Sau Khi Bị Tra

Chương 13: Chương 13




Một chút tâm ý của tôi.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trương Ngọc, Doãn Bạch nhận điện thoại, giọng nói thanh thanh cũng chậm ngữ khí lại, nói với bạn nhỏ trong màn hình: “Em tìm chị làm gì? Vết thương em khỏi rồi nên xuất viện?”

Màn hình điện thoại, Đồng Đồng ngửa đầu cười cong mắt: “Dạ dạ dạ...... đã khỏi rồi ạ...... chị tiên nữ, cảm ơn chị đã tặng truyện cổ tích cho em, hôm nay em đến để cảm ơn ạ.”

Doãn Bạch cười một chút: “Không cần khách khí.”

Đồng Đồng cười tủm tỉm nói: “Chị tiên nữ, em có mang theo quà cho chị nè, chị có thể để em vào không?”

Doãn Bạch câu môi cười, mười phần đắc ý nói: “Xem trên phân lượng của món quà thì em có thể vào.”

Đồng Đồng một chút liền vui vẻ lên: “Cảm ơn chị tiên nữ!”

Doãn Bạch trả lời: “Không khách khí, chị ở lầu một chờ em, cửa mở thì em cứ đi vào.”

Đồng Đồng nói tiết tốt, Doãn Bạch cũng tắt điện thoại rồi bấm nút mở cửa. Cô tùy tay đem điện thoại ném hướng về phía Trương Ngọc, vui vui vẻ vẻ nói: “Đi thôi cùng tôi xuống lầu.”

Trương Ngọc bất ổn tiếp được điện thoại, hoàn toàn hiếm lạ nói: “Chị tiên nữ......Boss, ngài từ nơi nào lừa được một đứa nhỏ miệng ngọt ngào như thế đây!”

Doãn Bạch chống gậy, quay đầu nhìn người kia một cái, biểu tình như rắm thối: “Đã nói là đứa nhỏ hàng xóm mà, tôi dùng mấy quyển truyện cổ tích lừa tới đó, được chưa?”

“Nhà kế bên hỏ?” Trương Ngọc thu điện thoại, vội vàng mà đi theo bên cô lại nghi hoặc mà nói, “Là đứa nhỏ lúc trước điều khiển máy bay vào ban công nhà chúng ta, còn thiếu chút nữa đáp trên đầu ngài luôn hả?”

Doãn Bạch lắc đầu: “Không phải, là em của đứa nhỏ đó.”

Trương Ngọc sợ ngây người: “Cô bé còn có em gái?”

Doãn Bạch gật gật đầu, chống gậy đốc đốc đốc mà hướng dưới lầu đi: “Ân, là em họ.... còn là em chú bác ruột. Tóm lại, so với kia tiểu quỷ kia mặt đáng yêu hơn nhiều.”

Doãn Bạch chống gậy, tận lực dùng tốc độ nhanh hơn, khập khiễng mà đi tới dưới lầu. Lúc từ đại sảnh đi ra, Doãn Bạch chống gậy ở xa xa đã nhìn thấy bóng người một lớn một nhỏ trước nhà.

Người nhỏ là Đồng Đồng, còn người lớn kia tự nhiên là Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U mặc váy dài màu xanh thẳm, tóc dài hơi cột lên thật duyên dáng yêu kiều đứng ở trước cổng lớn nhà Doãn Bạch, trong tay còn cầm một hộp quà tĩnh nhã lại đoan trang mà chờ chủ nhân của biệt thự xuất hiện.

Đồng Đồng cũng mặc váy dài nhỏ, cột một chùm tóc, một tay xách theo cái cái túi nhỏ còn một tay kéo dải lụa rũ xuống bên hông của mẹ mình, mắt trông mong nhìn xung quanh bên trong biệt thự.

Khi thấy thân ảnh Doãn Bạch chống gậy xuất hiện thì hai mắt Đồng Đồng tức khắc sáng ngời, buông dải lụa đang túm bên hông Tả Tĩnh U ra, vui sướng mà phất tay với Doãn Bạch: “Chị tiên nữ, nơi này, nơi này!”

Trên mặt Doãn Bạch cũng mang theo ý cười: “A, thấy rồi nha đừng vẫy tay nữa, em đang đứng ở cửa nhà tôi mà!”

Doãn Bạch chống gậy, tăng tốc độ đi về phía bạn nhỏ.

Trương Ngọc đi theo bên cạnh Doãn Bạch vội vàng đuổi kịp cô. Mà khi nhìn đến người phụ nữ bên cạnh đứa nhỏ trong lòng tức khắc cả kinh.

Từ từ, Tả Tĩnh U?

Người mấy ngày trước mới vừa tuyên bố ly hôn, nháo đến trên mạng ồn ào huyên náo, Tả Tĩnh U? Cái người trẻ tuổi đã liền cầm hai giải ảnh hậu, Tả Tĩnh U? Đối thủ một mất một còn với Tả Niệm, Tả Tĩnh U?

Hoá ra bạn nhỏ của Boss nhà mình thế nhưng là con gái của Tả Tĩnh U sao? Tả Tĩnh U thế mà ở cách vách nhà Boss?

Sao trước giờ mình chưa từng phát hiện ta!

Ở lúc Trương Ngọc lòng tràn đầy rối rắm thì Doãn Bạch đã đi ra cửa, đi tới trước mặt Đồng Đồng. Doãn Bạch chống gậy, cúi người nhìn bạn nhỏ hàng xóm lại ho nhẹ một tiếng, ngữ khí chậm lại một chút: “Làm sao, đã khỏe hẳn rồi hả? Lại đây tìm chị làm gì?”

A, có phải tới tìm cô chơi hay không?

Đồng Đồng ngửa đầu vui vui vẻ vẻ nhìn Doãn Bạch, nhỏ giọng mà nói: “Dạ em đã khỏe rồi, cảm ơn chị tiên nữ quan tâm.”

Đồng Đồng giơ sách trong tay lên hướng Doãn Bạch ngọt ngào cười một chút: “Cảm ơn sách của chị tiên nữ, hôm nay em lại đây trả sách chị. Sách đều rất thú vị, em rất thích.”

Doãn Bạch duỗi tay, chống đẩy nói: “Không cần đâu, chị đã tặng cho em, chị có rất nhiều sách. Em đem về đi.”

Đồng Đồng có chút do dự nhìn cô một cái: “Nhưng mà......”

Đồng Đồng dùng hàm răng tinh mịn cắn cánh môi, ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U bên cạnh ý muốn xin giúp đỡ.

Tả Tĩnh U rũ mắt nhìn Đồng Đồng một cái, rồi giơ tay xoa xoa đầu con bé, cười nói: “Chị tiên nữ đã nói tặng cho con, vậy con cứ nhận lấy đi.”

Doãn Bạch nghe một tiếng “chị tiên nữ” như thế, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn Tả Tĩnh U một cái, tâm tình rất là phức tạp.

Uy uy uy, đây là cách xưng hô giữa bạn nhỏ chúng tôi nha, người lớn như chị kêu lên chẳng lẽ không cảm thấy cảm thấy thẹn sao?

Nhưng mà bạn nhỏ của cô căn bản không có để ý đến cảm xúc của cô, sau khi được mẹ cho phép thì Đồng Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Bạch thập phần thành khẩn mà nói: “Vậy cảm ơn chị tiên nữ, em cũng có quà muốn tặng cho chị!”

Đồng Đồng nói xong ngửa đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, ngọt ngào mà giới thiệu Tả Tĩnh U: “Đây là mẹ của em, mẹ đã nói làm bánh kem ngon cho em, ngày hôm qua khi em đã xuất viện cho nê n hôm nay mẹ làm bánh kem, em mang đến một phần tặng cho chị tiên nữ, cảm ơn chị tiên nữ đã trợ giúp em ạ.”

Doãn Bạch nga một tiếng, rũ mắt nhìn về phía hộp quà trong tay Tả Tĩnh U thì trong lòng cô trực tiếp bồn chồn.

Phần quà này sẽ ăn ngon sao?

Cô không khỏi nhớ tới cái bánh đen thui khi Tiêu Niệm tâm huyết dâng trào làm, mơ hồ cảm thấy tay nghề làm bếp của diễn viên giới giải trí phỏng chừng đều sẽ không quá tốt.

Nhưng...... Nếu bạn nhỏ cũng đã nói như vậy thì cô cũng nên tỏ vẻ một chút. Vì thế Doãn Bạch treo lên nụ cười khéo léo, lễ phép mà trả lời: “Cảm ơn ý tốt của em!”

Tả Tĩnh U một bên cười cười, đem hộp quà trong tay đưa qua: “Đây ít bánh ngọt tôi làm, một chút tâm ý này hy vọng Doãn đổng có thể nhận lấy.” . Ngôn Tình Ngược

“Đứa nhỏ nhà tôi về sau phỏng chừng sẽ hay tới quấy rầy Doãn đổng rồi.”

Doãn Bạch nhận bánh kem, cười trả lời: “Khách sáo cái gì, đều là hàng xóm.”

Sau một hồi khách sáo thì Đồng Đồng ngẩng đầu, cười tủm tỉm mà cùng Doãn Bạch nói: “Chị tiên nữ, mẹ nói về sau em sẽ ở cùng bà ngoại ở đây, cho nên có thể sẽ hay lại đây tìm chị chơi.”

Đồng Đồng dừng một chút, có chút thật cẩn thận nói: “Em có thể lại tìm chị chơi không ạ?”

Doãn Bạch đã nhận hối lộ nên thập phần vui vẻ nói: “Đương nhiên, lúc nào cũng hoan nghênh em lại đây. Nhưng không được chơi mấy trò chơi vận động, chân cẳng chị không tốt.”

“Dạ được chị tiên nữ!”

Sau khi hai bạn nhỏ chào hỏi, lại hẹn giờ chơi xong Đồng Đồng liền đi theo Tả Tĩnh U nhảy nhót quay về nhà.

Doãn Bạch xách theo bánh kem trong tay, nhìn theo người bạn nhỏ của mình đi theo mẹ cô bé về nhà, trong lòng có chút lưu luyến không rời.

Trương Ngọc đứng ở một bên, nhìn Doãn Bạch chống gậy vẻ mặt không rời nhìn bóng dáng Tả Tĩnh U, trong lòng không tự nhiên mà dâng lên một ý niệm. Trương Ngọc giơ tay, bắt lấy viền ren ở cổ tay áo Doãn Bạch, tiện hề hề mà kêu cô: “Boss! Boss!”

Doãn Bạch quay đầu, liếc người kia một cái: “Làm gì?”

Trương Ngọc tiến đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Không phải chị coi trọng cô Tả, nên chuẩn bị di tình biệt luyến đi?” Nói cách khác, trước kia còn tự mình không muốn hợp tác, như thế nào hiện tại lại cùng con gái người ta qua lại.

Doãn Bạch đem trên dưới người kia đánh giá một chút, ánh mắt khinh thường: “Có phải đầu óc em xảy ra vấn đề hay không? Nhìn thấy hai hai cô gái độc thân thì sẽ thấy có quan hệ sao?”

“Bệnh tâm thần!” Doãn Bạch đem bánh kem trong tay đẩy đẩy về trong lòng ngực Trương Ngọc, ngữ khí không thân thiện nói: “Con gái của cô ấy so với cô ấy thú vị hơn nhiều, con gái cô ấy là bạn mới của tôi em nhìn không ra hả?”

“Còn nữa, mau ăn thử bánh kem này trước, ăn ngon thì kêu tôi!”

Doãn Bạch lười phản ứng trợ lý cân não không bình thường của mình, chống gậy đốc đốc đốc mà đi lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.