Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 27: Chương 27: Không vội, sau này Tiểu Cảnh sẽ biết




Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)

Cửu thiên tuế đưa cho tôi một thanh trường kiếm.

Là một thanh kiếm mới, nghe nói là đặt riêng ở một lò đúc nổi tiếng. Lúc tôi cầm lên tay, dường như vẫn có thể cảm nhận được tàn dư của hơi lửa sau nhiều lần nung đúc.

Thanh kiếm này rất đẹp, mang vẻ quý khí xa xỉ.

Toàn bộ vỏ kiếm đều có màu đen, trên mặt khắc hoa văn tinh xảo, phối hợp cùng dây buộc bằng da, treo ở trên hông mang vẻ đẹp nội liễm nhưng lại không mất đi khí thế. Chậm rãi rút kiếm ra, chỉ thấy thân kiếm trơn nhẵn sắc bén, trong suốt như gương, đến cả từng sợi lông mi cũng có thể phản chiếu rõ ràng, độ cong của thanh kiếm trôi chảy mà nguy hiểm. Thân kiếm được tạo thành từ vật liệu tinh thiết quý giá, lấy đầu ngón tay gảy nhẹ một chút liền vang lên tiếng kêu lanh lảnh. Mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, uyển chuyển mềm mại, đủ phần oai phong.

Chỉ là, thanh kiếm này chưa được mài sắc bén. Binh khí quý giá đến như vậy, lưỡi dao chỉ được mài giũa đánh bóng sương sương, đến cả trái cây cũng không gọt được.

“Ta đặc biệt làm để Tiểu Cảnh tự khai kiếm.” Cửu thiên tuế giải thích với tôi. “Kiếm tốt có linh, em phải tự mình chậm rãi mài giũa, chậm rãi ở chung với nó. Người nuôi kiếm, kiếm cũng nuôi người. Khi đã đủ quen thuộc với nhau, nó mới nhận em là chủ nhân, người kiếm hợp nhất cùng luyện đến cảnh giới mới.”

Tôi gật đầu, cái hiểu cái không, tận sâu trong lòng cảm thấy hắn đang doạ em bé à.

Dù sao thì tôi cũng đã học võ nhiều năm rồi, lúc gặp nạn đến cả nhánh cây cũng có thể biến thành vũ khí, thế mà vẫn chưa từng nghe đến thuyết pháp này. Ngược lại, điều hắn nói giống hệt như những thoại bản giang hồ ở trong kho sách.

“Chờ đến ngày em mài sắc kiếm, độc tố và cổ trùng cũng tiêu tan hết. Đến lúc đó, nó sẽ cùng em một lần nữa luyện võ.” Cửu thiên tuế nói năng nghiêm trang, không những không cảm thấy mình đang lừa em bé, lại còn vô cùng tự nhiên đưa cho tôi hai khối đá mài dao tinh xảo.

Có lẽ, hắn muốn tìm cho tôi chút chuyện để làm, khiến tôi có thêm tự tin và hy vọng đối với cuộc sống này — tuy rằng tôi không có tiêu cực giống như trong tưởng tượng của hắn, cũng không cảm thấy mình chịu uất ức ở phủ Đốc công, tôi vẫn yên lặng nhận lấy, không muốn từ chối ý tốt của hắn.

Những ngày nóng bức đỉnh điểm đã trôi qua, bây giờ là cuối hè đầu thu. Không tính là quá mát mẻ, nhưng cũng không ngột ngạt như những ngày trước. Dưới hiên nhà gió thổi từng cơn, hai chúng tôi chen nhau trên chiếc ghế dài cũng không cảm thấy nóng lắm.

Sau một quãng thời gian im lặng, Cửu thiên tuế rốt cuộc cũng buông lỏng năm ngón tay ra, buông đồ vật hắn vẫn luôn nắm chặt từ lúc vào đến cửa viện, đưa đến trước tầm mắt của tôi.

Đó là một khối tỳ hưu nho nhỏ, mang chất liệu ngọc kém vẩn đúc. Trông khá là thô, điêu khắc cũng không tinh xảo, thượng cổ thần thú uy nghiêm nhìn còn hơi béo béo. Dân chúng bình thường thỉnh thoảng sẽ đục một lỗ nhỏ rồi xỏ một sợi dây qua để đeo lên cổ em bé trong nhà — nhưng mà đây cũng đã là xu hướng của mười năm trước, các em bé bây giờ thường hay đeo khoá trường mệnh hơn.

Cửu thiên tuế không nói lời nào, cầm khối ngọc lên, cúi xuống đeo lên chuôi kiếm của tôi.

Khối ngọc tỳ hưu cùng với sợi dây màu đỏ được treo lên chuôi kiếm xa xỉ, trông không hề không thích hợp, trái lại còn khá đẹp. Chỉ là chẳng biết vì sao, trên chiếc dây không hề có vết thâm đen, ngọc thạch vẫn còn sáng bóng, tựa như được Cửu thiên tuế vuốt ve rất nhiều.

Tôi nghi hoặc nhìn sang phía Cửu thiên tuế: “Đây là —?”

Đại Thương quốc rộng lớn, chỉ có văn nhân mới chú trọng đến kiếm tuệ*. Thanh kiếm có tác dụng trang trí nhiều hơn là chiến đấu, được gọi là văn kiếm. Còn người tập võ chân chính thì sử dụng võ kiếm, từ trước đến nay đều không có thói quen treo móc đồ vật. Huống chi đây không phải là thứ đồ chơi nhỏ bé gì, không phải là tôi chê nó không đáng giá, mà là đây là đồ vật Cửu thiên tuế vô cùng trân trọng.

* Kiếm tuệ: Dây trang trí trên chuôi kiếm.

Cửu thiên tuế không nhìn vào tôi, hoặc là nói, từ lúc treo kiếm tuệ hắn đã không nâng mắt lên rồi, ngón tai hắn vuốt ve viên ngọc chạm khắc, ánh mắt chưa từng dời khỏi nó.

Nghi hoặc trong lòng tôi ngày càng nhiều.

“Ngọc thú này là vật thiếp thân ta đeo từ lúc mười ba tuổi cho đến nay.” Qua một lúc lâu, Cửu thiên tuế mới mở miệng ra, thanh âm mơ hồ không rõ, “Đối với ta, nó có ý nghĩa rất lớn.”

Hắn cầm ngọc thú lên, đặt lên môi hôn nhẹ một cái.

“Nhưng thực ra, ta cũng không xứng đáng với nó. Trên thế gian này, chỉ có em mới có tư cách sở hữu ngọc thú này.”

Đầu óc tôi mơ hồ.

Cửu thiên tuế lại không có ý muốn giải thích thêm với tôi. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt thăm dò, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua đáy mắt tôi.

“Tiểu Cảnh sẽ yêu thương nó, đúng không?”

Đuôi mắt hắn cong lên một cách ác liệt. Mặc dù tôi biết Cửu thiên tuế không có ý đồ gì, tôi vẫn bị doạ đến sợ hết hồn, không hiểu sao sinh ra chút hoảng loạn.

“Ta nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận đồ vật của Đốc chủ...”

Tôi lúng túng trả lời, càng nói càng không có chút tự tin.

Bởi vì thân thể cao lớn của Cửu thiên tuế bỗng nhiên đè xuống, đôi mắt hắn khoá chặt lấy mắt của tôi, chóp mũi hắn đè xuống chóp mũi tôi, nói với khí thế không cho ai cắt ngang:

“Thứ này cũng thuộc về em, Tiểu Cảnh.”

Hắn... Tôi?

Tôi nhanh chóng nghĩ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Cửu thiên tuế.

Hòn ngọc tỳ hưu này đã ở bên Cửu thiên tuế được mười sáu năm rồi, nhất định là có mối quan hệ sâu xa với thời niên thiếu của hắn, lại có ý nghĩ quan trọng với hắn. Thế mà hiện tại hắn đưa cho tôi, còn nói thứ này “cũng” thuộc về tôi...

Đây là, hắn muốn tôi trở thành một phần của quá khứ của hắn... sao?

Quanh co lòng vòng, không muốn nói thẳng những gì trong lòng đúng là phong cách từ xưa đến nay của Cửu thiên tuế. Lúc trước tôi cho rằng hắn âm tình bất định, mãi đến gần đây mới hiểu được, hắn chỉ là một tên biệt nữu. Nhưng mà hạ nhân nghiên cứu chuyện riêng của chủ tử cũng là đại kị, tôi sẽ không làm việc như vậy. Hắn cứ biệt nữu như thế, đúng là muốn làm khó tôi mà...

Cửu thiên tuế nhìn chằm chằm vào tôi. Trong mắt hắn có sự tìm tòi nghiên cứu, cũng không hề che dấu sự mong đợi và thúc giục. Giống như là, đặc biệt mong muốn nghe được lời nào từ miệng của tôi, hoặc là một thái độ nào đấy.

Tôi nhận lấy ánh mắt ấy, nuốt một ngụm nước bọt, ôm chặt lấy thanh kiếm trong ngực, chuẩn bị tâm lý mãi rồi mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Tại sao... vật này lại có ý nghĩa quan trọng đối với Đốc chủ như vậy?”

Có lẽ là di vật của người thân quá cố, cũng có lẽ là một đồ vật mang tính chất tượng trưng, hoặc nó đại diện cho một dục vọng sâu thẳm bên trong của Cửu thiên tuế.

Trong lúc Cửu thiên tuế im lặng, trong lòng tôi lại không ngừng suy đoán.

“Có thể nói cho ta được không?”

Tôi lại bổ sung thêm một câu.

Nhưng câu trả lời này cũng không giống như đáp án mà Cửu thiên tuế vẫn đang mong chờ.

Hắn thở dài một hơi, như là muốn đẩy hết sự chờ mong kia ra ngoài, rồi bất đắc dĩ rũ mi mắt xuống, giấu đi cảm xúc phức tạp trong lòng.

Lông mi hắn nhẹ nhàng chạm vào làn da tôi, ngứa.

“Đốc chủ...”

Tôi nhìn hắn chậm rãi lui lại, trở về chỗ cũ, do dự kêu một tiếng, có chút hoài nghi có phải là tôi tự mình đa tình, hiểu lầm ý hắn.

Nhưng mà hắn lại nhanh chóng thu lại cảm xúc, dường như sự thất vọng vừa rồi chỉ là một ảo giác của tôi. Tiếp đến, hắn nhanh chóng vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi, an ủi nói: “Không sao đâu, em còn bé.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Không vội, sau này Tiểu Cảnh sẽ biết.”

Nói xong câu này, Cửu thiên tuế im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.