Sau Khi Bị Tra

Chương 70: Chương 70




Doãn Bạch cơ trí!

Sau khi có được câu trả lời của Doãn Bạch, vào lúc ban đêm Tả Tĩnh U đã liên hệ với Hứa Sư Sư để đưa ra đáp án của mình: “Hứa đạo, tôi rất chờ mong có thể diễn nhân vật này, hy vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ mang đến nhiều kinh hỉ khác nhau cho người xem.”

Hứa Sư Sư thật vui vẻ, vô cùng cao hứng nói: “Chúng ta chọn thời gian, chờ cô Tả vào đoàn sẽ lập tức khai máy nha!”

Sau khi nhận bộ phim này xong, kế tiếp tất cả tinh lực vốn có của Tả Tĩnh U đều nhào vào quay 《 Đạt Oa 》. Giữa tháng 12 trôi qua, 《 Đạt Oa 》 chính thức khai máy ở Tân Cương.

Tuy rằng vào cuối năm Doãn Bạch cũng bị đủ loại công việc quấn thân, nhưng người đang ở lúc tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể bỏ được tách khỏi bạn gái chứ. Cho nên lần này Doãn Bạch cũng dẫn theo Hướng Thu cùng Trương Ngọc đi đến Tân Cương, làm trợ lý sinh hoạt cho Tả Tĩnh U.

Cô làm trợ lý sinh hoạt cho bạn gái mình làm đến rất là vui vẻ, còn khi chờ nghe báo cáo của Kim Tương Ngọc thì lập tức rất đau đầu. Cuối năm việc nhiều, lại không tìm thấy linh vật lão bản nên Kim Tương Ngọc bận đến túi bụi.

Mắt thấy họp thường niên của tập đoàn sắp bắt đầu rồi nhưng Doãn Bạch vẫn không có dự định trở về. Kim Tương Ngọc không thể nhịn được nữa, gọi mấy cuộc gọi đoạt mệnh đến cho Doãn Bạch để lôi Doãn Bạch từ Tân Cương trở về.

Bởi vì Tả Tĩnh U là đạo diễn lại kiêm chức diễn viên chính, không thể dễ dàng rời đoàn phim, nên Doãn Bạch đành phải lưu luyến không rời buông Tả Tĩnh U, từ Tân Cương quay trở về Hải thành.

Cuối tháng 12, cuộc họp thường niên của tập đoàn Ngân Hà được tổ chức ở khách sạn Ngân Hà. Giống như các năm, trợ lý xử lý họp thường niên mời tới một mớ tuấn nam mỹ nữ ở giới giải trí, làm cho họp thường niên vô cùng náo nhiệt.

Sau một phiên náo nhiệt thì người đại diện các đại bộ phận lên sân khấu làm tổng kết, sau đó là phân đoạn bốc thăm trúng thưởng, kết thúc màn này cũng đã xong nửa phần đầu của họp thường niên.

Phần sau cơ bản chính là các loại trò chơi giao hữu, là tình huống Doãn Bạch không thích nhất. Doãn Bạch cùng một ít quản lý cấp cao công ty con của tập đoàn hàn huyên vài câu, sau đó đến kêu Trương Ngọc đưa bản thân về phòng khách sạn.

Nhóm quản lý cấp cao đều biết Doãn Bạch không quá thích trường hợp náo nhiệt, nên thấy cô rời đi cũng không có cảm giác gì. Rốt cuộc thì thưởng cuối năm nay Doãn Bạch đã phát cho họ thật nhiều. Chỉ cần Doãn Bạch đưa tiền hào phóng, thì cô ấy chính là lão bản tốt nhất nha!

So với cái loại lão bản làm bắt thật nhiều, giống như thực dân, vắt chày ra nước thì cô ấy thật sự quá tốt!

Sau khi rời khỏi hiện trường họp thường niên, Doãn Bạch cùng Trương Ngọc đi đến trước cửa thang máy, muốn đi trước thang máy lên phòng trên tầng cao nhất.

Doãn Bạch chờ đến có chút nhàm chán, lập tức móc điện thoại ra gửi Wechat cho Tả Tĩnh U: “Đang làm gì? Có nhớ hoàng tử bé của chị không ~ phi công tiểu thư của em ~”

Đợi một hồi lâu, Doãn Bạch không chờ được Tả Tĩnh U trả lời tin nhắn của cô, nhưng lại chờ được thang máy tới rồi.

Không bao lâu cửa thang máy mở ra, khi Doãn Bạch ngước mắt nhìn về phía thang máy, phát hiện có gương mặt trang điểm tinh xảo, mang theo trợ lý dẫm lên giày cao gót đứng ở thang máy-- Tiêu Niệm, thì cô lại ngẩn ra.

Tiêu Niệm cũng có chút ngoài ý muốn khi gặp cô ở chỗ này, hai người đối mặt, Tiêu Niệm trước chào hỏi: “Doãn lão bản......”

Doãn Bạch gật đầu, lên tiếng “Ừm...”

Tiêu Niệm nhìn thang máy sắp đóng cửa lại thì nhắc nhở một câu: “Doãn đổng không chuẩn bị đi vào sao?”

Doãn Bạch vừa nhìn thì thấy cửa thang máy chuẩn bị đóng, vội vàng gõ gõ Trương Ngọc một bên, sốt ruột nói: “Mau ấn thang máy, lên rồi lên rồi.”

Doãn Bạch nói, chống gậy cùng Trương Ngọc sốt ruột hoảng hốt đi vào thang máy.

Sau khi vào Doãn Bạch chống gậy cùng Trương Ngọc đứng ở trong một góc, cách Tiêu Niệm rất xa, cũng không có giao lưu gì. Trương Ngọc đứng ở bên cạnh Doãn Bạch, nhìn Tiêu Niệm, rồi lại nhìn Doãn Bạch thì vẫn cảm thấy mười phần xấu hổ......

Trường hợp gặp lại người yêu cũ, thì luôn là trầm mặc...... Trầm mặc như thế, trầm mặc...... Trầm mặc là thang máy đêm nay.

Vào lúc Trương Ngọc miên man suy nghĩ như vậy, thang máy một đường đi thẳng lên, tới tầng cao nhất mới ngừng lại.

Tiêu Niệm nghiêng người nhường đường một chút, ý bảo Doãn Bạch ra thang máy trước. Doãn Bạch gật gật đầu, chống gậy dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân đi khỏi thang máy. Tiêu Niệm thấy cô bước đi tập tễnh mà đi ra ngoài, mới đi theo bước chân Doãn Bạch, đi ra khỏi thang máy.

Hai người mang theo từng người trợ lý, một trước một sau đi qua hành lang dài phủ kín thảm, một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Hai người đi rồi, trong một cái liếc mắt, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một trận tiếng vang mở cửa thật lớn.

Tiêu Niệm dừng bước chân, cô ấy quay đầu nhìn đến phía sau, thấy được ở cửa phòng lớn cách cô ấy không xa lộ ra một chút ánh sáng, một cô gái quần áo tả tơi, cả người vô lực giãy giụa từ chỗ ánh sáng, đang đưa tay ra hướng tới hành lang dài không có một bóng người lên tiếng kêu: “Cứu...... Cứu tôi......”

Nhưng trong một giây đó, thân ảnh kia đã bị một bàn tay to lớn kéo quay lại phòng. Phịch một tiếng, cửa lớn vô tình đóng lại, những ánh sáng liên quan cũng theo cửa bị đóng mà biến mất.

Cả người Tiêu Niệm run rẩy, nàng nắm chặt nắm tay, trong nháy mắt sợ hãi chiếm cứ đôi mắt cô ấy.

Có người...... Đã xảy ra chuyện!

Tiêu Niệm dùng sức cắn môi dưới, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch ở phía sau, giương giọng kêu cô một câu: “Doãn Bạch!”

Doãn Bạch bị cô ấy kêu một tiếng mà hoảng sợ, cô chống gậy quay đầu, nhìn về phía Tiêu Niệm. Khi đối diện tầm mắt thì cô thấy mặt Tiêu Niệm tái nhợt, ánh mắt khủng hoảng nói: “Vừa rồi...... tôi nhìn thấy......”

“Có cô gái, bị người ta kéo đi......”

Đồng tử Doãn Bạch co rụt lại, vội vàng bước nhanh xoay người, đi đến chỗ Tiêu Niệm: “Ở đâu, tình huống như thế nào?”

Tiêu Niệm hít sâu một cái để bình tĩnh một chút rồi nói cùng Doãn Bạch: “Ở 8802...... cô gái đó quần áo không chỉnh tề, rõ ràng là đã uống quá nhiều hoặc bị ép dùng thuốc......”

“Thanh âm bên trong rất loạn, cảm giác không chỉ có một người......”

“Cô ấy nói cứu mạng với tôi....Tôi......”

Doãn Bạch đã đi đến bên cạnh Tiêu Niệm, giơ tay vỗ vỗ đầu vai cô ấy, nói: “Đừng sợ, tôi lập tức kêu người qua đó xem.”

Doãn Bạch quay đầu, nhìn về phía Trương Ngọc phía sau vội vàng theo kịp, nói: “Trương Ngọc, lập tức kêu bảo an nơi này lên, chú ý theo dõi, phải toàn lực khống chế được người trong đó.”

“Mấy hỗn đản này dám ở nơi của tôi làm xằng làm bậy, mau gọi cảnh sát, sau đó giao cho họ xử lý!”

Trương Ngọc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc khách sạn, sau đó đi theo Doãn Bạch tới cửa chờ. Không đến 3 phút, hơn 10 người bảo an của khách sạn đã đi tới tầng cao nhất, vây quanh ở bên cạnh Doãn Bạch cùng Tiêu Niệm.

Doãn Bạch nhìn cửa phòng đang đóng chặt, ra lệnh một tiếng nói: “Mở cửa, xông vào!”

Bảo an mở cửa phòng, nháy mắt mạnh mẽ ập vào. Trong nháy mắt khi cửa phòng được mở ra, Doãn Bạch nhìn thấy một màn ba người nam đang khống chế một cô gái, đang ghì chặt tay.

Tiêu Niệm một bên nhìn cô gái lõa thể đã lộ ra da thịt trắng hồng, nước mắt lập tức liền rơi xuống.

Vẫn ổn...... Còn chưa phải...... Quá trễ......

Bảo an khách sạn trong vài giây đã khống chế được ba người nam kia, khi bị bảo an bắt lấy, mấy thiếu gia giàu có tai to mặt lớn còn lớn tiếng kêu “Làm gì làm gì!”

“Mấy người dám quấy rầy việc của thiếu gia đây sao, mấy người biết cha tôi là ai không!”

Doãn Bạch tức giận đến phổi sắp thở không thông, cô chống gậy mặt âm trầm đi vào bên trong, cắn răng nói: “Đánh cho tôi, đừng đánh chết là được! Đánh một trận ra trò, tôi cho mọi người 10 vạn!”

Bọn cầm thú này!

Khi nhóm bảo an nhìn nhau, lúc còn đang do dự thì một chàng trai nhiệt huyết đã giơ nắm tay hướng lên trên bụng nhóm thiếu gia này đánh một quyền: “Mẹ nó, đàn dê con vô lại.”

Cô gái kia thoạt nhìn giống như chưa thành niên mà nhóm vô lại ghê tởm này cũng có thể xuống tay được!

Trong phòng tức khắc vang lên một mảnh kêu rên.

Tiêu Niệm giẫm lên giày cao gót giống như chim én uyển chuyển nhẹ nhàng dẫn theo trợ lý xuyên qua một mảnh tiếng kêu rên. Đi đến bên cạnh cô gái kia cởi áo khoác trên người ra đắp lên trên người nữ hài đó, ngửa đầu hàm chứa nước mắt nói với Doãn Bạch: “Hình như cô ấy bị hít quá liều, cần phải đi bệnh viện......”

Doãn Bạch nhìn cô gái ghé vào trên bàn trà, trầm giọng nói: “Trương Vũ, gọi 120, đưa người đến bệnh viện trước rồi lại nói.”

“Trước khi cảnh sát tới, cứ giao cho tôi dạy dỗ đám vô lại này đàng hoàng!”

Mà không tới 10 phút thì cảnh sát cũng đã tới.

Nhìn ba người nam to xác bị bảo an vây quanh ở giữa, bị đánh đến tím xanh của người mặt cũng đang rất tức giận, rồi lại nhìn cô gái được Tiêu Niệm ôm vào trong ngực trấn an, thần trí còn có chút không thanh tỉnh thì nháy mắt liền hiểu rõ.

Doãn Bạch ngồi ở trên sô pha chủ vị, mặt âm trầm dùng gậy chỉ chỉ ma túy trên mặt bàn: “Nhóm người này tụ tập hít ma túy, còn cưỡng ép thiếu nữ kia, phiền toái các đồng chí cảnh sát.”

Không bao lâu thì xe cứu thương cũng tới, Doãn Bạch kêu Trương Ngọc lên xe cùng, cùng các cảnh sát đưa cô gái kia và người nam bị đả thương đến bệnh viện.

Phòng một chút đã trống vắng hơn, chỉ để lại hai cảnh sát ghi lời khai cho Doãn Bạch cùng Tiêu Niệm làm ghi chép.

Doãn Bạch giải thích một chút về chuyện đã xảy ra, cùng Tiêu Niệm cho nhau lý do xác minh thoái thác, cảnh sát lúc này mới mang theo người rời đi.

Phòng 8802 một hồi đã vắng vẻ, Doãn Bạch cùng Tiêu Niệm mang theo nàng trợ lý rời khỏi, đi về phòng của bản thân. Có thể là chuyện này mang đến ký ức không nhỏ đánh sâu vào tinh thần Tiêu Niệm, cho nên dọc đường đi cô ấy đều có chút mất hồn mất vía.

Doãn Bạch nhìn ra cô ấy kinh hoàng, áp xuống lửa giận của mình. Còn Tiêu Niệm đang theo bản năng đi theo phía sau cô, vào lúc đến cửa phòng 8088 thì cô cũng đưa ra lời mới với cô ấy: “Muốn vào nơi này của tôi uống ly trà trấn an hay không.”

Tiêu Niệm ngửa đầu, nhìn Doãn Bạch đứng ở cửa ngược sáng, ôn hòa nhìn cô. Do dự một hồi mới gật gật đầu, nói: “Được, cảm ơn Doãn đổng......”

Doãn Bạch nhún vai: “Không khách khí.”

Sau khi mời Tiêu Niệm vào phòng khách ngồi xuống, Doãn Bạch nói cho trợ lý của Tiêu Niệm, nơi nào có trà để cho trợ lý pha cho Tiêu Niệm một ly trà an thần, sau khi thấy cô ấy uống rồi mới hỏi: “Có bình tĩnh chút chưa?”

Tiêu Niệm gật gật đầu, nói: “Ừm.”

Doãn Bạch nhìn trên mặt nàng còn chưa có tiêu tán kinh hoàng, chần chờ một hồi nói: “Nếu đêm nay cô cảm thấy không an toàn, có thể ngủ ở phòng khách tại chỗ của tôi, ở cùng trợ lý của cô.”

“Cô cũng biết, chỗ tôi là nơi an toàn nhất.”

Doãn Bạch dừng một chút, nói cho Tiêu Niệm: “Bất quá, cô nhớ rõ nói cùng Lộ Thanh một chút.”

Tiêu Niệm ngơ ngác mà nhìn cô, thật sự là không nghĩ tới, sau khi chia tay mà Doãn Bạch còn có thể đối đãi cô ấy ôn hòa như vậy. Cả hận cũng không có. Vậy chắc là đã hoàn toàn buông xuống......

Cô ấy nhấp môi nghĩ nghĩ, nói cùng Doãn Bạch: “Không cần, kỳ thật tôi cũng chưa tới nỗi......”

Không đợi cô ấy nói xong, Doãn Bạch liền ngắt ngang lời cô ấy nói: “Cô chưa ổn, tôi còn không hiểu cô sao, cô sợ hãi loại chuyện này. A, cô từ từ, tôi gọi video cho cô Tả giải thích chuyện này một chút mới được.”

Gọi điện thoại cho cô Tả?

Tiêu Niệm chớp chớp mắt, không rõ nguyên do mà nhìn về phía Doãn Bạch.

Ngay sau đó, cô ấy liền thấy Doãn Bạch móc điện thoại ra, gọi điện video cho Tả Tĩnh U. Không bao lâu thì điện thoại đã chuyển được, hai người khách trống trải đã được truyền vào thanh âm của Tả Tĩnh U: “Làm sao vậy? Em lại nhớ chị?”

Rất mềm, rất nũng nịu, cảm giác so với Tả Tĩnh U trong ấn tượng của Tiêu Niệm hoàn toàn không giống nhau.

Tiêu Niệm tò mò nhìn về phía Doãn Bạch, bỗng nhiên lại nhìn thấy người hàng năm xụ mặt đang cong mặt mày, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là nhớ cô Tả rồi! Nga, đúng rồi, em đã tham gia xong tiệc tối, bất quá gặp được một chuyện rất đáng giận, cho nên hiện tại đâu em cũng có một chuyện muốn nói với chị......”

“Tiêu Niệm ở phòng của em.”

Tả Tĩnh U nháy mắt mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ nhìn Doãn Bạch.

Từ từ, ở phòng của em, là có ý gì?

Không đợi Tả Tĩnh U phản ứng lại, thì đã nghe được Doãn Bạch nói: “A, chuyện này nói ra thì rất dài, mà em không thích giải thích cho nên đẻ Tiêu Niệm giải thích với chị nha.”

Tiếp theo hình ảnh trên màn hình lung lay một chút, Tả Tĩnh U liền nghe được Doãn Bạch nói: “Nga, Tiêu Niệm, phiền toái cô giải thích cùng cô Tả một chút, chúng ta không có quan hệ gì, chỉ là vừa khéo đụng phải, còn có chuyện vừa rồi......”

So với tự đi giải thích, càng bôi càng đen, thì không bằng để đương sự nói thẳng mới tốt.

Doãn Bạch nghĩ cô cũng thật cơ trí.

Nhưng hai người phụ nữ ở đây đều bị hành động của cô làm cho khiếp sợ rồi.

Tiêu Niệm luống cuống tay chân nhận điện thoại, nhìn về phía Tả Tĩnh U trong video cũng đồng dạng kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu rồi mới chào hỏi: “Ha...... Cô Tả......”

Tả Tĩnh U kinh ngạc nhìn mặt Tiêu Niệm xuất hiện ở trong cuộc gọi video từ Doãn Bạch, ý thức rút ra hai giây, một hồi lâu mới trả lời: “Chào cô, cô Tiêu Niệm......”

Đây là tình huống như thế nào, lại là loại chuyện gì a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.