Editor: Sasaswa
Tô Thần chỉ mới sống ở H thị vài tháng nên chưa quen thuộc nhiều với nơi đây, nơi nào vui chơi, ăn uống cậu quả thật không biết.
Hàn Húc Đông hai lần đưa Tô Thần đi ăn, không phải ẩm thực Tây, Thái, Hàn, Nhật hay gì cả, mà là một ít món ăn vặt đặc sắc ở phía nam, bề ngoài không phải quá đẹp đẽ nhưng bên trong lại rất sạch sẽ, ngon miệng. Quán ăn lần này hai người tới thậm chí còn phải xếp hàng, kinh doanh cực kỳ đắt khách.
Bà chủ nhìn thấy Hàn Húc Đông vội vàng chào đón, nhiệt tình nói: "Hàn thiếu gia đến rồi sao, phòng cậu đặt tôi vẫn giữ như cũ."
Bà chủ tự mình dẫn hai người đến phòng đặt trước, vừa rót trò vừa nói, "Thức ăn lát nữa sẽ được mang lên, hai người uống trà trước đi." Bà đưa trà cho hai người rồi mới rời đi.
Nước trà có màu vàng óng ánh, Tô Thần cầm ly lên uống một hớp nhỏ, ngay lập tức trong miệng tràn ngập hương lúa mạch thơm lừng, hương vị êm dịu thật sự đáng nhớ, khiến Tô Thần không nhịn được uống thêm một ngụm nữa.
Hàn Húc Đông cầm ấm trà bên cạnh, giúp Tô Thần rót thêm một ly đầy: "Trà lúa mạch ở đây rất ngon, có thể xem là điểm thu hút ở đây, hơn nữa uống cái này giúp dưỡng da, chống lão hóa." Nói xong ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn làn da bóng loáng nhẵn nhụi của Tô Thần: "Nhưng mà, chắc cậu không cần đâu."
Tô Thần bất đắc dĩ nói: "Tôi là đàn ông mà, đương nhiên không cần rồi!"
Hàn Húc Đông lắc đầu, không giải thích ý tứ của mình với cậu.
Đồ ăn sau đó được mang lên, món được bưng lên đầu tiên là sườn heo hấp gạo nếp*.
Tô Thần chưa ăn đã ngửi được mùi thơm, Hàn Húc Đông nói: "Đây là đặc sản ở đây, cậu nếm thử đi."
Tô Thần gắp một miếng đưa vào trong miệng, thịt sườn mang theo hương vị gạo, còn có mùi rau thơm, thật sự là ngon cực kỳ.
Hàn Húc Đông liên tục nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Thần, thấy cậu từ từ nuốt xuống, sốt sắng hỏi: "Ăn ngon không?"
Tô Thần nói hàm hồ không rõ: "Thơm quá, ăn rất ngon!" Nói xong lập tức gắp một miếng nữa bỏ vào miệng.
Hàn Húc Đông thấy cậu ăn ngon, tâm tình vô cùng tốt, hắn tự gắp một miếng, "Cậu cứ ăn từ từ, không đủ thì gọi thêm một phần nữa."
Tô Thần gấp vội vàng gật đầu, "Ừ, gọi thêm một phần nữa đi."
Hàn Húc Đông khẽ cười nói: "Không ngờ cậu lại tham ăn như vậy."
Tô Thần nói: "Đương nhiên, tôi rất thích nghiên cứu ẩm thực. Cùng là một món ăn nhưng người nấu khác nhau sẽ ra hương vị khác nhau, có người thì nấu rất ngon, có người thì nấu rất khó ăn. Một hai bữa còn được chứ nấu nhiều bữa thì thật sự có chút lãng phí nguyên liệu."
Hàn Húc Đông hứng thú với những với những lời cậu nói, "Lý luận này của cậu là sao?"
Tô Thần giải thích: "Anh nghĩ thử xem, cùng là một nguyên liệu, có người biến nó trở thành mĩ vị, có người biến nó trở nên rất tồi tệ. Nếu anh cưới được một cô gái tốt, vậy anh sẽ ngày ngày được nếm món ngon rồi. Còn nếu anh cưới phải một người nấu ăn không ngon thì không phải đang ngược đãi dạ dày mình hàng ngày sao, đời này coi như xong rồi. Vậy anh sẽ cưới một người nấu ăn ngon hay lựa chọn mỗi ngày ngược đãi dạ dày của mình?" Tô Thần hiện tại đang cố gắng cải thiện trình độ nấu nướng của mình, chính là sợ sau này cưới phải một cô gái không biết nấu cơm, như vậy cậu sẽ không đến nối làm bản thân mình.
Hàn Húc Đông lẳng lặng nhìn Tô Thần, chính bản thân hắn cũng không biết trong mắt mình đang hiện lên một tia cưng chiều, sủng nịch: "A Thần, tôi không biết nấu ăn, nhưng sau này sẽ đưa cậu đi khắp Trung Quốc để nếm được mỹ vị."
Tô Thần chỉ nghĩ hắn nói đùa, "Được đó, không cần ăn hết Trung Quốc đâu, anh dẫn tôi ăn hết H thị là được rồi." Trong bầu không khí nói chuyện vui vẻ, hai người sung sướng tận hưởng hết bữa ăn.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Lúc Hàn Húc Đông đưa Tô Thần về tới nhà đã hơn tám giờ, nhìn cậu xuống xe, Hàn Húc Đông lần thứ hai xác nhận nói: "Thật sự không mời tôi lên ngồi một lát sau?"
Tô Thần nhìn vẻ mặt oan ức của hắn, cười nói: "Hôm nay tôi rất bận, không có thời gian tiếp đãi anh, để hôm khác đi." Quan hệ của hai người sau bữa ăn dường như đã càng tốt hơn. Tô Thần biết mình nói vậy Hàn Húc Đông cũng sẽ không tức giận.
Hàn Húc Đông không tình nguyện nói: "Vậy cũng được."
Thấy Tô Thần đi xa, Hàn Húc Đông liếc mắt nhìn laptop còn để trên xe, gương mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Hắn định lát nữa mới đi lên đưa lại cho cậu, khi đó Tô Thần chỉ có thể mời hắn vào nhà.
Bên này Tô Thần nhấc chân bước ra thang máy, nhanh chân đi đến trước cửa, tiện tay rút chìa khóa, chuẩn bị tra khóa vào ổ thì một cánh tay cường tráng có vết chai mỏng bắt lấy bàn tay đang cầm chìa khóa của Tô Thần, sau đó là một cơ thể cao lớn ấm áp, mang theo hương thuốc lá quen thuộc áp lên lưng cậu.
Tô Thần bị doạ trái tim đột nhiên co rút mãnh liệt, hô hấp dừng lại, tay run run không cầm nổi chìa khóa, cứ như vậy mà rơi xuống đất, phát ra một âm thanh giòn tan.
Bởi vì Tô Thần thực sự quá sợ hãi nên không chú ý tới bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình, lúc đụng tới bàn tay kia cậu run nhẹ một cái.
Ngay khi Tô Thần định la lên thì lập tức nhận ra người sau lưng mình là ai.
Tô Thần đột ngột xoay người, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang đứng rất gần mình, buồn bực nói: "Anh có biết làm vậy có thể hù chết người không hả?!" Vừa nãy cậu xém chút nữa bị tên khốn này dọa xỉu rồi, xung quanh tối mù, hành lang yên tĩnh không một tiếng động, vào lúc này lại đột ngột xuất hiện một cánh tay từ phía sau, sự sợ hãi này không thể nào hình dung nổi!
Tần Tu Trạch cúi đầu lẳng lặng nhìn Tô Thần chăm chú, đôi mắt hắn đen kịt như mực, không phân biệt được cảm xúc chứa đựng trong đôi mắt này.
Tần Tu Trạch chậm rãi mở miệng nói: "Chịu về rồi, hẹn hò vui chứ?"
Tô Thần không dám tin nói: "Anh theo dõi tôi?" Tên biến thái này theo dõi cậu! Hắn có bệnh hả?!
Tần Tu Trạch cười lạnh, "Không phải em nói mình không thích đàn ông sao? Tôi mới đi mấy ngày em đã qua lại với người đàn ông khác? Ham muốn như vậy sao?!"
Đôi mắt Tô Thần đỏ lên, tên khốn này tại sao lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ!
Tô Thần phản bác: "Anh cho rằng ai cũng vô liêm sỉ giống anh sao?!" Tô Thần còn định nói hắn có tư cách gì mà hỏi cậu qua lại với ai? Nhưng nhớ lại vào ba năm trước có một lần cậu cũng nói như vậy, kết quả là bị Tần Tu Trạch ấn vào xe hành hạ cả buổi trưa, trải nghiệm đó làm Tô Thần nhớ mãi không quên! Bây giờ Tô Thần không dám nói điều gì, tên biến thái này đang chặn trước cửa nhà mình, đánh không lại, chạy không thoát, nếu nói ra thì người xui xẻo vẫn là mình!
Tần Tu Trạch nghe vậy sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Em đừng nghĩ thằng đó tốt, hắn lái chiếc xe đó không phải chỉ muốn tán tỉnh em thôi sao? Cách xa hắn cho tôi! Nếu lại để tôi nhìn thấy hai người cùng nhau, tôi tuyệt đối sẽ quấn lấy em!" Nghĩ đến Tô Thần ngồi trên chiếc xe kia, người ngồi trong xe tuổi tác cũng xấp xỉ cậu, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, làm hắn ghen tị đến phát điên lên! Hắn cảm thấy mình đang bị ngâm trong một bình giấm chua, sự ghen tuông đó có thể nhấm chìm hắn ngay lập tức!
Lúc này đôi mắt Tô Thần như một cánh hoa lấp lánh, do phẫn nộ mà trở nên đặc biệt chói mắt, cậu dùng ánh mắt đó nhìn Tần Tu Trạch chăm chú, mang theo một loại quyến rũ không rõ.
Tần Tu Trạch đã hơn ba năm chưa chạm qua người này, trước đây không thấy không sờ được thì còn ổn, giờ đây người đã ôm trong ngực, từng phút từng giây như đang dằn vặt hắn, Tần Tu Trạch không biết mình có thể nhẫn nại được bao lâu.
Tần Tu Trạch không tự chủ được giơ tay lên xoa hai má Tô Thần.
Tô Thần nghiêng đầu tránh né, lúc này cậu mới phát hiện hai người đang đứng rất gần nhau. Cậu dùng lực đẩy hắn một cái, "Anh cách xa một chút!"
Tần Tu Trạch thuận thế giữ lấy tay Tô Thần, bẻ về phía sau.
Tô Thần vừa giận vừa sợ, không chút lưu tình trào phúng nói: "Tần tổng, ngài dù gì cũng là một người quyền thế! Nếu để người khác biết Tần tổng bên ngoài phong độ nhẹ nhàng, bên trong lại như một con thú có thể động dục bất cứ đâu thì rất phá hủy hình tượng của ngài đấy! Ngài không cho mình một chút mặt mũi được sao?"
Tần Tu Trạch bị mắng cũng không giận, hắn giơ tay lên vuốt ve bờ môi hấp dẫn của Tô Thần, thấp giọng cười nói: "Em có biết cái miệng nhỏ này của em có bao nhiêu thiếu thao hay không! Em quên khoảng thời gian trước đây chúng ra ở cùng nhau rồi sao? Hay để tôi giúp em nhớ lại nhé."
Mặt Tô Thần lúc trắng lúc đỏ, người này mấy năm không gặp lại càng thêm biến thái! Cậu há miệng cắn mạnh vào ngón tay đang càn quấy trong miệng mình.
Tần Tu Trạch bị đau kêu lên một tiếng.
Lúc Hàn Húc Đông cầm máy tính đi lên thì thấy một người đàn ông đang ôm Tô Thần vào lòng, hai người dán chặt vào nhau, tư thế cực kỳ ám muội.
Hàn Húc Đông ngẩn người rồi kinh ngạc hô: "A Thần, hai người đang làm gì vậy?"