Editor: Sasaswa
Tuy Tô Thần từ đầu tới đuôi không nói câu nào nhưng cha Tần đã nhìn ra rồi, người kia thật sự không muốn qua lại với con trai mình.
Cha Tần luôn nghĩ người con trai út của mình phù hợp với công việc quan chức nhà nước hơn người con trai cả, nhưng đáng tiếc hắn lại không thích công việc này, mà là thích sự thăng trầm của đấu trường kinh doanh. Ông cảm thấy tính cách của người con trai lớn giống ông là quá ngay thẳng, rất dễ đắc tội người khác. Mà con trai út thì tính cách giống mẹ nó, làm việc rất biết cách đưa đẩy, nói trắng ra chính là giả dối, thế nhưng vẫn có một phần chính trực. Cha Tần không ngờ tới đứa con trai mà mình coi trọng phẩm giá của nó lại ỷ thế ức hiếp người khác như vậy! Người ta không muốn, hắn lập tức nhốt người ta lại, đã lớn tuổi rồi mà còn làm ra loại chuyện nông nổi này! Trong mắt hắn còn có pháp luật hay không? Nếu bây giờ là thời xưa thì không phải hắn là một tên thổ phỉ cưỡng đoạt dân nữ hay sao!?
Cha Tần hiện tại đã không còn để ý tớ chuyện Tần Tu Trạch thích đàn ông nữa, điều làm ông tức giận bây giờ chính là hành vi bắt nạt của hắn!
Cha Tần nhìn Tần Tu Trạch một hồi, “Mày theo ba về nhà.” Nói xong quay người rời đi.
Ông sợ nếu mình cứ như vậy rời đi thì hắn sẽ ngay lập tức tóm người trở về. So với bất kì ai thì ông hiểu tính cách của Tần Tu Trạch hơn, nếu hắn đã quyết định thì ai cũng không ngăn được.
Tần Tu Trạch vốn không muốn cùng cha Tần về nhà, hắn muốn chờ sau khi ông đi rồi sẽ lập tức đi tìm Tô Thần về, nhưng khi ông quay lưng đi, hắn vô tình nhìn thấy phần lưng có chút cong cùng với mái tóc hoa râm của cha mình, lại nhớ tới chuyện trước khi hắn đi du học, ông vẫn còn rất mạnh khỏe, khí phách hiên ngang, nhưng mới chỉ mấy năm, Tần Tu Trạch chợt phát hiện ra cha mình đã già rồi, vào lúc này không muốn cùng ông đối nghịch nữa.
***
Khương Huệ đưa Tô Thần tới khách sạn rồi lập tức hỏi cậu rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu và Tần Tu Trạch tại sao lại đi tới tình cảnh như bây giờ? Ngày hôm nay nếu không đưa cha Tần đi cùng, bà tự cảm thấy chính mình khó có thể đưa người đi được.
Tô Thần suy nghĩ một chút, tuy có chút khó nói nhưng cậu vẫn kể lại cho bà nghe, kể từ việc làm sao quen biết Tần Tu Trạch, rồi ở chung, lí do tại sao lại có chuyện ngày hôm nay, cậu tỉ mỉ kể lại toàn bộ quá trình, một chút cũng không giấu diếm. Bao gồm cả chuyện Tần Tu Trạch dùng dì Tần uy hiếp cậu, hắn gián tiếp làm khó dễ cậu rồi dẫn đến việc công ti phải phá sản. Cuối cùng Tô Thần cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hắn còn nói, vô luận cháu đi tới chỗ nào, hắn đều có thể tìm ra.” Nói xong Tô Thần cảm thấy uất ức khắp người.
Tô Thần biết quan hệ của Khương Huệ và Tần Tu Trạch không tệ, cậu cũng không muốn chỉ trích sau lưng người khác. Tô Thần cảm thấy xấu hổ khi bị một người đàn ông coi trọng, cậu vừa xấu hổ vừa cố gắng lấy hết dũng khí để nói chuyện này với dì Khương.
Tô Thần nói những chuyện này không phải muốn cho dì Khương biết rõ bộ mặt thật của Tần Tu Trạch! Cậu chỉ muốn hoàn toàn thoát khỏi hắn mà thôi!
Tô Thần biết Tần Tu Trạch sẽ không dễ dàng buông tay, cho nên cậu đem tất cả mọi chuyện nói cho dì Khương để bà biết hắn là một người thủ đoạn, có thể làm tất cả chỉ vì lòng ham muốn của mình. Cậu hi vọng bà có thể giúp mình nghĩ cách để hoàn toàn thoát khỏi con người này!
Hiện tại cũng chỉ có dì Khương là có thể giúp được cậu.
Khương Huệ nghe Tô Thần nói xong, bà tức giận không biết nói gì.
Tần Tu Trạch trong mắt bà là một người ôn hòa tốt bụng, thong dong tao nhã, nhưng trải qua chuyện lần này của Tô Thần, hình tượng của hắn trong lòng bà đã hoàn toàn sụp đổ.
Khương Huệ tức giận nói: “Cháu ngay bây giờ lập tức đi với dì, dì không tin nó có thể đến Mĩ tìm cháu! Nó thật sự nghĩ mình có thể một tay che trời rồi sao?!”
Tô Thần cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Dì Khương, lần thi học kì này cháu còn thi thiếu mấy môn. Coi như bây giờ đi ngay thì sau đó cũng phải quay về thi lại. Dì có biện pháp khác hay không, biện pháp nào làm cho hắn không dây dưa với cháu nữa? Cháu không thể tránh né hắn mãi được.” Chỉ một khi Tần Tu Trạch không dâuy dưa với cậu nữa, vấn đề mới thật sự được giải quyết, cậu không thể mỗi ngày đều lo lắng đề phóng được!
Khương Huệ lấy lại chút bình tĩnh, hỏi: “Bây giờ cháu đang học năm ba đúng không? Muốn đi Mĩ du học sao?”
Tô Thần gật đầu, “Cháu có nghĩ đến nhưng hiện tại cháu chưa chuẩn bị được gì cả, hơn nữa chi phí đi du học rất cao.”
Khương Huệ nói: “Chuyện này cháu không cần lo lắng, muốn đi thì cứ đi. Bây giờ dì gọi cho chú Tần, sợ rằng chỉ có chú ấy mới quản được Tu Trạch.”
Khương Huệ nói xong thì cầm điện thoại đi ra ban công, đại khái qua nửa giờ sau, bà đi tới nói: “Cháu không cần thi lại, năm cuối cũng không cần về trường nữa, chú Tần có thể giúp cháu lấy được tấm bằng tốt nghiệp. Chú ấy còn nói trong vòng ba năm Tu Trạch sẽ không tới quấy rầy cháu nữa. Thời gian ba năm đủ để quên đi một người, đặc biệt là dạng người như nó xung quanh không thiếu một ai.”
Tô Thần lo lắng hỏi: “Lỡ như hắn tới Mĩ thì sao?”
Khương Huệ sờ đầu Tô Thần, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật sự bị dọa sợ rồi, “Sẽ không đâu, chú Tần sẽ kiểm soát nó. Có điều ba năm này cháu cũng đừng về nước, miễn cho nó nhìn thấy.”
Tô Thần gật gật đầu.
***
Mẹ Tần thấy cha Tần vẻ mặt đầy tức giận mang Tần Tu Trạch tới thư phòng, bà sợ ông lại đánh con trai nên vẫn đứng trước cửa nghe trộm. Hiệu quả cách âm của thư phòng rất tốt, bà không thể nghe thấy gì cả nhưng vẫn không muốn rời đi.
Qua hơn một giờ, Tần Tu Trạch sắc mặt khó coi đi ra, “Mẹ, mẹ đứng đây làm gì?”
Mẹ Tần kéo Tần Tu Trạch qua một bên quan sát trên dưới, “Ba không đánh con chứ?”
“Không có.”
Bà hiếu kỳ nói: “Hai người nói gì vậy?”
“Ba đồng ý cho con rước con dâu nam trở về rồi.”
Mẹ Tần trợn mắt lên hỏi: “Con.. Con nói cái gì?”
Tần Tu Trạch nói: “Mẹ không nghe lầm đâu. Công ty có việc, con đi trước.” Nói xong nhanh chân rời đi.
Mẹ Tần không gọi lại, bà nhanh chân đi vào thư phòng. Thầy cha Tần đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, vội vàng lấy ra nói: “Sao ông lại hút thuốc, không phải bác sĩ nói ông không được hút thuốc sao? Lão Tần, hai người nói chuyện gì? Con hồ ly tinh kia không chịu đi à?”
Cha Tần không vui nói: “Cái gì mà hồ ly tinh, con trai bà mới là yêu tinh hại người! Bị bà chiều đến hư luôn rồi!”
Mẹ Tần cau mày, “Tôi chưa bao giờ kêu nó rước con dâu nam vào nhà cả! Sao ông có thể đáp ứng cho nó chuyện hoang đường như thế chứ? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Cha Tần đưa nội dung nói chuyện của ông với Khương Huệ cho mẹ Tần xem qua, lại nói tiếp: “Nó hiện tại cánh cứng rồi, ai cũng không quản được, tôi kêu nó đừng quấy rầy người ta nữa, nó lại cùng tôi ra điều kiện.”
Thấy vợ nghi ngờ nhìn mình, ông tiếp tục nói: “Nó nói nếu tôi đồng ý cho nó mang đàn ông vào nhà, nó đảm bảo trong ba năm tới sẽ không đi quầy rầy người kia nữa.”
Mẹ Tần giật mình nói: “Ông đồng ý?”
Mẹ Tần trước đây làm ăn trên thương trường, loại người gì cũng từng gặp qua, đối với việc con trai mình thích đàn ông tuy bà không thích nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp thu được. Thế nhưng cha Tần không giống vậy, ông là mẫu người đàn ông truyền thống, bà không ngờ người bạn già này lại còn văn mình hơn mình.
Cha Tần thở dài nói: “Đây là tiểu Huệ nhờ tôi, tôi đã đáp ứng rồi. Năm đó ba cô là do tôi mới bị thương, sau đó bị liệt nằm ở nhà, nói thế nào đi nữa thì tôi nợ ân tình của nhà người ta. Hiện tại Tu Trạch dây dưa với con trai cháu nó, việc này vốn là chúng ta không đúng. Tu Trạch nói nó không thích phụ nữ, đối với phụ nữ không có hứng thú, nếu như chúng ta lại ép nó kết hôn, nó sẽ lập tức đi Mĩ định cư. Đứa nhỏ kia dự định đến Mĩ học, nếu nó lại đến đó thì khẳng định sẽ tiếp tục dọa sợ đứa bé kia, Thanh Thanh là một ví dụ. Như vậy còn không bằng đồng ý yêu cầu của nó.”
Nghe ông nhắc tới con gái mình, mẹ Tần cũng không nói nữa.
***
Tần Tu Trạch vừa rời khỏi Tần gia thì lái xe tới trước khách sạn Khương Huệ đang ở.
Hắn hạ cửa kính xuống, đốt một điếu thuốc rồi chậm rãi bắt đầu hút.
Giờ khắc này trong đầu hắn toàn là hình ảnh Tô Thần kiên quyết quay người rời đi, không chút do dự, không quay đầu lại một cái nào!
Tuy trước đó hắn có làm một số chuyện làm tổn thương Tô Thần, nhưng Tần Tu Trạch cảm thấy bản thân mình đối xử với cậu rất tốt! Đó là một loại quan tâm phát ra từ chân tâm cùng yêu thương! Hắn trước đây chưa hề mềm lòng với một người nào như vậy, để lấy lòng Tô Thần, hắn cái gì cũng nguyện ý làm!
Còn Tô Thần thì sao?! Cậu thờ ơ với mọi chuyện mà hắn làm! Hai người sống chung với nhau lâu như thế, cậu một chút lưu luyến cũng không có! Mẹ nó, cậu thoát khỏi mình như thoát khỏi một đống rác thải, chính mình có lúc nào bị người khác ghét bỏ như vậy?!
Tần Tu Trạch cảm thấy Tô Thần quả nhiên là một người lạnh lùng, không tim không phổi! Vào lúc này hắn lại đột nhiên sinh ra một tia hận ý!