Cao ba ngày nghỉ chỉ có một ngày, Thẩm Tri Ngôn tuy rằng có thói quen ngủ nướng, nhưng lại không thế nào ngủ nướng, đồng hồ báo thức vang quá bốn tiếng, ở trên giường lại nằm hai phút liền rời giường.
Hạ Nhất Thanh là một bác sĩ khoa hô hấp, lúc này sớm đi rồi, Thẩm Tri Ngôn rửa mặt xong, ngồi ở phòng khách đọc sách, chờ ba cậu chạy bộ buổi sáng xong mua bữa sáng trở về.
Thẩm Hoài Minh là giáo viên cao trung, bất quá không dạy ở tam trung, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cơ bản cùng Thẩm Tri Ngôn là giống nhau.
Hai cha con đều rất trạch, cuối tuần ngốc tại trong nhà, Thẩm Hoài Minh đưa cho Thẩm Tri Ngôn một con gà hầm chỉ, bọn họ cố ý ăn cơm trưa trước, Thẩm Hoài Minh lấy ra hộp giữ ấm, đem nữa chỉ gà đều đổ đi, đưa Thẩm Tri Ngôn đến bệnh viện đưa cho Hạ Nhất Thanh m.
Bệnh viện không tính xa, xe buýt hai mươi tới phút đã đến, Thẩm Tri Ngôn đến bệnh viện vừa lúc là thời điểm ăn cơm trưa.
Thẩm Tri Ngôn thường xuyên lại đây đưa cơm cho Hạ Nhất Thanh, bác sĩ hộ sĩ hô hấp trên cơ bản đều nhận thức cậu, cậu quen cửa quen nẻo đến văn phòng Hạ Nhất Thanh, thời điểm đẩy cửa đi vào, Hạ Nhất Thanh còn ở một bên xem bệnh lịch một bên cùng người nói chuyện phiếm.
“Tới a.” Hạ Nhất Thanh cười vẫy tay.
Thẩm Tri Ngôn đi qua đem hộp cơm để trên bàn, ngoan ngoãn kêu một tiếng; “Mẹ.”
“Hạ tỷ, con chị a?” Nữ bác sĩ vừa mới còn ở cùng Hạ Nhất Thanh nói chuyện phiếm hỏi.
“Đúng vậy.” Hạ Nhất Thanh cười gật đầu.
“Wow, thực đẹp trai a!” Bác sĩ kia tính cách thực hoạt bát, nhìn chằm chằm Thẩm Tri Ngôn, làm Thẩm Tri Ngôn có chút ngượng ngùng.
“Gọi người.” Hạ Nhất Thanh đối Thẩm Tri Ngôn giới thiệu: “Bác sĩ mới đến khoa hô hấp, Khanh bác sĩ.”
“Khanh tỷ.” Thẩm Tri Ngôn lễ phép chào hỏi.
“Ai u.” Từ Khanh chưa đến b30 tuổi, xác thật rất trẻ, nhưng bị một cái soái ca kêu “Tỷ”, tâm tình cũng thực tốt, bất quá cô vẫn là nói: “Ta quản mẹ cháu kêu “Tỷ”, cháu cũng kêu ta “Tỷ” a? Kêu dì nha.”
“A……” Thẩm Tri Ngôn lần đầu tiên gặp được làm người phụ nữ đem tuổi mình già hơn, nhất thời không biết có nên gọi hay không.
Bất quá Từ Khanh cũng không để ý, thực mau lại dời đi đề tài, hỏi Hạ Nhất Thanh: “Hạ tỷ, mới vừa chị nói các tiểu khu chị có phòng trống cho thuê phải không?”
“Là, chính là nhà của hàng xóm đối diện chúng ta.” Hạ Nhất Thanh nói: “Muốn ra nước ngoài, kêu ta giúp đỡ hỏi một chút.”
“Ai! Kia thật tốt quá.” Từ Khanh vỗ tay một cái.
“Em muốn thuê nhà sao tiểu Từ?” Hạ Nhất Thanh hỏi.
“Giúp em trai thuê thôi.” Từ khanh nói; “Chị cho em phương thức liên hệ đi, ngày mai em đi xem một chút.”
Hạ Nhất Thanh nói đúng phòng ở thuê, Từ Khanh thuê cho em trai, nhưng Thẩm Tri Ngôn liên tiếp hơn 2 tuần cũng không gặp hàng xóm đối diện mới.
Nắng gắt cuối thu qua đi, hai ngày này nhiệt độ không khí giảm đến lợi hại, Thẩm Tri Ngôn sau tiết tự học buổi tối ra tới, gió bắc thổi đến hô hô, cậu theo bản năng kéo kéo cổ áo, đem mặt chôn ở đứng lên cổ áo.
Theo thường lệ là đi đến đối diện mua hai cái đậu đỏ bánh, hai ngày này gió lớn, Thẩm biết ngôn không lái xe, buổi tối đều ngồi xe buýt trở về.
Hắn ăn bánh, chầm chậm hướng nhà ga đi, đi tới đi tới dừng bước chân.
Giang Dữ An đứng ở bên đèn đường, ánh đèn mờ ảo làm cả người hắn đều như là bọc một tầng lông xù xù viền vàng, trời đã lạnh, nhưng hắn vẫn là ăn mặc đơn bạc, gió đem áo sơmi hắn thổi ra một cái độ cung nho nhỏ.
Hiện tại còn không tính là trễ, Thẩm Tri Ngôn nhìn thời gian, quyết định vâng theo bản tâm, chầm chậm chuyển qua ven đường, ở cùng Giang Dữ An cách vài bước vị trí đứng.