Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)
Đông đến, trận tuyết đầu mùa trong Kinh thành đặc biệt dữ dội. Sau một đêm cuồng phong gào thét, ngày thứ hai mở mắt, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày.
Từ sáng sớm, Cửu thiên tuế đã sai người đem thêm hai cái lò than vào trong phòng. Cửa sổ cũng treo rèm dày, ngăn cách gió lạnh lùa vào. Chủ điện vô cùng ấm áp, thậm chí còn không cần mặc cả áo bông nữa.
Cũng không thể trách hắn quá khẩn trương, hôm nay là một ngày đặc thù.
Thực ra tôi cũng rất căng thẳng. Đêm qua, trước khi đi ngủ, tôi mới nhận được tin tức vị cao nhân có thể giải cổ trùng và thuật thôi miên đã đi đến phủ rồi. Tôi chưa hề chuẩn bị điều gì, cứ như một binh lính chưa kịp mặc áo giáp đã bị gọi ra trận.
Dưới mấy đôi mắt chăm chú, tôi bưng chén thuốc đen thui trên bàn uống một hơi cạn sạch. Vị cay nồng trong thuốc ngay lập tức thiêu đốt cổ họng của tôi.
Tôi lặng lẽ nhíu mày.
Vị vu sư chỉ vào một chiếc ghế, ra hiệu cho tôi nằm xuống. Trong lúc cởi giày ra, Cửu thiên tuế nhét một chiếc gối mềm vào giữa lưng tôi.
Đó là một bà lão có tuổi, từ lúc vào phòng đến bây giờ đều không nói một câu, chỉ trơ mặt ra, không có biểu cảm gì. Trên cổ bà đeo một chiếc vòng xương thú, người thì khoác một chiếc áo choàng đen rách nát, nhìn vừa thần bí lại vừa đáng sợ.
Nghe nói đây là cao nhân từ dân tộc Miêu mà Cửu thiên tuế vất vả lắm mới mời đến được. Bởi vì tuổi tác của bà quá lớn, không chịu được một đường tàu xe mệt nhọc, vậy nên chỉ có thể thuê người bưng kiệu, đi bộ mấy ngàn dặm mới đến được Kinh thành.
Trong phòng không có một tiếng nói chuyện. Không biết là do đang nằm, hay là do tâm lý chịu sự tác động, tôi dần dần cảm thấy buồn ngủ, thân thể căng thẳng cũng bắt đầu thả lỏng.
Vu sư ngoắc ngoắc tay, đại phu bên cạnh tiến lên, đâm mấy kim châm lên huyệt vị ở cổ tay tôi.
Không đau lắm, chỉ hơi tê dại. Tôi cảm giác cơ thể của mình trở nên nặng nề, trí óc chậm chạp. Tôi cố gắng mở mắt, nhưng không thể hiểu được bất cứ chuyện gì đang xảy ra xung quanh.
Vu sư còng lưng, lấy một đồ vật nào đó từ trong áo choàng ra. Trước mắt tôi, đồ bạc kỳ quái khua khua từ bên này sang phía bên kia. Miệng bà mở ra khép lại, giọng nói thô như tiếng cát đá, khúc ca vang lên chứa đựng thứ ngôn ngữ mà tôi không cách nào hiểu được.
Thế mà từ trong câu ca vô cùng quỷ dị ấy, tôi liên tưởng đến tầng tầng lớp lớp núi non bạt ngàn, rừng cây rậm rạp, khe suối, đầm lầy, bộ lạc nguyên thuỷ cùng với khúc cúng tế thần bí.
Mí mắt càng ngày càng nặng. Cảnh vật, con người trong tầm mắt chồng hết lên nhau.
Tiếng đồ bạc va chạm leng keng, là điệu múa của người tộc Miêu ở trước lửa trại. Lại một tiếng leng keng, cảnh vật thay đổi, là dã thú điên cuồng gào thét, lợi dụng ánh trăng tập kích, cắn thủng cổ gáy con người.
Thời khắc tôi mất ý thức, dường như nghe thấy tiếng hít hà thô suyễn, chóp mũi ngửi được mùi máu tanh nồng.
Không biết đã ngủ bao lâu.
Lần thứ hai tỉnh dậy, tôi phát hiện xung quanh hoàn toàn trống rỗng, bốn phương tám hướng là vực đen thăm thẳm, không có người, cũng không có âm thanh nào cả.
Tối, mà cũng không phải tối. Lúc giơ tay ra, tôi có thể nhìn rõ năm ngón tay của mình toả ra ánh sáng nhu hoà.
Trong đầu không có nghi ngờ, cũng không có bất an. Tôi bị một thứ sức mạnh mơ hồ dẫn dắt tiến về phía trước, cảm nhận được nơi đó chính là đích đến của chuyến đi này.
Theo từng bước chân của tôi, cảm giác đó lại ngày càng rõ.
Cuối cùng, tôi ngừng lại trước một cửa đá.
Năm ngón tay đặt lên hoa văn kỳ bí. Máu rỉ ra, cơ quan thức tỉnh.
Cửa đá từ từ mở ra.
Tôi không do dự nhấc nhân bước vào, bị ánh sáng bao quanh nuốt chửng...
“Thầy Kha, Lưu đại nhân tìm Ngài —!”
“Đến đây!”
Mở to mắt, phía trước là ban ngày sáng trưng. Tôi ngẩng đầu lên, thấy bóng lớn bên người đứng bật dậy, đáp một tiếng qua phía đằng xa. Tôi kéo kéo góc áo người kia, mới phát hiện cánh tay ngắn còn một mẩu.
“Sư phụ ra ngoài một lúc, con đợi ở đây.” Người kia cúi đầu, bứt tay nhỏ tôi ra, bình tĩnh nói.
Tôi lắc lư đầu, có chút không hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Tiếng bước chân đều tăm tắp ngày một nặng nề, phía sau là một đội ngũ thiếu niên đang xếp thành hàng. Quần áo mặc cùng một kiểu, bước đi theo cùng một nhịp. Sư phụ tìm đến cái người cao lớn đi phía sau cùng, vô cùng tự nhiên đưa tay của tôi cho hắn: “Để ý giúp ta một lúc.”
“Vâng, thầy Kha.”
Sư phụ đi rồi.
Tôi ngồi trên đùi người kia, tay nắm kẹo đường, một bên nhét vào miệng, một bên ngẩng đầu lên, nhìn vào cái người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bên cạnh.
Hắn cũng nhìn tôi, mím môi cau mày, quan sát một hồi mới mở miệng ra: “Bé con ơi, em là con riêng của thầy Kha sao?”
“Không phải con riêng, là đồ đệ của sư phụ mà!” Thiếu niên kia cứ không ngừng bẹo má tôi. Tôi bất mãn đẩy ra, bôi kẹo đường dây bẩn nhớp nháp lên ống tay áo, “Anh là ai?”
Thế mà người kia chẳng để ý chút nào, chỉ phủi phủi tay áo cho tôi: “Đáng yêu thế... Anh là học sinh của thầy Kha ở khoa võ. Em phải gọi anh một tiếng sư huynh mới đúng.”
Từ nhỏ mẹ đã nói tôi là ca ca, tôi chỉ có một đệ đệ ngốc nghếch, mới không muốn xưng huynh gọi đệ cùng người khác đâu.
Thế là tôi liền thay đổi đề tài: “Anh lớn lên thật là đẹp mắt.”
Người kia lại vô cùng kinh ngạc: “Ai cơ?”
“Anh í.” Tôi nghiêng đầu.
“Ha... Bé con đúng là bé con. Người lớn đều nói anh là đồ xui xẻo.”
“Xui xẻo là từ đồng nghĩa của đẹp đẽ sao?”
Tôi nghi hoặc cúi đầu, nhét kẹo đường trong tay vào miệng.
Khung cảnh lại thay đổi một lần nữa. Trước mắt tôi là Diễn Võ Trường dưới ánh nắng chói chang, một hình ảnh vô cùng quen thuộc. Tôi nhìn xung quanh, trên sân đều là những chiếc ám vệ bé xíu. Tôi cầm kiếm gỗ chạy như điên trên sân, vô tình vấp phải một cục gạch, mất trọng tâm ngã bịch xuống đất.
Khuỷu tay đập mạnh xuống dưới mặt đất, vừa đau lại vừa tủi thân.
Tôi vẫn chưa kịp khóc, có một đôi tay luồn xuống dưới nách tôi, ôm tôi đứng thẳng dậy. Thân hình kia chắn hết ánh sáng, che kín tôi trong bóng tối đen sì.
“Bé con ơi, đi đâu mà vội vàng thế?” Hắn lấy ống tay áo xoa xoa lên mặt của tôi, sau đó thì vỗ vỗ quanh thân một lượt.
“Em không phải bé con, em là Cảnh Dần!” Tôi sốt ruột hét toáng lên.
“Được rồi, Cảnh Dần bé. Ai bắt nạt em?”
Tôi mềm giọng ra, cảm thấy mình như một em bé mít ướt đã lâu không được gặp mẹ, liền bĩu môi, nén nước mặt nói: “Em không học được. Chiêu thức của sư phụ khó quá...”
“Em gọi anh hai tiếng sư huynh, anh dạy em, có được không?”
“Thật ạ?”
“Thật.”
“Sư huynh ơi...”
“Ừ. Sư huynh dạy em.”
Hình như người này chỉ hơn tôi có sáu tuổi thôi, thế mà cao lắm luôn, lúc dạy tôi luyện kiếm đều phải ngồi xổm xuống. Tôi nắm chuôi kiếm, hắn nắm tay tôi, cứ thế tập từng động tác.
Lời hứa nhất thời trở thành thói quen thường nhật.
Khung cảnh Diễn Võ Trường từ giữa hè chuyển thành cuối thu, rồi lại tới đông, sang xuân. Xuân hạ thu đông cứ thế tuần hoàn lặp lại.
Tôi cố gắng cao lên, nhưng mãi mãi vẫn không thể theo kịp được với sư huynh.
Tôi cũng có thêm nhiều bạn tốt, có bạn nhỏ cùng tuổi, có anh lớn khoa trên. Bạn bè bên cạnh càng lúc càng đông, cùng tôi học tập, huấn luyện, ăn cơm, đi ngủ.
Nhưng cứ gặp phải chuyện gì, tôi đều xoay người, đi tìm sư huynh của tôi.
Tôi ngồi dưới mái hiên, nhìn hắn vì tôi mài thanh kiếm gỗ, bất chợt hỏi: “Tại sao sư huynh lại không chơi cùng những sư huynh khác?”
“Bởi vì mọi người chán ghét anh.”
“Vì sao ạ?”
“Có nói em cũng không hiểu.” Hắn cười cười, đưa thanh kiếm gỗ về lại tay tôi, “Phận con vợ lẽ nhà quan, tầng lớp thượng lưu xa lánh, dân chúng nghèo khổ chán ghét, sư huynh cũng không còn cách nào khác. Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần anh đủ mạnh, là có thể tiếp tục ở đây tiến lên phía trước.”
Tôi cái hiểu cái không.
“Thế bọn họ có đánh anh không? Nếu bọn họ đánh anh, em bảo vệ anh.”
“Không đâu. Bọn họ đánh không lại, thế nên mới chán ghét sư huynh.”
“Em không có chán ghét sư huynh đâu.”
“Ừ, anh biết.”
“Sư huynh lợi hại như thế. Sau này tất cả mọi người đều sẽ thích anh.”
“Không sao cả. Chỉ cần Tiểu Cảnh thích sư huynh, sư huynh đã thoả mãn rồi.” Người kia cười đến cong đuôi mắt, dường như trong mắt có một bầu trời sao.
Càng lớn, cường độ luyện tập lại càng khắc nghiệt. Thầy tổng phụ trách nói, hết năm nay sẽ có một buổi sát hạch, ai không đạt yêu cầu sẽ bị đuổi khỏi cung. Tôi không hy vọng người đó là mình, chỉ có thể cắn răng nỗ lực luyện tập. Nhưng mà tôi cũng không sợ lắm, có sư phụ và sư huynh thay phiên nhau dạy dỗ, tôi còn biết nhiều hơn cả các bạn.
Nhưng chung quy thì cũng khá bận. Hơn nữa, sân huấn luyện của khoa võ cùng với lớp học của chúng tôi cũng không gần lắm, tôi cũng ít gặp lại sư huynh.
Có một ngày, tôi nghe nói ở khoa võ có mấy người đánh lộn với nhau, tôi đến hóng trò vui, nhìn thấy sư huynh của tôi bị dồn vào tường đứng thở hổn hển, đối diện là hai thiếu niên cùng tuổi.
Tôi chen vào chỗ đám người to cao, chạy lạch bạch đến, lôi kéo bàn tay của một trong số hai người, sốt ruột nói lớn: “Vương sư huynh, Lý sư huynh, sư phụ em sắp tới rồi, đánh nhau là vi phạm nội quy đó ạ?”
Hai người kia quả nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn đám đông xung quanh, rồi hỏi lại tôi: “Thầy Kha? Chẳng phải hôm nay ông ấy xuất cung có việc sao?”
“Là em quấy rầy thầy, bây giờ thầy còn đang sửa soạn chưa ra ngoài được cơ.”
Đám người vây quanh nghe vậy ngay lập tức giải tán. Hai người kia nhìn xung quanh, sắc mặt ngày một khó coi, đúng là bộ dáng trèo lên lưng hổ nhưng không xuống được.
Tôi liền trực tiếp đẩy họ ra Diễn Võ Trường: “Sư phụ thấy sẽ nổi giận đấy, mà thầy nổi giận là lại đi trách mắng em...”
Lúc tôi quay trở lại, sư huynh vẫn đang dựa vào phía góc tường, hàm dưới xanh tím, trên mu bàn tay có vết máu loang lổ.
Thấy tôi tới gần, không chỉ không cảm ơn, còn lộ vẻ châm chọc: “Thế mà ta không biết, Tiểu Cảnh nhà ta lại tốt bụng như thế. Mấy tên khốn kia đều là sư huynh tốt của ngươi.”
Tôi ngồi xổm xuống, chớp mắt nhìn hắn.
Một lúc sau, lại chớp mắt một cái nữa.
“Bọn họ có che chở cho em như anh?” Hắn hỏi.
“Không có.”
“Vậy sao em còn — “
“Cho nên em chỉ bảo vệ anh thôi, sư huynh.”
Sư huynh nhất thời không nói một lời.
Tôi lấy khăn tay trong áo, giúp hắn đè lại vết thương.
Sư phụ nói, đến tuổi của sư huynh, tôi sẽ bắt đầu cao lên. Tôi tranh thủ ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút, chắc hẳn cũng có thể cao được như hắn?
Tuy rằng người này đôi khi cũng rất kỳ quái.
Thế nhưng, xét đến việc hắn đã từng giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi tôi cũng muốn giúp đỡ hắn. Sư phụ nói, nam tử thì phải nghĩa khí!