Là vẽ chị đó!
Sau bữa tiệc thành hôn đó, Doãn Bạch lập tức trở về nhà. Về nhà cùng cô còn có bó hoa cưới mà Tả Tĩnh U đoạt về.
Doãn Bạch đối với chiến lợi phẩm này tương đối vừa lòng, lúc vừa về đến nhà liền mở ra cấm vào bình hoa. Cô hiếm khi dùng chút thời gian để đùa nghịch bó hoa này, làm đến thập phần xinh đẹp.
Sau khi cắm hoa xong Doãn Bạch còn đặc biệt kiêu ngạo mà lấy điện thoại ra chụp cho bình hoa này một tấm. Nghĩ thầm sau sau khi Tả Tĩnh U thêm bạn với cô thì cô liền liền gửi tác phẩm cắm hoa này cho cô ấy cùng xem.
Làm xong hết mọi chuyện, Doãn Bạch liền cảm thấy mỹ mãn đi tắm rửa.
Trước lúc đi vào giấc ngủ, Doãn Bạch rời giường xem sách, lật một hình lâu. Đúng lúc này cô thấy được lời mời kết bạn WeChat của Tả Tĩnh U.
Doãn Bạch vừa thấy là Tả Tĩnh U thì lập tức bấm đồng ý kết bạn, cũng nhanh chóng đem tác phẩm mình cắm hoa gửi qua.
Tả Tĩnh U đối diện thấy được bức ảnh này thì rất nhanh đã đoán ra hàm nghĩa: “Là hoa cưới hôm nay? Tác phẩm không tồi.”
Doãn Bạch một chút liền vui vẻ, hăng hái hỏi: “Đẹp hả?”
Tả Tĩnh U trả lời rất nhanh: “Đẹp, so với hình dáng ban đầu của nó phải đẹp hơn vài phần.”
Doãn Bạch được khích lệ liền vừa lòng mà nhếch khóe môi lên. Cô nhìn thời gian đã mười một giờ, liền cùng Tả Tĩnh U nói lời tạm biệt: “Vậy là tốt rồi. Tôi sắp đi ngủ, ngủ ngon.”
Tả Tĩnh U trả lời ngay: “Ngủ ngon, Hoàng Tử Bé.”
Lại một lần nhìn đến cái xưng hô Hoàng Tử Bé này, Doãn Bạch ngẩng đầu nhìn tên Tả Tĩnh U yên lặng mà đổi nó thành “Phi công“.
Sau khi sửa xong, Doãn Bạch nhắn lại cho Tả Tĩnh U: “Ngủ ngon, phi công.”
Phi công?
Tả Tĩnh U bên màn hình khác, ngồi ngay ngắn ở trước bàn khoác áo ngủ đeo mắt kính nhìn đối thoại trong màn hình kia, gõ gõ bút vẽ trong tay chính mình rũ mắt nhìn về bức họa vẽ cừu nhỏ đang hiện trước mắt thì đáy mắt hiện lên một ý cười.
Người vẽ cừu nhỏ cho Hoàng Tứ bé thì còn không phải là phi công sao?
Nàng cười một chút, dẹp điện thoại mình rồi lại tiếp tục xuống tay hoàn thành bức vẽ này.
Mấy ngày sau Tả Tĩnh U đều ở đoàn phim đóng phim, chỉ có khi tối mới rút ra được chút thời gian đứt quãng mà vẽ xong bức cừu con kia cho Doãn Bạch.
Bởi vì là phác hoạ, Tả Tĩnh U sợ mặc phấn hồ rơi đi còn kêu người gói thật tốt rồi chuyển phát nhanh về Hải thành gửi cho Doãn Bạch.
Khi Doãn Bạch nhận được món quà này đã là giữa trưa của ngày hôm sau.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần nên Doãn Bạch đang cùng bọn nhỏ xem tiểu mã cầu vồng. Sau khi Trương Ngọc nhận được điện thoại chuyển phát nhanh đã tự mình đem chuyển phát nhanh đem lại đây.
Doãn Bạch nguyên bản còn tưởng rằng đây là văn kiện gì, nên đã mở ra ở trước mặt bọn nhỏ. Mở ra vừa thấy, phát hiện là một bức tranh vẽ cừu con, lập tức nhướng mày:
Ngaaaa, xem ra bản lĩnh vẽ của Tả Tĩnh U rất không tồi nha!
Doãn Bạch nghĩ như vậy, Đồng Đồng cùng Văn Văn một bên liền tò mò nhìn về phía bức phác hoạ này, kinh hô nói: “Oa, là cừu con, vẽ rất đẹp nha!” .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Doãn Bạch gật đầu tán đồng: “Xác thật không tồi!”
Đồng Đồng sốt ruột hoảng hốt hỏi: “Chị tiên nữ, đây là quà người khác tặng cho chị sao? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sao có người tặng quà cho chị vậy ạ?”
Ngữ khí Đồng Đồng rất vội vàng, sợ chính mình sẽ bỏ lỡ ngày đặc biệt nào đó của chị tiên nữ.
Doãn Bạch cẩn thận đem bức tranh này cất lại, đưa cho Trương Ngọc một bên: “Giúp tôi tìm người, dùng khung ảnh lồng kính cho bức này. Liền treo ở......”
Doãn Bạch dừng một chút, chỉ hướng lầu 3 phòng vẽ tranh: “Treo ở chỗ trống bên trái trên tường ở phòng vẽ tranh lầu 3.”
Trương Ngọc đưa hai tay nhận bức tranh này, cười trả lời: “Vâng.”
Sau khi an bài cho bức tranh xong Doãn Bạch quay đầu, nhìn về phía hai bạn nhỏ của mình nói: “Không phải, hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, bởi vì chị đáng yêu cho nên người khác mới tặng quà cho chị!”
Doãn Bạch thập phần đắc ý, Văn Văn một bên lướt qua Đồng Đồng, giờ phút này duỗi tay kéo lấy góc áo của cô: “Oa, em cũng muốn, em cũng muốn, em cũng đáng yêu cũng muốn có cừu con!”
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn Văn Văn ánh mắt trông mong nhìn cô liền có chút dở khóc dở cười: “Em cũng quá tự tin đi!”
Văn Văn đưa tay chống nạnh, nhìn về phía một bên Đồng Đồng: “Đồng Đồng em mau nói, chị của em có đáng yêu không!”
Đồng Đồng ngồi ở giữa rất nghiêm túc gật đầu, đưa ra đánh giá khách quan: “Chị đáng yêu.” Đồng Đồng nói xong, lại rất nghiêm túc mà nói: “Nhưng mà em cũng rất đáng yêu nữa.”
Sau khi Đồng Đồng khoe khoang xong, cùng Văn Văn đồng thời ngửa đầu nhìn về phía Doãn Bạch dùng ánh mắt trông mong nhìn cô: “Chị tiên nữ, chúng em đáng yêu như vậy có phải cũng có quà hay không ạ?”
Doãn Bạch bị nghẹn đến không được, nghĩ thầm không xong rồi, đi theo cô chơi hơn nửa năm, hai đứa nhỏ này càng ngày càng không biết xấu hổ!
Doãn Bạch vươn hai tay bóp chặt khuôn mặt hai người bạn nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Được được được, muốn quà đúng không, vậy xem xong phim hoạt hình chúng ta liền đi vẽ tranh đi!”
Kết quả buổi chiều này, Doãn Bạch cùng bọn nhỏ đi phòng vẽ tranh trên lầu dùng hết thời gian một buổi chiều. Cuối cùng hai đứa nhỏ lấy bức vẽ chỉ là hình thể khoa trương của cừu con đổi tới hai con cừu sống động như thật từ tay Doãn Bạch, kết thúc ngày này.
Sau khi đưa hai đứa nhỏ về nhà cách vách Doãn Bạch lại một lần chui vào phòng vẽ tranh. Cô cũng đã dùng thời gian nhiều ngày, dùng màu nước vẽ một bức tranh, dùng khung ảnh lồng kính tốt sẽ gửi cho Tả Tĩnh U.
Sau khi Tả Tĩnh U quay xong một đêm trở lại nghỉ ngơi khách sạn, mới mở ra bức tranh này.
Khi đó nàng mới vừa rửa mặt xong, mặc áo ngủ rồi ngồi ở trên sô pha mang mắt kính nhìn tranh màu nước tràn ngập sắc thái này. Ở trong khung ảnh lồng kính là một hoang mạc vô ngần. Ở phía trên hoang mạc có phi công nho nhỏ đứng ở bên phi cơ rơi xuống, đang cầm giấy bút vẽ một con cừu hồng nhạt. Lục ý quanh thân từ phi công lan tràn, thậm chí bò lên tới rồi trên cửa sổ phi cơ mạn tàu, làm cho thế giới này thoạt nhìn rất cô độc lại có vô số sắc thái ấm áp.
Tả Tĩnh U duỗi tay, cách khung ảnh vuốt ve khuôn mặt tiểu phi công, trong ánh mắt là một mảnh nhu hòa.
Tiểu phi công xuất hiện từ nét vẽ của Doãn Bạch, không phải người khác mà là Đồng Đồng.
Tả Tĩnh U gương mặt non nớt của con gái mình thì đáy lòng nhu thành một mảnh. Nàng thật cẩn thận mà buông bức tranh xuống, cầm lấy điện thoại nhắn một tin cho Doãn Bạch: “Cô vẽ chính là Đồng Đồng?”
Doãn Bạch còn chưa có ngủ nên rất nhanh đã trả lời tin nhắn: “Không phải a, chẳng lẽ chị không nhìn ra sao?”
Tả Tĩnh U lòng có cảm giác, dừng một chút hỏi cô: “Nhìn ra cái gì?”
Doãn Bạch lập tức trả lời: “Đây là chị á.”
“Bởi vì Đồng Đồng ngây thơ chất phác rất giống chị, nên tôi đây cảm thấy khi chị còn nhỏ cũng không khách nhóc ấy là mấy. Chị còn nhớ không? Mỗi một người trưởng thành đều đã từng là đứa nhỏ.”
“Cho nên tôi liền vẽ này bức tranh cho chị!”
Tả Tĩnh U đem lời Doãn Bạch nhắn, từ đầu tới đuôi mà lại nhìn một lần, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời cái gì.
“Mỗi một người trưởng thành vốn dĩ đều đã từng là một đứa nhỏ.” Tả Tĩnh U lặp lại những lời này một lần, trong đầu lại hiện lên ngày đó ở dưới hiên hóng gió, bộ dáng Doãn Bạch giống như một đứa nhỏ vui sướng mà cùng mình đối ám hiệu.
Nàng nhớ rõ làn da của Doãn Bạch, là so với tuyết còn muốn trắng hơn. Nhớ rõ đôi mắt màu xanh xám của cô, so với bầu trời xanh thẳm còn trầm hơn, so với bầu trời đêm sáng hay so với bất kỳ viên ngọc bích nào còn sáng hơn.
Giờ này khắc này, một nghi vấn ở trong đầu nàng dâng lên: Một người như vậy, vì cái gì Tiêu Niệm không thích cô ấy?
Cô ấy kỳ thật cũng không ấu trĩ, cũng không có gì chơi đùa trái tim người khác, là một người có thể thấy rõ nhân tâm.
Một người giàu mị lực như vậy, vì sao Tiêu Niệm không thích cô ấy?
Tả Tĩnh U nhấp môi, suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Cảm ơn,Tôi rất thích.”
Doãn Bạch tựa hồ thực vui vẻ: “Thật hả? Chị thích thì tốt rồi!”
Tả Tĩnh U từ trên sô pha đứng dậy, cầm điện thoại về tới phòng ngủ, lang thang không có mục tiêu mà cùng Doãn Bạch nói chuyện phiếm: “Cô sắp ngủ sao? Gần đây Đồng Đồng cùng Văn Văn thế nào? Có quấy rầy cô không?”
Doãn Bạch tựa hồ tinh lực thực tràn đầy: “Không có a, cùng như lúc trước thôi, gần đây chúng tôi đang xem thám hiểm thời gian!”
Tả Tĩnh U khó hiểu: “Đó là cái gì?”
Doãn Bạch liền cùng nàng giải thích: “Đó là phim hoạt hình, chị có thời gian có thể đi xem, cũng xinh đẹp!”
Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười: “Được, tôi nhớ kỹ.”
Doãn Bạch lải nhải mà, cùng nàng nói chuyện Đồng Đồng cùng Văn Văn. Tỷ như gần đây hai đứa còn muốn ăn kem, lại ăn không ít bánh kem vâng vâng.
Nói nói, Doãn Bạch bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, qua mấy ngày nữa tôi có đi tham gia một buổi khắc băng, chị quay xong chưa? Nếu không tôi tiện đường đến đón chị đi chơi ha?”
“Không phải bên chị tuyết cũng rơi rồi? Tôi có thể đến xem không?”
Này rất rõ ràng là một đề nghị khi Doãn Bạch tâm huyết dâng trào.
Trải qua hơn nửa tháng nói chuyện phiếm, Tả Tĩnh U nhạy bén phát hiện Doãn Bạch chút thời điểm sẽ rất trẻ con, luôn dễ dàng tâm huyết dâng trào.
Ví như hiện tại cô ấy biết rất nhiều thứ, kỳ thật đều là lúc tâm huyết dâng trào thời nên học. Chẳng qua cô ấy thông minh, tuy rằng không thể trở thành thành thục nhưng có thể xem như nhập môn.
Tả Tĩnh U nghĩ một chút rồi cũng không có cự tuyệt cô: “Được, bất quá tôi không có nhiều thời gian, chỉ sợ không thể tiếp đãi cô.”
Doãn Bạch thật ra lạ rất không sao cả: “Không có việc gì không có việc gì, chị cứ đóng phim cho tốt là được rồi, tôi hiểu tôi hiểu!”
“Tôi tự mình chơi là được rồi, dù sao phim chị đóng cũng là tôi đầu tư mà! Làm chủ, tôi đi đến nhìn một chút không phải là chuyện nên làm sao?”
Tả Tĩnh U câu môi nở nụ cười: “Ừm, cô là chủ, tôi đây liền chờ cô tới thị sát!”
Doãn Bạch gửi qua cho nàng một dấu tay “OK” sau đó nói chính mình mệt rồi, liền nói ngủ ngon không có trả lời tin nhắn nữa.
Lúc ngừng nhắn tin Tả Tĩnh U nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 12 giờ.
Khoảng thời gian này cùng Doãn Bạch lui tới thời gian ngủ cũng phải muộn hơn. Hoặc là nói, mấy ngày gần đây, thời gian Doãn Bạch ngủ so với lúc trước cũng đã muộn một chút......
Thật giống như là...... Hình như là chờ nàng quay xong rồi trở lại khách sạn mới ngủ vậy.
Cái ý tưởng này hợp lại, Tả Tĩnh U giơ tay vỗ vỗ chính mình cái trán, lầm bầm lầu bầu nói: “Nghĩ cái gì đây......”
Chỉ là, trùng hợp thôi.