội vàng chạy tới phòng ngủ.
Tô Thần nằm trên giường, bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc bên cạnh thấy Tần Tu Trạch trở về, bà vội vàng đứng dậy kể rõ tính huống cho hắn, 120 đã tới đây giúp Tô Thần kiểm tra qua, không có việc lớn gì, chỉ bị chút vết thương ngoài da.
Nghe bảo mẫu nói vậy, gương mặt căng thẳng của Tần Tu Trạch mới hoà hoãn lại.
Tần Tu Trạch đi tới bên giường, xốc chăn lên tỉ mỉ kiểm cơ thể Tô Thần một hồi, ngoại trừ mất vài miếng da ở tay và chân thì không có vết thương gì quá nặng.
A Kiệt cũng cùng tra xét một phen, nói với hắn: “Không có gì đáng ngại, mày không trở về sao?”
Tần Tu Trạch lắc đầu, giúp Tô Thần đắp kín mền hỏi: “Có đau không? Em làm sao có thể té cầu thang xuống chứ? Thật không cẩn thận.”
Tô Thần mở mắt, không chớp mắt nhìn Tần Tu Trạch hỏi: “Không phải hôm nay là lễ đính hôn của anh sao? Trở về làm gì?”
Tần Tu Trạch có chút chột dạ che miệng ho nhẹ một tiếng. Hắn biết Tô Thần muốn mình rời đi, bởi vì chuyện kết hôn, hắn tận lực không cho cậu biết bất cứ tin tức liên quan gì, sợ Tô Thần biết đến sẽ không vui. Mấy ngày nay Tô Thần vẫn luôn không nói chuyện với hắn, cũng không cho hắn sắc mặt tốt, thậm chí ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn, buổi tối đi ngủ Tô Thần cũng không cho hắn tới gần, mỗi lần hắn muốn ôm chặt người kia vào lòng phải uy hiếp đe dọa một hồi Tô Thần mới có thể thành thật.
Tần Tu Trạch trong lòng nén giận, hắn nhẫn nhịn không bộc phát. Hôm nay Tô Thần có thể coi là chủ động nói chuyện với hắn, hắn lại không biết trả lời như thế nào.
Vào lúc này điện thoại của hắn lại vang lên, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, Tần Tu Trạch lập tức nhận 'Ba', nói rồi quét mắt nhìn A Kiệt một cái, quay người đi ra khỏi phòng, A Kiệt cũng đi theo ra ngoài.
Dù A Kiệt đi cách hắn vài bước nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rống giận từ điện thoại truyền ra.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Tu Trạch nói với A Kiệt: “Cha tao kêu về nhà, tao đưa mày vào nội thành rồi mày tự đón xe trở về đi.”
“Sao lại về nhà? Lễ đính hôn hủy bỏ sao?”
“Ừ”, nhân vật chính không ở đó, không hủy thì còn có thể làm sao? Tần Tu Trạch quay người trở lại phòng ngủ nói hai câu với Tô Thần rồi mới về nhà.
Ban đêm một mình Tô Thần nằm trong bóng tối ngẩn người, cậu cảm giác có người đẩy cửa đi vào, tiếp theo có tiếng cởi bỏ quần áo, sau đó một cơ thể lạnh lẽo dán lên người cậu.
Tô Thần phiền chán nhíu mày, định giãy dụa thì nghe Tần Tu Trạch nặng nề nói: “Đừng nhúc nhích.”
“Anh nặng như vậy đè lên người tôi làm sao tôi ngủ được?”
Tần Tu Trạch ôm eo Tô Thần, vùi đầu vào hõm vai cậu không ngừng hít hà, buồn bực nói: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút.”
Buổi sáng Tô Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác eo mình còn đang bị ôm thì biết Tần Tu Trạch chưa dậy, thường ngày vào lúc này hắn đã sớm dậy đi tập thể dục.
Tô Thần nghiêng đầu nhìn về phía Tần Tu Trạch, phát hiện hắn nằm sấp ngủ kế bên mình, mày cau lại, bộ dáng giống như đang chịu khổ.
Tô Thần vén chăn lên, nhẹ nhàng nhấc cánh tay Tần Tu Trạch đang khoát trên eo mình để ngồi dậy. Lúc này cậu mới phát hiện trên tấm lưng trần của hắn dính đầy máu, toàn bộ phần lưng không có chỗ nào là không bị thương, có vài chỗ thịt lộ cả ra, nhìn đã biết là do bị gậy đập mạnh vào người.
Đây là bị ai đánh? Người kia ra tay thật nặng, Tô Thần nhìn thôi đã đau khắp người!
Lúc này Tần Tu Trạch cũng tỉnh, hắn thấy Tô Thần nhìn chằm chằm lưng mình đến xuất thần mới lên tiếng giải thích: “Là cha anh đánh, vì chuyện chạy khỏi buổi tiệc hôm qua.”
Thật ra nếu chỉ là chuyện biến mất trong lễ đính hôn thì Tần Tu Trạch cũng không phải chịu đòn nghiêm trọng như thế, chủ yếu là do cha Tần biết đến sự tồn tại của Tô Thần nên ông rất tức giận. Ông kêu Tần Tu Trạch xử lí đống lộn xộn bên ngoài rồi sau đó đến Chu gia nhận lỗi, đương nhiên là hắn không đồng ý nên phải chịu đánh, nếu không được mẹ Tần ngăn lại nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Bởi vì bị thương không nhẹ, mùa hè lại dễ đổ mồ hôi, Tần Tu Trạch sợ bị nhiễm trùng nên ở nhà nghỉ mấy ngày.
Hôm nay Tô Thần thấy Tần Tu Trạch ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm, vội vàng hỏi: “Tôi có thể đi với anh không?”
Tần Tu Trạch thắt ca-ra-vat nói: “Sức khỏe em chưa ổn nên ở nhà đi.”
Tô Thần định nói mình ổn nhưng lại nghĩ đến việc nếu mình nói như vậy, Tần Tu Trạch nhất định sẽ ngay lập tức cởi quần áo mình ra tiếp tục giày vò nên lại thôi.
Tô Thần nhấp miệng, sửa lời: “Vết thương sau lưng anh cũng chưa khỏi hẳn, để tôi bôi ít thuốc rồi anh ở nhà dưỡng tiếp hai ngày. Hôm nay anh kêu trợ lí Chu chuyển tài liệu quan trọng tới đây, anh làm việc tại nhà đi.”
Tần Tu Trạch ánh mắt tối tăm không rõ nhìn Tô Thần một hồi lâu, gật đầu nói: “Được“. Từ lúc hắn bị thương tới nay, đây là lần đầu tiên Tô Thần quan tâm hắn như thế, trước đó cậu luôn giúp hắn bôi thuốc, không ngờ tới hôm nay cậu còn chủ động như vậy. Tuy không biết trong lòng Tô Thần đang nghĩ cái gì, nhưng hắn thật sự không muốn từ chối. Cuối cùng Tần Tu Trạch cởi hết quần áo vừa mặc vào, sau đó gọi cho trợ lí Chu.
Trợ lí Chu đi vào thư phòng báo cáo công việc với Tần Tu Trạch, đưa cho hắn một phần tài liệu rồi đi ra ngoài. Tô Thần đi theo trợ lí Chu ra bên ngoài, y đi tới cạnh cửa thì dừng lại nói với cậu: “Tiểu Thần, cậu trở về đi, không cần tiễn.”
Tô Thần nhìn hai người gác cửa cường tráng bên ngoài, có chút sợ hãi dừng bước. Cậu ở đây đã nửa tháng nhưng một bước cũng chưa bước khỏi cánh cửa này, cũng là do hai vị thần đang canh giữ bên ngoài.
Tô Thần cẩn thận quay đầu nhìn cửa thư phòng, thấy Tần Tu Trạch còn chưa đi ra, cậu do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Chu ca, anh có thể nói tình huống của tôi cho Tiểu Duệ được không, để anh ấy nói với dì Khương? Cám ơn anh!”
Trợ lí Chu sâu sắc nhìn Tô Thần một cái, không nói gì rồi quay người rời đi.