Hình thức ở chung của tôi và Cửu thiên tuế bắt đầu thay đổi. Thế nhưng nếu phải nói cụ thể là khác ở chỗ nào thì tôi không nói được.
Hắn vẫn lên triều sớm về nhà trễ, vẫn kiên trì cùng tôi ăn cơm, mỗi đêm đút thuốc cho tôi, sau đó thì nhét tôi vào giường cùng nhau đi ngủ.
Thời điểm làm những việc thế này, hắn không có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện với tôi. Nhưng khí tràng của hắn mơ hồ khác trước, giống như gai nhọn trở nên mềm nhũn, dần dần dịu dàng hơn.
Tôi không biết cảm giác của mình có phải là thật không, hay là vì cùng hắn tiếp xúc thân mật nên mới nảy sinh ra ảo giác.
Hắn hôn tôi mỗi ngày một nhiều thêm, giống như hắn đã nghiện cái chuyện hôn môi này rồi.
Lúc đầu chỉ bắt đầu từ việc liếm nước thuốc rớt khỏi khoé miệng tôi, rồi chậm rãi biến thành hôn sâu. Sau này thì tần suất cũng nhiều hơn, chuyện hôn môi cũng bình thường giống như chuyện ăn cơm đi ngủ.
Chưa bao giờ cho phép tôi được từ chối.
Vương triều Đại Thương coi trọng lễ nghĩa. Tuy rằng kì nghỉ xuân mới qua chưa lâu, nhưng không vì vậy mà dân thường hay hoàng tộc coi nhẹ dịp Tết nguyên tiêu ngày mười lăm tháng một.
Lại là bảy ngày nghỉ lễ nữa. Ở vách tường cũng có thể nghe thấy tiếng người huyên náo tổ chức lễ hội hoa đăng, mà Cửu thiên tuế ngoại trừ tiến cung tham gia đại điển cúng tế bên ngoài một ngày, sáu ngày còn lại vẫn không ra khỏi phủ, cùng tôi ở trong nhà.
Sau giờ ngọ rảnh rỗi, hắn đến thư phòng luyện chữ, cũng đem tôi theo bên người hắn. Hắn không bảo tôi đi lau kiếm giống lần trước nữa, mà bế cả người tôi ngồi lên trên đùi hắn.
Giống hệt một vị quan xấu đang sa vào sắc dục.
“Có biết viết chữ không?” Một cái hôn sâu vừa kết thúc, đầu óc tôi choáng váng hết cả lên. Hơi thở của hắn vẫn không hề loạn, một tay ôm lưng tôi, một tay đưa ra trước lấy một cây bút, nghiêng đầu hỏi tôi.
Cùng Cửu thiên tuế thân mật như vậy cũng đã không phải lần một lần hai. Mặc dù hắn không động chạm gì nhiều, lúc nào tôi ở trong ngực hắn cũng đều hết sức khẩn trương nhút nhát, không dám biểu hiện gì, chỉ có thể câu nệ lắc đầu một cái.
Tôi biết chữ, nhưng không biết viết chữ. Ám vệ không cần cái kỹ năng này, thế nên các tiên sinh trong cung đương nhiên cũng sẽ không lãng phí giấy bút trên người của chúng tôi.
Cửu thiên tuế dường như cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, kéo thân thể tôi dịch lên phía trước, biến thành tư thế ngồi sát đùi hắn, dựa vào lưng hắn, trước mắt là một tờ giấy Tuyên thành.
“Cầm lấy.” Tay phải tôi bị nhét vào thứ gì đó, tôi theo bản năng nắm chặt vào, thế mới biết đây là một cây bút. Thân bút nặng trịch, cảm xúc trơn nhẵn.
Một thứ khác còn rộng hơn cả tay tôi sau đó liền nắm vào.
Tôi cầm bút. Còn Cửu thiên tuế thì cầm tay tôi.
Mùi trầm hương của hắn lẫn với mùi mực nước thượng đẳng, vờn quanh chóc mũi của tôi, làm tôi nóng bừng cả người lên. Lồng ngực đập thình thịch, mạng sườn tê dại.
Hắn hơi cong lưng. Đầu hắn dựa vào đầu của tôi, hơi thở của hẳn phả lên sườn mặt tôi.
Ngòi bút mềm mại đặt trên giấy lưu lại nét bút đan xen.
Một nét dọc, một nét ngang, một nét cong, một nét uốn.
Kha.
Cửu thiên tuế vẫn tiếp tục cầm tay tôi không buông. Tôi ngơ ngác nhìn mặt chữ to trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
Cảnh.
Dần.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy tên của mình xuất hiện trên giấy. Lần đầu tiên là sau khi xuất sư năm mười bốn tuổi, tôi chính thức đi theo người Điện hạ, lúc ấn dấu tay thoáng nhìn qua khế ước sinh tử.
“Học được chưa?” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi. Tôi bừng tỉnh quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt không có một chút cảm xúc của Cửu thiên tuế.
Hắn lại hỏi lần nữa: “Đã nhớ cách viết như thế nào chưa?”
“Không, không nhớ rõ.” Đầu óc tôi còn chưa trở lại. Lúng túng trả lời xong, mới phát hiện câu nói của mình đúng là không uyển chuyển gì cả.
Cũng may Cửu thiên tuế chẳng có trách phạt tôi, không nói lời nào lấy ra một tờ giấy khác. Lần thứ hai nắm lấy tay của tôi, dẫn tôi từng nét.
“Lần này phải nhớ kỹ.” Giống như mệnh lệnh, nhưng lại không nghiêm khắc.
“...Được.”
Tay hắn rất vững chặc. Mặc dù tôi không hiểu thư pháp cho lắm, cũng có thể hiểu chữ viết của hắn thật sự rất đẹp. Đầu bút lông sắc bén, mỗi một gạch đều là vừa đúng, mỗi một nét cong đều xinh đẹp vô hạn.
Tôi tập trung nhớ kỹ từng nét bút một. Mãi đến khi hắn buông tay ra, tôi mới hồi phục lại tinh thần. Nhưng chữ viết lần này đâu phải tên của tôi.
Lệ Khâm.
Hai chữ mạnh mẽ cứng cáp xuất hiện trên giấy, là tay hắn viết, cũng là tay tôi viết.
Tôn ti khác biệt. Hạ nhân phải kiêng dè tên đầy đủ của chủ nhân.
“Đốc chủ—” Tôi có chút hoảng loạn, quay đầu lại gọi hắn. Vì khoảng cách quá gần mà sống mũi tôi đụng phải cằm của hắn, nhất thời bị đau, câu chuyện cũng ngưng lại.
Biểu cảm của Cửu thiên tuế dường như ngừng lại một lúc ngắn. Sau đó hắn nhanh chóng lấy tay xoa cánh mũi tôi, xong nắn lại xương mũi.
“Học xong rồi, tự viết lại một lần nữa đi.”
Hắn buông tay tôi ra, lại đổi sang một tờ giấy mới.
Tôi do dự nhưng không dám nhúc nhích.
Thực ra tôi đã nhớ kỹ từng nét bút rồi. Nhưng mà tôi không dám viết ra, cán bút làm bằng ngọc thạch đã ướt một màng mồ hôi mỏng.
“Nếu ngươi không viết được, ta sẽ phạt ngươi—” Âm thanh âm trầm áp sát vào tai tôi.
Tôi nhanh chóng nhấc người lên chấm mực.
Có một số việc nhìn thì đơn giản, nhưng tự mình làm thì rối tinh rối mù. Nghiên mực xinh đẹp bị tôi làm loạn, mực nước bắn ra giấy, tạo thành những đoá hoa nhỏ đen xì.
Tờ giấy Tuyên thành nhìn là biết rất đắt bị tôi phá lanh tanh bành. Hai chữ đẹp đẽ như vậy dưới ngòi bút của Cửu thiên tuế, đến lúc tôi viết thì xiêu xiêu vẹo vẹo, mực bút tứ tung.
Tôi nhìn hai chữ vô cùng thê thảm nằm trên giấy, trong lòng thở dài một hơi. Rõ ràng là bàn tay của người cầm kiếm phải rất vững vàng. Nhưng mà sao tôi lại trở thành bộ dáng không khống chế nổi lực tay như thế này cơ chứ...
Toàn bộ thư phòng chìm vào im lặng. Tôi không dám quay đầu lại nhìn, chịu dày vò mà chờ đợi một lúc lâu, Cửu thiên tuế mới có hành động.
Hắn đem cán bút rời khỏi tay của tôi, nhẹ nhàng đặt một bên, an ủi tôi giống hệt như là đang dỗ em bé: “Viết không tệ, tập viết nhiều hơn dần sẽ tốt.”
Tôi gật gật đầu, bị hắn ôm eo đứng thẳng người, đi ra phía vườn hoa tản bộ.
Vào xuân, khí trời cũng bắt đầu trở nên ấm áp. Tuyết trên cành cây dần tan chảy, nhưng vẫn lạnh lắm luôn. Gió vừa thổi, đem mùi hương của Cửu thiên tuế trên người của tôi thổi cho nhạt đi bớt, cũng đem những suy nghĩ ngẩn ngơ trong đầu bay đi hơn nửa.
Thời điểm tôi mới tới phủ Đốc công, hắn tàn bạo, nhẫn tâm, biến đổi không ngừng, giống như thời điểm nào cũng có thể lấy mạng của tôi.
Hiện tại thì cứ như bị đoạt xá*, cả con người thay đổi hẳn đi.
* Đoạt xá: Bị linh hồn người khác chiếm lấy thân thể.
Tôi vẫn còn sợ hắn. Nhưng nỗi sợ hãi này không giống như trước kia.
Trước kia tôi sợ hắn phạt tôi giết tôi, sợ hắn vì sai lầm của tôi mà làm chuyện không tốt đối với Điện hạ.
Nỗi sợ hãi này không biết từ lúc nào đã phai nhạt đi, trở thành một nỗi kinh hoàng khác.
Tôi sợ hắn không quan tâm thân phận ra sao, đối xử tốt với tôi đến mức cực kiểm, sợ hắn dành tình cảm cho tôi, sợ hắn ngày càng thân mật hơn, cũng sợ hắn... Muốn đòi lấy cái gì từ tôi.
Tựa như, thù lao từ thân thể của tôi.
Lời editor: Làm tròn 60 trang word rồi nên không nhịn được đọc lại một lần nữa. Lần đầu edit nên mình bị co rúm, cứ 10 trang 20 trang thì lại đọc từ đầu, sợ có chỗ nào sai sót. Hơi chậm tiến độ một chút, sau này sẽ cố gắng nhanh hơn ạ (T▽T)
Ngoài ra thì mình đã sửa tất cả cụm “Đông Hán hán công” thành “Đề đốc Đông xưởng“. Cùng mang ý nghĩa giống nhau nhưng mình thấy danh xưng này quen thuộc hơn và cũng ngầu hơn hẳn. “Đề đốc Đông xưởng”, “Xưởng công”, “Đốc chủ“... đều tương tự nhau cả. Mình đã chú thích lại ở chương 1 rồi nhưng nhắc lại cho những bạn đọc cũ. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình ạ (^_<)〜☆