Sau Khi Bị Tra

Chương 91: Chương 91: Phiên Ngoại 1: PHIỀN NÃO CỦA ĐỒNG ĐỒNG




Hmm!

Đồng Đồng cảm thấy thời gian vui vẻ nhất của mình vẫn là kỳ nghỉ hè chuẩn bị vào lớp một.

Tuy rằng khi đó ba mẹ ly hôn, bản thân thì đến nhà bà ngoại ở, còn mẹ vẫn luôn nỗ lực làm việc...... Nhưng vẫn có chị họ đáng yêu cùng chị tiên nữ xinh đẹp bồi cô bé, cho nên cô bé cũng cảm thấy không có cô đơn như vậy.

Chị tiên nữ cách vách, thật giống như truyện cổ tích "Gã khổng lồ ích kỹ" kia, là một người vô cùng đặc biệt.

Ở trong lòng Đồng Đồng, chị tiên nữ đặc biệt cao và xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt màu xanh xám của chị ấy, giống như viên bi pha lê mà mấy bạn con trai hay chơi, cho dù không ở dưới ánh mặt trời nhưng khi bạn nhìn vào thì nó vẫn sáng lấp lánh.

Quan trọng nhất chính là, ngôi nhà cùng vườn hoa của chị ấy giống hệt như miêu tả trong truyện cổ tích, là một nơi rất xinh đẹp và lung linh.

Khi đó, chuyện Đồng Đồng mong chờ nhất mỗi ngày chính là cùng chị gái mình đến thăm "Người bạn Tiên nữ" lớn hơn ít tuổi bên cạnh này.

Huống chi, chị tiên nữ cũng không giống với gã khổng lồ kỳ cục kia chút nào. Không chỉ chị ấy lớn lên xinh đẹp, còn đặc biệt hào phóng, càng không có dính dấp gì đến hai chữ "Ích kỷ" này.

"Người bạn Tiên nữ" của cô bé đặc biệt hào phóng, mỗi một lần họ đi qua thăm thì đều sẽ thu hoạch được một đống đồ ăn vặt ngon lành, một mớ sách vẽ xinh đẹp, thật nhiều đồ chơi thú vị.

Trong số tất cả những người bạn mà Đồng Đồng đã kết bạn, thì người bạn này thuộc về rất là lợi hại. Chị ấy giống như là Doraemon vậy, không cần biết Đồng Đồng muốn cái gì, cần cái gì thì chị ấy đều có.

Nga, đúng rồi. Người bạn lớn cũng rất chú trọng đến việc học của cô bé, dẫn dắt họ học hỏi thêm rất nhiều kiến ​​thức mới. Bởi vì có chị ấy trợ giúp, khi Đồng Đồng vào trường học mới, đã trở thành "Bạn nhỏ" nhận được nhiều sự quan tâm, còn thường xuyên được cô giáo khen ngợi.

Nhưng trên việc học thì cô bé có rất nhiều bài tập, thời gian có thể tương tác với chị tiên nữ cũng đã ít đi nhiều. Dù rằng khi học lớp một chị ấy còn theo kèm cặp bài vở cho bọn họ, nhưng khi lên lớp hai, thì chị tiên nữ đã bỗng chốc bận rộn hơn.

Đặc biệt là sau khi mùa thu đến, chị tiên nữ của cô bé rất lâu cũng không có ở nhà. Đặc biệt là sau khi Văn Văn, cùng mẹ và cô bé chúc mừng sinh nhật cho chị ấy thì chị ấy cũng lập tức đi đến nơi thật xa thật xa công tác cùng mẹ.

Tuy rằng mỗi ngày vẫn sẽ gọi video cho nhau, thậm chí trong quá trình gọi video, mẹ cũng sẽ hỏi thăm rồi cùng luyện phát âm với họ, nhưng Đồng Đồng cũng không cảm thấy đó giống như cùng nhau học tập.

Bởi vì cùng ở bên nhau học tập thì có cảm giác ấm áp hơn thế này một chút.

May mắn thay, trong dịp Tết Nguyên đán thì mẹ và chị tiên nữ đều kết thúc công việc, cuối cùng cũng trở về rồi cùng họ đi chơi.

Bởi vì vào Tết Nguyên đán bà ngoại đã nhận được lời mời, phải đi tham gia mấy loại hoạt động như diễn đàn gì đó ở Nga. Cho nên mẹ quyết định mang theo họ cùng chị tiên nữ đến bờ biển, cùng trải qua Nguyên đán ấm áp.

Bờ biển thật sự là một nơi rất thần kỳ a.

Rõ ràng khắp nơi ở nhà đều lạnh như búa bổ, đến cả những bông hoa cũng nhảy khỏi cành rồi chạy trốn đến một nơi ấm áp. Nhưng hoa ở đây lại nở thành từng chùm, còn tỏa khắp cành, cô dựa tôi tôi dựa cô cùng nhau tắm gội dưới nắng.

Không chỉ như thế, cỏ cây nơi đây đều mềm mại, xanh tươi hơn, trông thật sinh động tươi tắn cũng thật vui vẻ.

Ngay khi Đồng Đồng đến trên đảo thì đã lập tức thích nơi đây. Do đó ngày đầu tiên cô bé đã cùng Văn Văn lôi kéo chị tiên nữ đi dạo chơi thật lâu ở bãi biển.

Sau khi cao hứng chơi đùa cùng người bạn đã lâu không gặp mới đoàn tụ lại xong, sau đó cùng nhau ăn bữa tối tốt đẹp, rồi Đồng Đồng cùng Văn Văn nắm tay nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Cô bé cũng làm một giấc mơ vô cùng ngọt ngào êm đềm...... Trong mơ chị tiên nữ một tay nắm mẹ, một tay nắm cô bé cùng Văn Văn, ở trên hòn đảo khắp nơi nở hoa này mà vui vẻ đi dạo.

Thật là lợi hại nga, trong mơ chị tiên nữ cũng không cần gậy nữa, tựa như họ vậy có thể vui vẻ tự do chạy nhảy, thật là hạnh phúc.

Ngủ một giấc đến khi hừng đông. Vào sáng sớm, khi ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn mỏng chiếu vào trên giường, Đồng Đồng mặc váy ngủ gấu nhỏ cũng từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, nheo mắt nhìn về mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, ngọt ngào chào hỏi: "Ông mặt trời sớm!"

Lúc này có gió thổi thổi qua tấm màn làm ánh sáng trong nhà đong đưa, dường như ông mặt trời đã đáp lại lời chào của cô bé.

Đồng Đồng lập tức vui vẻ lên, sau đó xốc lên chăn, dẫm lên dép lê của mình, vô cùng cao hứng đi ra ngoài: "Em gái dép lê hồng sớm......"

"Dì cửa Tiểu Bạch sớm......"

"Chị đèn bàn sớm"

Cô bé một đường chào hỏi, nhảy nhót đi đến phòng của mẹ mình.

Khi Đồng Đồng đi vào phòng của mẹ, thì vẻ mặt lập tức trịnh trọng giơ tay gõ gõ cửa phòng, thanh thúy nói: "Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ dậy chưa ạ?"

"Ông mặt trời cũng dậy rồi, mẹ đã chuẩn bị dậy chưa?"

Cô bé nhớ rõ hôm qua mẹ đã đồng ý, hôm nay sẽ cùng họ đi bơi lội. Khi nghĩ đến điều này, Đồng Đồng lập tức cảm thấy rất cao hứng nga!

Đồng Đồng gõ một hồi lâu, nhưng không nghe thấy bên trong có người trả lời. Cô bé không khỏi thầm nóng vội lên, cô bé nhón mũi chân, dán lỗ tai của mình lên trên cửa, mơ hồ nghe được phía sau cửa truyền đến một ít thanh âm nhỏ vụn.

Đó là một loại thanh âm Đồng Đồng tạm thời không có cách nào miêu tả ra được, giống như là tiếng khóc lại giống như là thanh âm gì khác.

Đồng Đồng nhíu mày, giơ tay lại tiếp tục gõ gõ cửa, có chút vội vàng nói: "Mẹ mẹ...... Mẹ đã dậy chưa?"

"Con có thể mở cửa vào không ạ?"

Một lát sau, mẹ cũng không có trả lời, Đồng Đồng giơ tay cầm then cửa, muốn trực tiếp mở cửa đi vào.

Nhưng rất hiển nhiên, bên trong khóa trái, sau khi cô bé dùng sức một hồi lâu cũng không mở cửa được thì không khỏi chán nản mà thở dài......

Ai, mẹ luôn thích khóa cửa, cô bé không vào được rất khổ sở nga.

Đồng Đồng rối rắm nghĩ xem nên tiếp tục gõ cửa hay không, sau đó vẫn khoan hồng độ lượng để mẹ nghỉ ngơi nhiều thêm một lúc-- rốt cuộc thì mẹ của cô bé không quá thích ứng đi đường dài, cũng rất dễ dàng mệt nhọc.

Lúc này bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm khàn khàn của mẹ: "Đồng Đồng...... Chờ một chút, mẹ mở cửa cho con."

Tâm Đồng Đồng lập tức nhảy nhót lên, cô bé sảng khoái mà lên tiếng: "Dạ mẹ!"

Cô bé chắp tay sau đít, đi qua đi lại ở trước cửa chờ đợi, cuối cùng đã chờ được tiếng bước chân từ sau cửa truyền đến.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở! Hai mắt Đồng Đồng sáng lên, lập tức nhào tới ôm lấy đùi của mẹ, ngửa đầu kêu: "Mẹ! Buổi sáng tốt lành!"

Mẹ cô bé ôn nhu mỹ lệ cúi người, ôm cô bé lên rồi cười nói: "Buổi sáng tốt lành Đồng Đồng, sao con lại dậy sớm như vậy?"

Đồng Đồng thích nhất ghé vào trong ngực mẹ, một tay cô bé vòng quanh tóc dài mềm mại của mẹ, cười tủm tỉm nói: "Không còn sớm mà mẹ, ông mặt trời cũng đã lên cao"

"Phải không?" Mẹ ôm cô bé đi vào trong phòng, vừa đi vừa ngáp một cái nói: "Mới 7 giờ hơn nha, vẫn còn khá sớm."

"Đây là kỳ nghỉ, Đồng Đồng có thể ngủ nhiều thêm một chút, không cần dậy sớm như vậy."

Đồng Đồng ôm bả vai mẹ, mềm mại làm nũng với mẹ: "Không cần ạ...... Ngủ thì khi nào cũng có thể ngủ, nhưng buổi sáng thức dậy lại có thể nhìn thấy mẹ thì lại là một chuyện rất hiếm có."

Mẹ cô bé tạm dừng bước chân lại, có chút có lỗi: "Thật xin lỗi con Đồng Đồng, là mẹ bận quá, cũng không có nhiều thời gian bên cạnh con."

Đồng Đồng lắc đầu: "Không sao ạ mẹ, mỗi ngày mẹ đều cùng con nói chuyện phiếm, gọi video cùng con làm bài tập, siêu cấp tốt, các bạn học đều rất hâm mộ con."

"Nhưng vẫn không bên cạnh con đàng hoàng." Giọng mẹ đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó đã vui lên: "Chị Văn Văn của con đã dậy chưa? Sao chỉ có một mình con lại đây?"

Đồng Đồng cười hì hì trả lời: "Chưa ạ, chị Văn Văn ngủ giống như heo con, còn sẽ khò khè khò khè......"

Đang nói chuyện thì mẹ đã ôm Đồng Đồng tới mép giường, nhẹ nhàng đặt ở trên giường: "Con ngồi một hồi, mẹ thay quần áo sẽ cùng con thức dậy làm bữa sáng."

"Dạ được." Đồng Đồng nói như vậy, vừa quay đầu lại thì thấy tấm chăn bông trên giường của mẹ cô bé lại phồng lên. Cô bé thử tiến lên, vươn chân dẫm dẫm nơi phồng lên thì cảm giác được phía dưới chăn giật mình.

Đồng Đồng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Mẹ, trên giường mẹ có người ah!"

Người mẹ đã đi vào phòng để quần áo để thay bộ quần áo khác, khi nghe vậy thì câu môi cười, nói: "Phải không? Sao mẹ lại không biết? Có phải là con vật nhỏ gì không?"

Lòng hiếu kỳ Đồng Đồng nổi lên, một bên bò lên trên giường, một bên nói: "Không phải, là một người thật lớn...... Không phải động vật nhỏ......"

"Mẹ a, chẳng lẽ mẹ không phát hiện sao?"

Người mẹ trong phòng để quần áo, vén tóc từ trong cổ áo choàng ra, nén cười nói: "Không có nha, không phải giường trống rỗng sao."

A, chẳng lẽ đây là 'Bộ quần áo mới của hoàng đế' sao? Chỉ cô bé có thể thấy, mà mẹ lại không thấy được, này thật đúng là thật đáng sợ!

Đồng Đồng nghĩ như vậy, sau đó bò tới đầu giường, rồi thật cẩn thận muốn xốc chăn lên.

Đúng lúc này, người đắp chăn nằm ở trên giường chợt xốc chăn lên, ngao ô hô to một tiếng: "Đồng Đồng!"

Đồng Đồng sửng sốt một chút, nhìn thấy đầu của một người từ chăn bông thò ra, cười hì hì nhìn cô bé: "Chào buổi sáng nha, công chúa nhỏ."

Đồng Đồng chớp chớp mắt, nhìn người xuất hiện ở trước mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người. Cô bé hơi bị dọa một chút, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia lại cảm thấy nhẹ nhõm đi.

Đồng Đồng mím môi muốn khóc, khi nhìn đến người quen này thì nhịn xuống, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Thế nhưng là chị tiên nữ sao......"

"Em còn tưởng rằng là quái vật lớn gì mà mẹ không nhìn thấy, trốn ở trên giường mẹ."

"Thật làm em sợ hãi."

Công chúa nhỏ rũ mắt, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ, treo trên lông mi run rẩy sắp rơi xuống.

Chị tiên nữ của cô bé lập tức luống cuống, vội vàng vươn cánh tay thon dài trắng nõn như tuyết, ôn nhu lau nước mắt cho cô bé, gấp gáp hống: "Ai u, công chúa nhỏ đừng khóc, không phải chị cố ý dọa em, chị chỉ muốn cho em một bất ngờ!"

Cô chưa nói dứt lời, vừa lúc nước mắt của Đồng Đồng liền rào rạt rơi xuống. Chị tiên nữ thấy, đành phải cuống quít cho lau nước mắt cho cô bé, một bên yêu thương hống cô bé đừng khóc.

Phải một lúc lâu sau Đồng Đồng mới bình tỉnh áp cảm xúc sợ hãi xuống, nghiêng đầu nhìn cánh tay trắng bóng loáng của chị tiên nữ, rưng rưng nước mắt hỏi khó hiểu hỏi: "Chị tiên nữ, sao chị lại ở trên giường của mẹ vậy, còn không có mặc quần áo nha?"

Đồng Đồng nói vừa ra hạ, trong phòng để quần áo lập tức truyền đến một tiếng phụt cười.

................

"Bộ quần áo mới của hoàng đế" là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. Có thể gọi là áo tàng hình với một số đối tượng nhất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.