Đó là cơ bụng sao!
Mấy ngày kế tiếp, mọi người dạo thêm cảnh ở Vienna. Trong lúc có ban nhạc biểu diễn nên Doãn Bạch còn mời Tôn giáo thụ cùng đi nghe.
Ở Vienna chơi đủ rồi, lúc sau theo kế hoạch lịch trình của Hướng Thu lại đi đến những nơi gần đó, cuối cùng thẳng đến nơi trọng tâm của chuyến du lịch này —— Vùng bảo hộ Saar.
Vùng bảo hộ Saar là môn đình qua dãy núi Alps, điều khiển xe một đường xuyên qua núi tuyết liên miên thì cuối cùng đi tới sân trượt tuyết.
Cho dù Doãn Bạch không thể trượt tuyết, vì không để mất hứng buổi sáng vẫn mặc đồ trang bị vào rồi lên xe cáp đi đến sân trượt tuyết.
Vốn dĩ cô cho rằng Tôn giáo thụ đã lớn tuổi, hẳn là không am hiểu loại vận động này sẽ cùng cô mang theo hai đứa nhỏ ở dưới sân trượt tuyết cùng nhau ném tuyết. Kết quả Tôn giáo thụ bảo đao chưa già, sau khi mặc đồ trang bị liền mang theo Hướng Thu cùng Trương Ngọc tiếp tục cưỡi xe cáp, đi đến đỉnh sân trượt tuyết.
Doãn Bạch nhìn bóng dáng Tôn giáo thụ không chút do dự rời đi, lại một lần trợn mắt há hốc mồm. Cô chỉ có thể giơ lên camera lấy từ chỗ Trương Ngọc hướng về bóng dáng ba người, rắc một tiếng liền chụp một bức ảnh.
Đáng giận, nguyên lai nhóm người lớn này cũng cũng chỉ có cô là tiểu người què mới chơi với mấy đứa nhỏ!
Doãn Bạch thu camera lại, nhìn Tả Tĩnh U cùng hai đứa nhỏ đi ra khỏi xe cáp, nâng cằm lên hỏi: "Có muốn tôi chụp một tấm cho ba người không?"
Tả Tĩnh U ngẩng đầu, đón ánh mắt Doãn Bạch nói: "Tốt a!"
Doãn Bạch liền chống gậy, đi theo mọi người tới sân tuyết.
Mới ra khỏi xe, một cổ không khí lạnh lẽo liền ập vào trước mặt. Doãn Bạch đứng ở phía trên khán đài, nhìn tuyết bao trùm cả tòa núi, nhìn núi tuyết mênh mông vô bờ mênh mông liền hít sâu một hơi.
"Thật xinh đẹp a!" Bọn nhỏ kinh hô nói.
Doãn Bạch giơ camera, cũng rất là tán đồng gật gật đầu.
Cho dù đã từ hình ảnh xem qua vô số lần, cho dù vừa rồi khi ở trên đường đã cảm nhận được sự xinh đẹp tráng lệ của núi tuyết, nhưng khi bản thân tự đặt chân lên đất tuyết cũng sẽ bị phong cảnh vốn có trước mặt làm cho chấn động.
Bọn nhỏ kinh ngạc cảm thán hoan hô: "Rất rất rất đẹp! Con muốn chơi!"
Đồng Đồng đội nón bảo hộ, khóa lại trang phục trượt tuyết tươi đẹp, duỗi tay đi kéo Tả Tĩnh U, làm nũng nói: "Mẹ mẹ ơi, chúng ta mau đi trượt tuyết đi!"
Bọn nhỏ đều thập phần sốt ruột, lôi kéo Tả Tĩnh U ríu rít nói chuyện không ngừng.
Tả Tĩnh U ôn nhu cười một chút, trấn an hai đứa: "Không vội, chúng ta chụp ảnh chung trước thế nào?"
"Dạ được, dạ được."
Dỗ hai đứa nhỏ xong Tả Tĩnh U ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Bạch, ôn nhu cười một chút: "Cô Doãn, vậy phiền toái cô nha."
"OK."
Doãn Bạch đưa tay OK, kêu 3 người ngồi xổm trên nền tuyết mênh mông, đưa lưng về phía khe trượt của núi tuyết lồng lộng, chụp một tấm.
Chụp xong tấm này, Tả Tĩnh U liền mang theo bọn nhỏ đi chơi tuyết.
Bởi vì chân cẳng không tiện, kế tiếp công việc của Doãn Bạch cơ bản đều là chụp ảnh cho ba người kia.
Chụp Tả Tĩnh U dạy hai đứa nhỏ, chụp mấy đứa nhỏ té cạp tuyết, chụp bọn nhỏ trượt tuyết đưa lưng về phía núi tuyết, tư thế trượt tuyết bừng bừng phấn chấn oai hùng, cùng với khi ngửa đầu nhìn bầu trời đắc ý cười to vâng vâng......
Vỗ vỗ, Doãn Bạch liền dẹp camera, chống gậy đứng ở trên nền tuyết, ngửa đầu nhìn về khe trượt phía nơi xa. Núi tuyết lồng lộng, đóng băng ngàn dặm, ở giữa nơi tuyết rơi mênh mông này, những người trượt tuyết mang trang bị nặng nề giống như là từng con kiến tạo thành một đường từ núi tuyết đáp xuống.
So với núi tuyết mênh mông này, con người lại nhỏ bé yếu đuối bất kham như thế. Nhưng đúng là loài người nhỏ bé bất kham này lại chinh phục núi tuyết mỹ lệ này.
Thật tốt a......
Doãn Bạch giơ camera, lấy tâm tình chứa đầy hâm mộ, nhắm ngay nhóm người nơi xa trượt tuyết, ấn nút chụp.
Tả Tĩnh U cùng mấy đứa nhỏ náo loạn hồi lâu, quay đầu nhìn đến Doãn Bạch một thân mặc đồ trượt tuyết màu xanh biển đứng ở trên nền tuyết, vẻ mặt hâm mộ ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi thì tiếng lòng khẽ động.
Nàng dặn dò bọn nhỏ một phen, cho bọn nhỏ ở nơi an toàn chơi đùa, nhích người đi đến bên cạnh Doãn Bạch cùng cô ấy sóng vai đứng đó. Doãn Bạch quay đầu, hướng về Tả Tĩnh U đứng bên cạnh, hỏi nàng: "Không cùng hai đứa nó chơi nữa sao?"
Tả Tĩnh U cười một chút, nhẹ nhàng nói: "Vẫn luôn náo loạn với tụi nó cũng rất hao tinh lực mà."
Tả Tĩnh U nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nhu hòa: "Một hồi muốn đi sân trượt ở đỉnh núi kia nhìn một chút hay không?"
Doãn Bạch thu hồi camera, chống gậy ở trên mặt tuyết gõ một chút, có chút nghi hoặc mà nói: "Chị muốn đi lên đó trượt xuống dưới sao? Vậy chị đi đi, tôi hỗ trợ trông hai đứa nhỏ là được rồi."
Tả Tĩnh U lắc đầu, nhấp môi suy nghĩ một chút, cùng Doãn Bạch giải thích: "Cũng không phải, chủ yếu là tới cũng tới rồi, không lên đỉnh núi lại giống như không thể xem như từng tới đây."
Doãn Bạch bật cười: "Một mảnh tuyết mênh mông, ở nơi nào ngắm phong cảnh không phải cũng giống nhau sao. Hơn nữa lại không thể trượt xuống dưới, có cái gì khác nhau đâu."
Tả Tĩnh U nhìn cô một cái, than nhẹ một tiếng: "Cũng không cần trượt xuống dưới."
Nói tới đây, Tả Tĩnh U dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Cô tới nơi này có phải thấy rất nhàm chán hay không?"
"A?" Doãn Bạch sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Này thật không có." Tuy rằng không thể trượt tuyết, nhưng mà nhìn Tả Tĩnh U cùng hai đứa nhỏ chơi thì cô cảm thấy vẫn là rất thú vị mà.
Tả Tĩnh U liễm mắt cười khẽ: "Không phải nói một mảnh tuyết mênh mang, không có gì đẹp sao? Khó coi, lại không có gì để chơi, vì cái gì sẽ cảm thấy không nhàm chán."
Doãn Bạch quay đầu cười cùng Tả Tĩnh U nói: "Bởi vì đi đến đây với bạn bè, ở chung một chỗ với bạn bè, cho nên cho dù không thể chơi, cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ."
Tả Tĩnh U nhìn tươi cười trên mặt cô, chớp chớp mắt, một hồi lâu mới hỏi: "Chỉ như vậy liền vui vẻ sao? Sẽ không cảm thấy...... Tiếc nuối cùng tịch mịch sao?"
Doãn Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Không thể cùng nhau chơi, đương nhiên sẽ tiếc nuối. Nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, tôi lại không có cách nào có thể tự do hoạt động giống mọi người."
"Trừ bỏ trượt tuyết ra, chuyện tôi không thể làm còn nhiều nữa. Chỉ cần là loại vận động, cái gì bóng rổ bóng đá đánh cầu, bóng chuyền tennis cầu lông, tôi đều không thể chơi......"
Doãn Bạch chống gậy ở trên mặt tuyết thật mạnh gõ một chút, thở dài một tiếng: "Nhưng mà là người nên thấy đủ, ít nhất so với một số người, tôi cũng đã cũng đủ may mắn." Ít nhất, cô còn có thể đứng lên, mà không phải dựa vào xe lăn sống đời này, không phải sao?
Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng cô ấy nhẹ nhẹ nhàng thoải mái, ngực như là bị châm đâm một chút, nổi lên cảm giác hơi đau. Nàng rũ mắt, nhìn về phía đùi phải không tiện của Doãn Bạch, trầm ngâm một hồi nói: "Mạo muội hỏi một chút, cô là...... bị thương khi nào?"
Doãn Bạch quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn Tả Tĩnh U một cái. Cô còn tưởng rằng, Tả Tĩnh U vĩnh viễn đều sẽ không hỏi. Rốt cuộc thân là một người lớn thành thục lại quan tâm hẳn là hiểu rõ hỏi miệng vết thương của người khác, cũng không phải chuyện rất thỏa đáng.
Nhưng Tả Tĩnh U lại hỏi!
Doãn Bạch kinh ngạc mà nhìn người kia hai giây, do dự một hồi mới nói: "Khi mười hai tuổi thì bị thương."
Đơn giản mở miệng như vậy, Tả Tĩnh U liền tinh thần hăng hái hơn hỏi ra tới: "Vì cái gì?"
Doãn Bạch nắm gậy, vô ý thức mà ở trên mặt tuyết gõ vài cái, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Tai nạn xe."
"Cùng cha mẹ ở trên đường về nhà đã xảy ra tai nạn xe. Kết quả cha mẹ đều gặp nạn, chỉ tôi còn sống."
Doãn Bạch nhún nhún vai, thở dài nói: "Cũng không biết nên nói là bất hạnh hay là may mắn đây! Tóm lại...... Chính là như vậy."
Tả Tĩnh U ngửa đầu, nghiêm túc mà nhìn mặt Doãn Bạch, không có thấy cô ấy có bất luận thay đổi gì. Cho dù cực lực che giấu, Doãn Bạch cũng không thể che giấu được vết thương nơi đáy lòng.
Giờ khắc này, Tả Tĩnh U nói không nên lời đây là cảm thụ gì.
Nàng liễm mắt, nhẹ giọng nói: "Là may mắn, ít nhất......"
Tả Tĩnh U sâu thẳm hít một hơi, hướng cô cười một chút: "Đi thôi, chúng ta cùng đi đỉnh núi xem tuyết. Tuy rằng không thể trượt xuống dưới, nhưng phong cảnh của đỉnh núi cùng sườn núi là không giống nhau. Nếu đã đến thì không nên bỏ lỡ bất luận một chỗ nào!"
Tả Tĩnh U nói xong, quay đầu nhìn về phía bọn nhỏ còn đang chơi đùa, hô một tiếng: "Đồng Đồng Văn Văn, mau tới đây, chúng ta đến trên núi đi!"
Đồng Đồng cùng Văn Văn cuống quýt vứt bỏ người tuyết của mình, chạy như bay đến chỗ Tả Tĩnh U. Tả Tĩnh U một tay dắt lấy Đồng Đồng, một tay cách áo trượt tuyết khoác lấy cánh tay Doãn Bạch kéo cô đi về phía trước: "Đi thôi, chúng ta cùng đi!"
Doãn Bạch rũ mắt, nhìn cánh tay mình bị giữ chặt, mở to hai mắt nhìn.
Nói chuyện liền thì nói không cần dắt người a bạn tốt! Cô cũng không quen cùng người lớn tay trong tay!
Mặc kệ Doãn Bạch không quá thích ứng, cuối cùng vẫn là bị Tả Tĩnh U túm lên xe cáp, đi theo nàng tới đỉnh núi sân trượt tuyết, tìm được một nơi cao nhất nhìn phong cảnh đẹp nhất.
Tả Tĩnh U nói một đoạn tiếng Anh lưu loát, nhờ một người ngoại quốc giúp chụp cho bốn người một bức ảnh. Doãn Bạch không có cách nào chối từ, đành phải chống gậy cùng Tả Tĩnh U đứng bên cạnh nhau, nắm bọn nhỏ tay, đón gió tuyết trắng xóa trên đỉnh núi tuyết chụp một tấm ảnh.
Sau khi chụp xong Doãn Bạch lấy camera nhìn đến bốn thân ảnh trong màn hình, bỗng nhiên cảm giác có một dòng nước ấm chảy qua từ đáy lòng.
Cùng bạn ở bên nhau chơi, cảm giác thật đúng là không tệ. Không còn là một người đi du lịch, thật sự là thật quá tốt.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, cảm thấy chính mình về sau có thể rủ bạn đi chơi nhiều hơn rồi chụp nhiều ảnh náo nhiệt một chút.
Tả Tĩnh U mang theo Doãn Bạch ở đỉnh núi chơi một hồi, cuối cùng vẫn để Doãn Bạch cùng bọn nhỏ ngồi xe cáp đi xuống, chính mìn trượt tuyết lao xuống.
Mọi người vô cùng cao hứng chơi một ngày, chạng vạng trở lại khách sạn chuẩn bị ngâm suối nước nóng, trước tiên cũng sẽ đi thay áo tắm. Doãn Bạch chân cẳng không tiện, sớm đã vào đó chính mình nằm ở trong ao bị nước ấm bọc đến mơ màng sắp ngủ.
Không bao lâu hai tiểu quỷ nghịch ngợm tắm rửa xong, mặc áo tắm nhỏ hi hi ha ha liền nhảy vào trong hồ suối nước nóng.
Thình thịch một tiếng, bọn nhỏ nhảy vào nước liền bay lên, nước trong đó cứ thế đổ ập lên đầu Doãn Bạch. Doãn Bạch nhắm hai mắt, giơ tay lau sạch bọt nước trên mặt, hít sâu một hơi nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Hai đứa các em, có phải nên xin lỗi chị hay không hả!"
Trời biết cô có bao nhiêu chán ghét cảm giác trên mặt ướt lộc cộc!
Doãn Bạch nói như vậy, một phen lau sạch bọt nước trên mặt, hung ba ba mà trừng về phía hai tiểu quỷ đang hoảng loạn bơi đi.
Vừa lúc lúc này, đi theo bên người hai đứa nhỏ Tả Tĩnh U đang đi vào nước: "Đồng Đồng, Văn Văn, mau xin lỗi."
Tả Tĩnh U một bên dạy bọn nhỏ, một bên đem chân thon dài trắng tinh của mình đưa vào trong nước. Khi Doãn Bạch nhìn đến cặp chân trắng như muốn phát sáng kia, đầu liền mắc kẹt một chút.
Cô dựa vào vách đá bên cạnh ao suối nước nóng, cằm khẽ nhếch, tầm mắt một tấc một tấc hướng lên trên từ trên chân trắng dài mảnh của Tả Tĩnh U, lại đến eo bụng đang thở bình thản, dịch đến cái hoàng mỹ lại xinh đẹp đang được che lại......
Doãn Bạch vội vàng cúi đầu, đem tầm mắt dừng hình ảnh trên bụng Tĩnh U sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Cô Tả, chị có cơ bụng à!"
Tả Tĩnh U mới vừa đem thân thể của mình tẩm vào trong nước, nghe được Doãn Bạch nói như vậy, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt đều là ý cười: "Đúng, lúc trước không phải tôi đã nói có tập thể hình sao? Cô cảm thấy đẹp không?"
Doãn Bạch nhất thời không nghe rõ nàng đang nói cái gì, theo bản năng hỏi lại một câu: "Cái gì?"
Tả Tĩnh U nở nụ cười, mi mắt cong cong: "Tôi nói, cơ bụng có đẹp không?"
Đẹp a! Đương nhiên đẹp! Đặc biệt đẹp!
Doãn Bạch gật đầu, thập phần hâm mộ mà nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Đẹp, siêu đẹp!"
Doãn Bạch nói như vậy, cúi đầu, duỗi tay nhéo nhéo bụng mềm mụp của mình, thập phần oán niệm mà nói: "Dáng người thật đẹp nha, tứ chi thon dài, còn có cơ bụng, thoạt nhìn thập phần khỏe mạnh."
"Không giống như tôi, cũng chỉ có một cái bụng mềm mụp."
Doãn Bạch lại ở trên bụng mình vỗ một phen, bỗng nhiên bắt đầu nhớ lại những ngày tập thể hình trước kia. Ô, khổ sở đến độ sắp khóc!
Tả Tĩnh U nhìn đến bộ dáng cô oán niệm, buồn cười liền cười lên. Nàng di chuyển đến bên Doãn Bạch, nhìn thân thể trắng hơn tuyết của người kia trong nước, nở nụ cười: "Phải không? Rất mềm sao? Tôi nhìn xem......"
Tả Tĩnh U nói như vậy, tới gần Doãn Bạch duỗi tay sờ hướng về phía bụng cô.
Một khắc khi đầu ngón tay chạm đến bụng, Doãn Bạch giống như là một con mèo bị sờ soạng sợ tới mức cả người chấn động, mở to hai mắt nhìn!
Này chẳng lẽ chính là tình bạn giữa gái thẳng sao? Lúc cùng nhau ngâm tắm, còn có thể sờ thân thể nhau sao? Lễ thượng vãng lai*, có phải cô nên sờ lại mới đúng hay không!
(*Lễ thượng vãng lai: Lễ coi trọng việc có đi có lại)
Doãn Bạch như vậy nghĩ, quay đầu thẳng lăng lăng mà nhìn Tả Tĩnh U, không rên một tiếng.
Tả Tĩnh U rất nhanh đã thu tay lại, ra đánh giá: "Còn tốt nha, cô thật gầy, kỳ thật đều không thịt gì......"
Nàng nói như vậy, khi ngước mắt lại trên đôi mắt Doãn Bạch thẳng lăng lăng. Bốn mắt nhìn nhau, Doãn Bạch hướng nàng chớp chớp mắt, duỗi tay chỉ chỉ bụng của nàng rồi khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy, cô Tả, tôi có thể sờ sờ cơ bụng của chị không?"
Tả Tĩnh U một chút liền ngây ngẩn cả người.
..............
-Vùng bảo hộ Saar: Vùng Saar được thành lập sau Thế chiến thứ hai theo thỏa thuận của bốn nước chiếm đóng và được Pháp quản lý. Sau đó giao lại cho Tây Đức.
-Apls: là một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, trải dài qua 8 quốc gia, lần lượt là: Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Monaco, Liechtenstein, Áo, Đức và Slovenia